Showing posts with label Chuyện cuộc sống. Show all posts
Showing posts with label Chuyện cuộc sống. Show all posts

Monday, July 29, 2013

Cám ơn anh! người làm tim em phải khóc

Năm đó họ 17 tuổi, cả hai đều đang đi dạo trong công viên Gia Định cùng bạn của mình thì 2 ánh mắt của đôi trẻ vô tình chạm nhau. Họ tuy không quen biết nhưng vẫn cuối chào nhau với vẻ mặt ngượng ngùng.
Cám ơn anh! người làm tim em phải khóc
Cám ơn anh! người làm tim em phải khóc
Từ hôm đó không biết tại sao mà cả hai cứ không hẹn mà gặp ngoài công viên. Họ từ lúc nào trở nên thân thiết và dần dần nảy sinh tình cảm với nhau. Sau khi quen nhau được ba năm chàng trai nói với cô gái:

_ Mình cùng làm thành một gia đình nhỏ 4 người em nhé -anh nói với gương mặt đầy tự tin và cùng với bó hoa trên tay, thêm chiếc nhẫn ngay bông hoa chính giữa.

Cô gái quá bất ngờ đến nổi không thể nói lên lời mà đôi mắt của cô chỉ biết rơi ra những giọt nước trong suốt, long lanh lạ thường và đôi mắt ấy chứa đầy sự hạnh phúc. Cô khẽ ngật đầu và nói:

_ Ừh….ừh…em đồng ý. Chúng ta sẽ cùng nhau có những đứa con thật tuyệt vời anh nhé.

Sau ngày đó một tháng họ tổ chức đám cưới dưới sự chứng kiến của Chúa và tất cả mọi người rất vui vẻ.

Cô dâu trẻ về nhà chồng được mọi người đón nhận. Cô về làm một người con dâu ngoan, cô chăm sóc cho mẹ chồng chu đáo. Hằng ngày nấu cơm,lau dọn nhà cửa với chăm lo cho cô em chồng thuộc cung song ngư đầy mơ mộng. Có thể nói hiếm cặp chị dâu em chồng nào hợp nhau đến ngạc nhiên như cặp chị em này.

Cưới nhau không lâu mọi người ai ai cũng vui mừng khi nghe tin cô có baby. Nhưng sau khi mang thai được một 6 tuần thì có một người phụ nữ gọi điện cho cô nói mình là bạn gái cùa chồng cô.

Nghe cô gái ấy nói mặt cô tái mét, không còn sự sống, cô không nói với bất kỳ ai mà tối đó chỉ biết ngồi khóc một mình ở góc phòng đọc sách. Cô chợt nhớ ra trước đây lúc cô chưa có con chồng cô thường hay về trễ hoặc qua đêm bên ngoài. Nghĩ tới đó thôi cô bỗng muốn khóc òa lên nhưng phải kìm nén lại vì sợ có người nghe được.

Cô không nói gì và vẫn bình thường với chồng như mọi ngày. Nhưng tối hôm sau khi đang dọn cơm điện thoại chồng cô reng lên. Có tin nhắn cô vội mở ra đọc những dòng tin đầy tình cảm của người con gái vừa gọi cho cô hôm qua.

_ Em àh, điện thoại anh có phải………………-chỉ nói nhiêu đó thôi thì chàng trai đã thấy trong mắt cô có một nỗi buồn vừa thoáng qua.

“Có phải cô ấy vừa khóc” đó là suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu anh. Anh chạy tới ôm hôn cