Friday, March 1, 2013

Tuổi thơ dữ dội

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Xin được mượn tiêu đề cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn Phùng Quán để ngược dòng thời gian trên chuyến tàu về ký ức thăm lại tuổi thơ tôi. Một ký ức mà chắc không riêng gì tôi mà trong mỗi chúng ta đều tồn tại và ẩn hiện từng ngày. Những ký ức vụn vặt tưởng chừng như rất đơn giản nhưng nó đã theo đuổi tôi suốt hơn 20 năm qua và giờ đây mỗi lần nhắc đến là trong tôi không khỏi bồi hồi xúc động hồi tưởng về nó, về những ngày ấu thơ trong tôi.


Bồi hồi xúc động trên chuyến tàu quay về quá khứ 20 năm trước hình ảnh lại hiện về trong tôi. Điều đầu tiên làm tôi nhớ đến chính là phiên chợ quê, mỗi buổi sáng có phiên chợ (chợ quê tôi họp vào ngày lẻ theo lịch âm) là anh em tôi lại ra đường đứng nhìn về xa xăm ngóng trông mẹ đi chợ về để lấy quà. Tôi còn nhớ rõ vì thói quen này mà tôi đã phải đi học chậm mất một năm: hồi đó tôi chưa đến tuổi đi học mẫu giáo nhưng vì nhà lúc đó có 2 anh em, anh tôi hơn tôi 2 tuổi nên mẹ cho cả tôi đi học cùng anh. Ngày đầu đi học cùng anh cũng là ngày tôi khóc nhiều nhất. Hồi đó tôi mới 4 tuổi, ở quê tôi 5 tuổi mới cho đi mẫu giáo; hôm đầu đến trường ngược lại với bản tính lỳ lợm và gan dạ của ông anh thì tôi lại rất nhút nhát và đòi mẹ phải ở lại học cùng dù cho mẹ có dỗ dành đủ kiểu kết hợp với món đòn roi như thường lệ. Ngày đi học thứ hai cũng không hơn ngày đầu là mấy, tôi vẫn khóc tuy nhiên lần này được mẹ hứa là ở lại học rồi mẹ đi chợ mua bánh, hôm đó lại có phiên chợ. Thế là tôi ngoan ngoãn ở lại học cùng anh, nhưng cũng chẳng được lâu, vì trường học ở ngay cạnh đường cái nên giờ ra chơi lúc đang nô đùa cùng bạn bè thì bất chợt tôi nhìn thấy mẹ đi chợ về ngang qua. Tôi như con thiêu thân chạy theo sau xe đạp của mẹ chạy về dù cho ăn đủ đòn roi nhưng vẫn không chịu quay lại lớp. Vậy là kết thúc năm mẫu giáo bé, chỉ đi học được 2 hôm.
Lại một năm được ở nhà chơi không phải đi học nhưng rồi thời gian đó cũng trôi qua rất nhanh. Anh tôi lên mẫu giáo lớn còn mình tôi lại phải học lớp mẫu giáo bé, tuy vẫn còn khóc nhè không chịu đi học nhưng đều bị khuất phục bởi những trận đòn roi của mẹ tôi. Lúc tôi kết thúc lớp mẫu giáo bé cũng là thời điểm anh tôi lên lớp một. Ba mẹ tôi muốn hai anh em học cùng lớp cho vui và cũng dễ đưa đón nên đã cho tôi bỏ qua lớp mẫu giáo lớn và xin cho tôi lên thẳng lớp 1 cùng anh. Ngày đầu đi học mẹ tôi đưa 2 anh em đi khai giảng, những bỡ ngỡ buổi ban đầu đi học tiểu học quả thật khác xa so với học mẫu giáo. Mỗi bạn có một cặp sách, một bộ quần áo mới để đi học. Chỉ riêng hai anh em tôi, vì nhà nghèo nên ba mẹ tôi chỉ mua được có một bộ sách giáo khoa, một cái cặp cho 2 anh em học chung. Tôi cũng chẳng nhớ nổi là lý do vì sao, có thể vì không có cặp sách hoặc có thể vì đòi mẹ ở lại học cùng (ngựa quen đường cũ) mà tôi lại chỉ đi học được có 2 buổi. Sau đó lại được ở nhà chơi dài.
Ở nhà có một mình cũng chán, mỗi ngày tôi đều ra đầu ngõ đứng ngóng trông anh trai đi học về, phải nói là cảm giác chờ đợi thật là hạnh phúc.
Hồi đó nhà tôi rất nghèo, cơm ăn còn không đủ. Tôi vẫn còn nhớ mỗi bữa ăn đều có kèm theo củ chuối ghế cơm (cũng không có khoai hay dong) vì củ chuối sẵn trong vườn. Trước mỗi bữa cơm anh em tôi cùng bố ra vườn để đào củ chuối, cho vào nồi cơm và ghế. Tuy nghèo đói nhưng hầu như rất ít khi anh em tôi phải ăn củ chuối. Ba mẹ bao giờ cũng nhường cơm cho anh em tôi, và ăn phần củ chuối ghế. Nghĩ lại tôi lại càng thương yêu ba mẹ hơn. Có lẽ vì đã trải qua những hoàn cảnh khó khăn của cuộc sống như vậy nên giờ đây khi đã kiếm ra tiền những lúc đi ăn hay đi chơi tôi thường nghĩ về những khó khăn ngày xưa. Nhưng tôi lại luôn ước ao được trở về thời ấu thơ, cùng nô đùa cùng bọn trẻ con hàng xóm, cùng ăn những bữa cơm đạm bạc với gia đình đầm ấm, mỗi buổi tối lại được nghe ông nội kể chuyện ngày xưa, mỗi sáng mai lại được ra đường ngóng trông quà chợ, rồi buổi trưa trốn ngủ trưa đi câu tôm,…
Tôi luôn mong mình có một điều ước và tôi sẽ ước được trở về tuổi thơ, dù phải đánh đổi tất cả những gì quý giá nhất. Đối với tôi tuổi thơ quý giá hơn tất cả.
Ai trong chúng ta cũng đều có một tuổi thơ dữ dội. Nếu ai đọc được bài này hãy cùng chia sẻ tuổi thơ của mình để hồi tưởng lại một ký ức đẹp.

Thương lắm trường xưa!

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Ngày trở về lòng đong đầy kỷ niệm: như vẫn còn đâu đây tiếng thầy cô giảng bài, bao tiếng nói cười ngày nào sao tha thiết thế. Rưng rưng lòng quá khát thèm một thời áo trắng đầy mộng mơ. Có bao giờ lòng ta nguôi quên được những tháng ngày đến trường. Thương quá trường xưa! Cách đây hơn 30 năm, chúng tôi đã chia tay thầy cô, bạn hữu bao mến thương. Nhưng dù là lưu luyến, mến thương… bao nhiêu đi chăng nữa thì cuộc chia tay vẫn cứ phải diễn ra và bâng khuâng nhìn cánh phượng rơi. Chia tay cô giáo, xa nơi mái trường Bao năm đầy ắp tình thương Một thời để nhớ- mãi vương tơ lòng. Để rồi trong năm tháng cuộc đời chúng tôi luôn mang trong lòng hình ảnh mái trường xưa, tình cảm bạn bè, thầy cô. Quên sao được những đêm dài cô ngồi chấm bài, soát kỹ từng lỗi chính tả bài văn, mỗi khi em mặc áo lệch khuy, được cô chỉnh lại cho ngay ngắn, rồi cô hỏi: “Em ăn có được no không? Em mặc có ấm không?” Ôi! Những lúc như thế em cứ rơm rớm nước mắt mà không sao nói nổi với cô. Quên sao được bao đêm đông thầy ngồi cặm cụi để tìm ra phương pháp giải toán hay nhất? Quên sao được, mặc dù đêm tối mà thầy cô vẫn đội mưa to, gió rét buốt thấu xương để dạy “phụ đạo” cho chúng em? Rất nhiều đêm như thế, tất cả với tấm lòng vì học sinh thân yêu mà không hề đòi hỏi một chút thù lao nào mặc dù cuộc sống hàng ngày của thầy cô rất nghèo khổ. Bây giờ nhớ và nghĩ lại, lòng ta không khỏi thương quá lớp cũ, trường xưa… trong đó có các thầy cô đã ân cần dạy dỗ chúng ta biết cái lẽ làm người. Qua đó cũng đủ thấy lòng nhiệt tình và tinh thần trách nhiệm không gì sánh nổi của thầy cô đối với “sự nghiệp trồng người” lúc bấy giờ trong hoàn cảnh đất nước có chiến tranh, lớp học phải học vào ban đêm với ánh đèn dầu leo lét. Vì ban ngày phải tránh máy bay Mỹ gầm rú trên đầu, còn học sinh thì đi bộ độ 4km mới tới được lớp học và cứ quần nâu, áo vá, chân đất đi học. Học sinh phải cơm nắm (trong có độn khoai lang) ăn với muối vừng để học ôn thi. Nếu học sinh nào trọ lại ở nhà dân gần trường thì được giúp đỡ tận tình mà không phải trả tiền nhà như bây giờ. Nhưng có một điều dù trong hoàn cảnh có khắc nghiệt đến đâu chúng tôi vẫn luôn nhắc nhủ nhau luôn luôn nghiêm túc học tập tốt để khỏi phụ công của thầy cô và bố mẹ, gia đình. Thương lắm mái trường xưa… Ở đó, chúng em không những được thầy cô dạy cho cái chữ, mà còn được thầy cô dạy cho cái nghĩa ở đời. Thầy cô thường khuyên chúng em: “Đừng thấy bạn đen đủi, xấu xí mà chê bai, đừng thấy ai lam lũ, rách rưới mà cười khinh, cái gốc của con người ta là cái tâm và tình yêu thương con người”. Vâng! Dù hơn 30 năm hay lâu hơn nữa, tóc trò nay đã vương nhiều sợi bạc, còn thầy cô thì đã già, mà tình thầy cô vẫn sưởi ấm trên mọi nẻo đường đời của học sinh. Hành trang chúng em luôn mang đi kể từ khi tạm xa mái trường là bài toán, lời thơ, câu văn và những lời giảng ngọt ngào của thầy cô, luôn có sức lay động soi rọi trong tâm hồn chúng em. Và chúng em vẫn hằng tin yêu thầy cô và vẫn mong thầy cô chỉ bảo để chúng em tiến xa hơn nữa. Đúng là “Cha mẹ khai sinh, thầy cô khai tâm…”, “Con người ta sinh ra không có cái tâm khác nào một thế giới hoang dã” và “Quyền lực, danh vọng, tiền tài chưa bao giờ thuộc về người thầy. Không ai tạc ghi tên thầy bằng đá kim cương nhưng mọi người có học đều mang theo suốt đời hình ảnh của thầy giáo”. Thương lắm trường xưa! Hôm nay ngày trở lại! Mà lòng ta sao cứ nao nao- thầy cô bạn bè giờ ở nơi nao? Mong sao cùng về đây, được dang rộng vòng tay để ôm lấy cây phượng già mà biết bao năm phượng vẫn nở hoa cho lòng… chờ đợi ta về… Thương lắm trường xưa! Ai còn bần hàn, vất vả cấy lúa, trồng khoai nơi thôn dã; ai đã thành đạt, giàu sang nơi đô hội thì xin hãy về đây… hòa đồng trong tình xứ sở, quê hương, mái trường, thầy cô, bạn bè với tấm lòng tri âm về trường xưa yêu dấu. Thương quá trường xưa! Từ nơi này, chúng ta đã tự tin, tự hào về mái trường, thầy cô, để khi trở về lòng vẫn vẹn nguyên và suốt đời mang bao hoài niệm về mái trường xưa nơi đã chắp cánh ta bay tới bến bờ xa của ước mơ.



TRẦN ĐỨC ĐỦ (Bắc Giang)

Ngày xưa ấy

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Đâu đó những tiếng ve kêu râm ran, những chiếc lá bàng rơi khe khẽ, đâu đó những cánh hoa phượng vĩ được xếp vào những trang giấy trắng của những cô bạn nữ sinh như báo hiệu một mùa hè nữa lại đến, một mùa hè cuối cấp, một mùa hè với biết bao kỉ niệm thân thương của ngày xa trường…

Nhìn những tà áo dài thướt tha trong gió của những cô bạn nữ sinh, nhìn những nét mặt chia tay bịn rịn của những cậu bạn học trò tôi lại nhớ về những ký ức ngày xưa, những tháng năm cắp sách đến trường với biết bao ước mơ, hoài bão.


Hồi ấy, còn là một cậu học sinh hồn nhiên mới lớn hay bướng bỉnh mà cũng lắm trẻ con, cũng có lúc ngoan hiền vì sợ thầy la mắng. Ôi ! Cái thời ” mộng mơ ” ấy đâu còn nữa, cứ mỗi lần nghĩ lại tôi lại thấy nhớ lắm những kỉ niệm một thời mà không bao giờ tôi quên được.

Nhớ lắm từng hàng ghế đá quen thuộc nơi tôi thường ngồi ôn bài và cũng hàng ghế đá ấy tôi nhớ về những buổi chuyện trò, tâm sự với những đứa bạn cùng nhau. Nhớ lắm những kỉ niệm buồn vui, những lúc sát cánh bên nhau, giúp đỡ nhau vượt qua trong học tập và nhớ lắm những tình yêu ” chớm nở “, những rung động đầu đời của tuổi mộng mơ, tình yêu thời ” cắp sách “.

Càng nghĩ lại sao càng thấy thân thương quá đỗi… Những trang nhật ký ngày nào đang cầm trên tay như muốn đưa tôi về ngày xưa ấy, sống lại cùng những năm tháng hồn nhiên, ngây thơ với biết bao ước mơ cháy bỏng và một lí tưởng sống không ngừng. Và chính những người thầy, người cô, những con người luôn tận tuỵ suốt những năm tháng ấy đã dìu dắt tôi đến bến bờ tri thức, để bây giờ mỗi khi nhớ lại là biết bao cung bậc, những cảm xúc khó tả biết chừng nào…

Năm tháng ấy như gắn liền với tôi biết bao nhiêu kỷ niệm về thầy cô, về bạn bè, về những bài học, những hành trang bước vào đời của những con người ” lái đò ” truyền đạt, tận tuỵ suốt đêm thâu soạn giáo án chỉ với một tấm lòng thương ” trò “, mong ” trò ” có một tương lai phía trước.

- Thầy cô ơi ! Thương lắm thầy cô àh, dù mai này trên đường đời có khó khăn, có chông gai thử thách con cũng sẽ vượt qua, bởi lẽ chỉ có thế mới đáp lại những gì mà thầy cô đã truyền đạt kiến thức làm hành trang để con bước vào đời…Xin dành tình cảm tốt đẹp nhất, những lời tri ân nồng thắm nhất dành tặng đến những người thầy, người cô đã cùng con đi qua những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời…

Và bạn ơi, tôi biết mỗi chúng ta ai cũng đã từng có một thời học sinh hồn nhiên nhiều kỷ niệm như thế…Đôi lúc khi tấp nập bồn bề với cuộc sống, đôi lúc khi đi qua ta lại lãng quên những năm tháng ” mộng mơ “, những ngày xưa chất chứa biết bao hoài bão riêng mình …Vậy thì bạn nhé ! Hãy nhớ về ngày xưa ấy, sống lại những năm tháng ” học trò ” ấy để thấy đâu đó những kỷ niệm thân thương trường lớp, những đứa bạn đáng yêu, tinh nghịch ngày nào và những con người ” gõ đầu trẻ ” mến yêu !

[ Mùa hè ấy...Tôi không sao quên được...Một thời cuối cấp khó quên...! ]

ßi ~!• Đôi Khi Hay Ảo Tưởng!@
 

Buông ra


Góc Tâm Hồn Nhỏ - Một đứa trẻ đang chơi cạnh một cái bình quý.
Nó thò tay vào bình và không thể rút ra được.
Bố nó đến giúp, nhưng vô ích.

Họ đã nghĩ đến việc phải đập cái bình đi.

Ông bố nói, “Con trai, hãy cố nốt lần này. Thả lỏng và duỗi thẳng các ngón tay như bố đây này, rồi rút tay ra.”

Trước sự ngạc nhiên của bố, thằng bé kêu lên, “Không được bố ơi. Con không thể làm như thế được, nếu thế con sẽ làm rơi đồng xu của con mất.”

Có thể bạn sẽ cười, nhưng, hàng nghìn người trong chúng ta cũng giống cậu bé đó, cứ cố nắm giữ thứ gì đó vô nghĩa dù phải hi sinh những điều quý giá, thậm chí cả sự tự do! Vì thế, “hãy buông nó ra”, tôi thực lòng khuyên bạn điều đó.

P/s:Nhiều người trong chúng ta có khi tốn cả cuộc đời để loay hoay trong những cái không quan trọng để rồi bỏ qua những điều thực sự quan trọng. Không nói về những chuyện to tát trong cuộc đời mà ngay cả trong việc giải quyết một công việc cũng vậy.

Biết từ bỏ, biết hy sinh những điều không cần thiết, không quan trọng để tập trung thời gian và công sức vào những điều cần thiết, những điều quan trọng là một trong những bí quyết để thành công.

Niềm hy vọng trong cơn bĩ cực

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Có một người duy nhất sống sót trong một tai nạn đắm tàu và trôi dạt trên một hoang đảo nhỏ.

Kiệt sức, nhưng cuối cùng anh cũng gom được những mẫu gỗ trôi dạt và tạo cho mình một túp lều nhỏ để trú ẩn và cất giữ một vài đồ đạc còn sót lại. Ngày ngày anh nhìn về chân trời cầu mong được cứu thoát, nhưng dường như vô ích.

Hy Vọng
Thế rồi một ngày, như thường lệ anh rời khỏi chòi để tìm thức ăn trong khi bếp lửa trong lều vẫn cháy. Khi anh trở về thì túp lều nhỏ đã ngập trong lửa, khói cuộn bốc lên trời cao. Ðiều tồi tệ nhất đã xảy đến. Mọi thứ đều tiêu tan thành tro bụi. Anh chết lặng trong sự tuyệt vọng: “Sao mọi việc lại thế này lại xảy đến với tôi hở trời”.

Thế nhưng, rạng sáng hôm sau, anh bị đánh thức bởi âm thanh của một chiếc tàu đang tiến đến gần đảo. Người ta đã đến để cứu anh. “Làm sao các anh biết được tôi ở đây?” Anh hỏi những người cứu mình. Họ trả lời: “Chúng tôi thấy tín hiệu khói của anh”.

Thật dễ dàng chán nản và thất vọng khi sự đời xảy đến ngoài ý muốn. Nhưng cho dù điều gì xảy ra đi chăng nữa, cách đón nhận của bạn, sẽ quyết định mức độ trầm trọng của sự việc, quyết định quan điểm và sự hạnh phúc của bạn. Một trong những bí mật vĩ đại của cuộc đời đó chính là hãy tìm thấy một “ánh sáng hy vọng” trong đám khói đen của sự rủi ro.

Hoa hồng đỏ

Góc Tâm Hồn Nhỏ - "- Chị em thích anh lắm! Em nghe chị ấy nói thế. Chị ấy muốn anh mua hoa hồng tặng chị ấy!"
***
- Chào Erin - Shawn Hayden đứng ở bậc cửa tiệm hoa "Vẻ đẹp", nơi tôi vừa xin được một chân làm việc vào cuối tuần - Mua hoa giờ này có muộn quá không? 

Bà Becker, chủ cửa hàng, vừa mới bảo tôi chuyển tấm bảng ghi "mở cửa" thành "đóng cửa", nhưng tôi vẫn để Shawn vào, ước ao là giá như tôi nhìn thấy cậu ta từ xa để có thể có thì giờ chải đầu và chỉnh lại quần áo.

"Ôi, đừng lo", tôi tự nhủ - "vẫn là Shawn mà mình hay đùa từ hồi lớp 3 đó mà!". Chỉ có điều bây giờ Shawn đã cao hơn tới 20 cm so với vài năm trước, và trông nghiêm nghị tới mức chẳng bao giờ tôi dám đùa.
hoa hồng và cô gái
- Bạn muốn mua hoa gì? - Tôi cố dùng giọng "chuyên nghiệp", dù hơi run một chút. 
- Hoa hồng ấy, sáu bông.
- Hoa đỏ được không? Chỉ còn mỗi hoa đỏ thôi.
- Được, màu gì cũng được - cậu ta cười.
- Để mình gói và buộc lại, trông sẽ đẹp hơn - Cái câu tôi vừa nói còn nhiều hơn cả số từ mà tôi nói với Shawn trong suốt năm vừa rồi.

Khi tôi bọc bó hoa bằng giấy bóng và thắt nơ bằng những dải lụa mà chúng tôi chỉ dùng cho những bó hoa đắt tiền thì Shawn cẩn thận đi chầm chậm trong cửa hàng, ngắm từng loại hoa.
Chỉ hai, ba năm trước, tôi lớn vụt lên và rất hiếu động, chân tay không lúc nào yên. Và tôi cao vượt cả bọn con trai. Nhưng cuối cùng thì tôi ngừng cao lên và bọn con trai bắt kịp. Shawn là một trong những cậu bạn "nhổ giò" cuối cùng, nhưng bây giờ thì tôi có kiễng lên cũng không bằng cậu ta. 

- Mọi việc hôm nay thế nào? - Tôi hỏi nhưng mắt vẫn nhìn vào cái nơ đang buộc. Shawn làm thêm ở cửa hàng tạp hóa cách cửa hàng hoa "Vẻ đẹp" một dãy phố.
- Như mọi khi thôi - Cậu ta đáp - Chỉ gói đồ cho khách. May là không làm vỡ cái gì. Mình là một kẻ tầm thường thôi...

Nhưng lại không tầm thường ở trường. Cứ hỏi những cô gái có cảm tình với cậu ta mà xem. Hay là hỏi tôi cũng dc. Tôi cứ luôn đi qua trước mặt cậu ta, dù tất cả những gì chúng tôi làm chỉ là gật đầu chào và đi tiếp.

- Bạn làm thêm ở cửa hàng tạp hóa Renfrow à? - Tôi hỏi, ra vẻ mình chưa hề biết.
- Đúng, nhưng làm việc ở đây thích hơn nhiều, bạn được ngửi những bông hoa thơm thay vì những loại mùi hỗn hợp.
Shawn cầm lấy bó hoa , trả tiền rồi đi ra.

Cánh cửa vừa khép lại sau lưng Shawn thì bà Becker chạy vụt ra từ nhà sau, thậm chí chẳng thèm giả vờ là mình không nghe trộm. Những người chủ cửa hàng hoa luôn biết mọi điều xảy ra với mọi người trong thành phố, bà ấy nói thế, chẳng hạn như là ai vừa đánh nhau hay là quên một ngày kỉ niệm, ai không thèm gửi hoa cho người yêu, hay thậm chí cả những cô gái tự mua hoa cho mình để làm cho bạn trai của mình phải ghen tức. Những gì bà ấy không biết, bà ấy phải tìm cách biết bằng được. 

- Hẳn cậu Shawn có bạn gái mới vì cậu ấy nói là hoa màu gì cũng được - bà Becker lẩm bẩm - chứ nếu một cô bạn gái quen thân từ lâu rồi thì cậu ta phải biết cô ta thích màu gì chứ. Để chờ xem cậu ta có quay lại không...
Shawn có quay lại. Hai tuần sau đó, cứ vào 6 giờ tối thứ bảy, Shawn lại đến mua 6 bông hồng đỏ.
- Hay chúng ta bảo cậu ta là chúng ta sẽ gởi hoa miễn phí đến cho bạn gái cậu ta để xem cô ta là ai? - Bà Becker nói - Cháu có tò mò không?
- Không ạ - tôi đáp nhanh - Cháu không quan tâm.
***
Thật chẳng đúng thế! Cô bạn thân Julie và tôi ngồi hàng tiếng đồng hồ để băn khoăn về điều đó khi chúng tôi cùng ngồi làm bỏng ngô.
hai cô gái
- Hẳn cô gái đó học ở trường khác - Julie khẳng định. Nếu cậu ta hẹn hò ai đó học cùng trường Franklin với bọn mình thì bọn mình đã biết rồi! 
- Nếu ai hẹn hò ai đó cơ? - Bé Alex 8 tuổi bỗng xuất hiện ở cửa bếp. Hừ, tôi đã nghĩ thằng em trai của tôi là dễ thương cơ đấy. Nhưng đó là trước khi nó bẻ khóa quyển nhật ký của tôi và đọc hết, lại còn "trích dẫn" từ quyển nhật ký ra vài câu mỗi khi cả nhà ngồi ăn cơm.
- Gián điệp thường không sống lâu đâu, Alex - Tôi bảo nó.
- Nhưng họ lại rất vui vẻ khi họ sống - Nó cười láu cá.
- Gần đến giờ đi ngủ rồi, Alex - Tiếng mẹ tôi gọi. thằng bé vừa chạy đi vừa cười.
- Thế là tất cả những gì chúng ta biết chỉ là Shawn mua hoa hồng vào mỗi thứ bảy - Julie thở dài.
- Giá như Shawn mua hoa hồng tặng tớ - Tôi cũng thở dài.

- Shawn, Shawn, chị Erin thích Shawn - Alex nhảy vào bếp và chạy vòng quanh, nói ngọng cả chữ "Shawn" - Nhưng Shawn sẽ không mua hoa hồng cho chị đâu. Ha ha ha!
- Thôi đi nào, Alex! - Tiếng bố tôi quát.
- Shaw-awm, Shaw-awm - Thằng bé hát líu lo cho đến khi mẹ tôi chạy xuống bếp và bắt nó đi ngủ.
- Thế mà tớ đã nghĩ có anh trai còn tệ hơn là em trai - Julie kết luận.
*** 
Tối thứ ba, bố mẹ tôi đi có việc và tôi phải trông Alex. Bố mẹ vừa đi khỏi, Alex đã đòi ăn mì ống và pho mát. 
- Em sẽ không ăn cái gì khác. Chị không bắt em ăn được đâu! - Nó bảo.
Chọn lựa giữa sự nhõng nhẽo của Alex và đi ra cửa hàng quả là dở. Nhưng điều mà tôi làm sau đó lại làm tôi nghĩ là liệu tôi có điên không: Tôi đi đến cửa hàng Renfrow.

Đó là cửa hàng gần nhất, tôi viện cớ khi thay quần áo và xỏ dép xăng đan. Tôi thực sự nghĩ là Shawn chỉ làm vào cuối tuần nên dắt cả Alex đi cùng. Nhưng hóa ra Shawn lại đang ở đó, bận rộn gói đồ và tính tiền cho khách. Tôi định quay đi, nhưng Shawn đã nhìn thấy khi Alex chạy vụt vào chỗ những giá để mì ống.

- Cấm ăn pho mát đấy - Tôi gọi với theo Alex. Đã hơn một lần, tôi bắt gặp nó mở hộp pho mát ngay trong cửa hàng và chén lấy chén để. Tôi chọn ít sữa và sôcôla trong khi Alex đã lấy được 3 hộp mì ống và một ít pho mát.
- Em ra ngoài đợi đi, để chị trả tiền - Tôi bảo Alex. Không đời nào tôi lại để nó biết đây là Shawn.
- Nhưng em muốn mua kẹo nữa - Alex tức đỏ mặt.
Tôi đành mua cho nó hai thanh kẹo, hy vọng "bịt miệng" nó được. Tôi thấy nhẹ cả người khi Alex bận rộn bóc vỏ kẹo và không để ý đến việc tôi chào Shawn khi trả tiền.

Bỗng có tiếng ông chủ của hàng gọi to:
- Shawn ơi, ra dãy số 6. Mỳ ống bị rơi hết xuống sàn đấy!
Tôi vội đẩy Alex ra cửa, nói là tôi sẽ gửi tiền sau vậy. Nhưng Alex giật tay tôi ra, kiễng chân lên hỏi Shawn với vẻ khoái chí:
- Anh là Shawn à?
Shawn vừa gật đầu vừa chạy ra dãy hàng số 6, nhưng Alex lại gào tướng lên:
- Chị em thích anh lắm! Em nghe chị ấy nói thế. Chị ấy muốn anh mua hoa hồng tặng chị ấy!
Ôi, tôi chỉ muốn đất nứt ra cho mình chui xuống. Ông chủ cửa hàng Renfrow nhìn Shawn và cười. Alex thì thè lưỡi còn Shawn thì nhìn tôi chằm chằm. Tôi vẫn không nhớ ra làm cách nào mà tôi đi ra khỏi cửa hàng được.
xấu hổ
- Chị có mách bố mẹ không? - Alex hỏi khi tôi giận dữ dắt nó về. 
- Mách là em làm hỏng hết mọi việc của chị à? Thế thì có ích gì? Em đã hư quá rồi! Đi nhanh lên!
- Thế chị có nấu mì ống với pho mát cho em nữa không?
- Alex, im miệng một lúc đi! 
***
Sau lần đó, tôi luôn tránh gặp Shawn ở trường. Tối thứ sáu, Julie và tôi cùng đi ăn kem, bàn nhau xem có sửa chữa được vấn đề chút nào không. 
- Cậu ta sẽ quên ngay thôi - Julie an ủi - Có nhớ vũ hội năm ngoái của trường mình không? Tớ vào nhà vệ sinh và lúc đi ra, giày còn dính cả giấy vệ sinh. Tớ tưởng mọi người sẽ trêu tớ suốt đời, nhưng đâu phải thế.
- Thôi, ít nhất thì cũng sắp hết năm học rồi - Tôi tự trấn an - với lại mỗi khi nhìn thấy cậu ta, tớ sẽ chạy tránh đi, chạy nhiều càng khỏe mạnh! 
***
Vào ngày thứ bảy ấy, hình như cả thành phố đi mua hoa. Cho nên lúc 6 giờ kém 15, khi một bé khoảng bằng tuổi Alex chạy vào cửa hàng hoa "Vẻ đẹp" và hỏi mua 6 bông hồng đỏ thì trong cửa hàng chỉ còn hoa màu hồng. 
- Cũng được. Gì cũng được! - Cô bé quẳng tiền lên mặt quầy tính tiền kèm theo một tiếng thở dài.
- Hẳn chị là Erin? - Cô bé nói khi tôi gói hoa bằng giấy bóng màu xanh - Chị rõ là đã gây bao nhiêu rắc rối!
- Gì cơ? - Tôi hỏi. Bà Becker hạ cái kéo đang dùng để cắt hoa xuống, nghe ngóng.
- Anh em đến mua hoa ở đây chỉ để nói chuyện với chị. Rồi anh ấy đem bó hoa về cho mẹ. Mẹ em lại trách bố em vì bố chẳng bao giờ mua hoa cho mẹ. Thế là bố em bắt em đến đây mua hoa.
- Anh trai cháu tên gì? - Bà Becker hỏi xen vào.
- Shawn Hayden. Anh ấy làm thêm ở cửa hàng Renfrow. Mọi cô gái đều thích anh ấy - Cô bé giật lấy bó hoa, chạy ra cửa và nói với lại phía tôi - Em thật không biết là anh ấy thích gì ở chị đấy!

***
- Mua hoa cho mẹ cậu ta à? - Julie hỏi.
- Thực sự thì không. Em gái cậu ta nói cậu ta mua hoa để nói chuyện với tớ. Rồi đưa hoa cho mẹ.
- Cậu ta có vẻ hay ngượng thật.
- Sao lại ngượng với tớ kia chứ? Bọn tớ đã biết nhau từ hồi bé mà!
- Nhưng có mấy khi cậu nói chuyện với Shawn đâu.
- Đúng hơn là tớ không dám. Cậu ta lớn hẳn lên và có vẻ như là một con người khác.
- Cũng có thể không khác lắm đâu. Thế bây giờ cậu định làm gì?
- Thứ sáu, khi cậu đến trường học bơi - Tôi đưa cho Julie một mảnh giấy - Hãy đưa cái này cho Shawn.
cô gái yêu thầm
***
- Nhiệm vụ đã hoàn thành - Julie thông báo vào buổi trưa thứ sáu. 
Tôi có cảm giác nín thở suốt cả ngày thứ bảy. Đến 6 giờ tối, vẫn chẳng thấy đâu. Khi tôi giúp bà Becker bê những bó hoa cuối cùng lên chiếc xe chuyển hoa, tôi cố không nhìn về phía cửa hàng Renfrow, cảm thấy như là một cái liếc nhìn thôi sẽ làm mọi chuyện trở nên xui xẻo.
Rồi tôi quay trở vào trong cửa hàng, chuẩn bị túi xách để đi về - một cách rất chậm chạp. Đến 6 giờ 15 phút thì tôi bỏ cuộc. Thôi, ít nhất thì mình cũng biết là cậu ta có cảm tình với mình, tôi nghĩ.

Đúng lúc đó thì tôi nghe tiếng Shawn ngay sau lưng:
- Có người làm vỡ một vài thứ và mình phải dọn dẹp, nếu không mình đã đến đây từ 6 giờ. Thế bây giờ còn dùng được cái này nữa không? - Shawn vẫy vẫy mảnh giấy Julie đã đưa cho cậu ta, một mảnh giấy có ghi: "6 bông hồng đỏ miễn phí vào lúc 6 giờ tối thứ bảy - gặp Erin".
- Có chứ! - Tôi cầm 6 bông hồng đã được bó cẩn thận và đưa cho Shawn - Mình sẽ trả tiền cho bà Becker.
- Không, mình sẽ trả - Shawn nói.

Cùng với 6 bông hồng, tôi và Shawn đi ra cửa hàng bánh gần đó, rồi đi bộ về nhà. Tôi nói với Shawn là tôi đã ngại không dám nói chuyện với cậu ta. Cậu ta cười to:
- Mình cũng thế. Cho đến khi mình cao vượt được bạn.

Còn một chuyện vui nữa là Alex và Sara - Sara là cô em gái của Shawn đã đến mua hoa hồng - Shawn luôn rên rỉ mỗi khi nhắc đến tên cô em gái, giống y như tôi lúc nhắc đến Alex. Shawn dẫn Sara đến nhà tôi ăn tối và gặp Alex, những bữa ăn cuối cùng kết thúc bằng một cuộc thi nhõng nhẽo giữa hai đứa trẻ. Tuy nhiên, có lẽ đến một ngày nào đó chúng nó sẽ có cảm tình với nhau. Cũng như Shawn và tôi, trông chúng có vẻ hợp nhau lắm!
Maggie Keresey

Nhỏ của ngày xưa

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Nhà Nhỏ ở dưới chân núi, xa tít sau bạt ngàn rừng cà phê. Mỗi khi đến mùa, hoa trắng cả một vùng trời. Đại ngàn Trường Sơn thâm u và bí ẩn, Nhỏ hiển hiện như một loài hoa giữa những cánh rừng già.
***

Chẳng biết quê Nhỏ từ đâu, chỉ biết sau một mùa hè tầm tã mưa rừng, tôi đến lớp học thì thấy Nhỏ, dáng người nhỏ nhắn, da trắng như ở miền xuôi lên.

Không giống như những lớp học dưới đồng bằng, lớp chúng tôi toàn là những trai làng quá lứa, học muộn nên dáng người cao to, trông rất người lớn. Còn Nhỏ, đúng như cái tên gọi, trông bé xíu nên chúng tôi gọi là "hạt tiêu". Ở xứ vùng sâu vùng xa này chỉ có năm lớp cấp 3 học chung với cấp 2, điều này cũng may mắn, nếu không chúng tôi phải đi 30 cây số mới đến trường cấp 3 ngoài thị trấn.
nhỏ-bạn-thân
Chỉ sau ngày thứ hai đến lớp, tôi theo chân người con gái nhỏ nhắn nhưng rất hiền hậu này về gần tận nhà. Thì ra nhà cô bé ở dưới chân núi, ngôi nhà có nhiều hoa giấy đỏ thắm cả vùng trời. Từ nhà đến trường cũng phải đi qua hai quả đồi và phải lội suối. Và như thế, cô bé cuốc bộ đi học, vẫn băng rừng một mình như một người con của bản thực thụ.

Những ngày mưa giăng, khi núi đồi trắng trời một màu mưa, học sinh sợ không đến lớp, tôi tìm đến nhà Nhỏ rủ nhau vượt suối đến trường. Con đường trơn trượt như dài thêm trước mặt hai chúng tôi, khi đến được với lớp học thì sách vở ướt nhèm, áo quần nhếch nhác như những người đi rừng lâu ngày trở về bản. Chúng tôi nhìn nhau cười và tự hào về cuộc vượt lũ của mình, trong khi lớp học vắng hoe, thầy giáo chỉ dạy có năm ba người.
nhỏ-của-ngày-xưa
Đã có những mùa hè nắng nổ cả tre lồ ô đi qua, mùa này thường có một loài chim về gọi lúc sáng sớm và mỗi hoàng hôn. Chẳng biết tên của nó là gì nhưng tiếng kêu nghe ai oán: "Con còn côi côộc, ôốc dôộc chưa tề" (ôốc dôộc là ốt dốt, tiếng địa phương là xấu hổ).

Tôi kể Nhỏ nghe về sự tích của loài chim này, rằng có một bà mẹ đưa con lên rẫy, móc võng vào gốc cây cho con nằm ngủ để rảnh tay làm việc. Một ngày nọ sau những ngày cây lá khô, bà mẹ châm lửa đốt rừng, lửa cháy nghi ngút, rừng cháy vàng, những tiếng nổ lốt đốp, những tàn tro bay lên, một lát sau bà mẹ nghĩ đến con, quay lại, nhưng con đã nằm trong rừng lửa.

Đứa con chết hoá thành con chim kêu vào những mùa nắng nóng khi lửa rừng cháy nghi ngút. Nhỏ nghe xong, bảo sẽ chẳng bao giờ dám đi học một mình dưới những cánh rừng già hay qua những đồi vắng, dù khu rừng ấy đẹp như cổ tích bởi những nhành lan sặc sỡ hay những ngọn đồi tím ngắt hoa mua.

Kỷ niệm với Nhỏ đã gắn liền với những thời khắc nghiệt ngã của thiên nhiên, với những lần băng rừng giữa cơn mưa tầm tã hay những ngày nắng cháy khô cả con suối đi qua làng.
ghi-lại-kí-ức
Một ngày mưa rừng, lũ về cuồn cuộn cuốn trôi mọi thứ nơi nó đi qua. Cả bản phải dìu nhau lên đồi cao chờ cứu hộ. Sự giận giữ của núi rừng đã cuốn đi những người con của bản, trong đó có Nhỏ của tôi. Sau buổi chiều tan học, Nhỏ cùng đám bạn về nhà, khi qua suối bị lũ cuốn đi, mang theo cả sách vở, cả ước mơ và những điều chưa dám nói. Mấy ngày sau khi cơn lũ đi qua, cả làng đi tìm nhưng vô vọng, dường như Nhỏ tan vào cơn mưa, hoà vào rừng xanh hun hút về phía chân trời.

Giờ thì cây cầu treo đã bắc qua suối, không còn ai lội suối đi học nữa. Năm nay cơn lũ lại về, làng tôi phải leo lên lèn đá để trốn. Tôi nhớ về Nhỏ của ngày xưa khi mưa trắng xóa trời. Nỗi nhớ như hòa vào cơn vần vũ.

Popular Posts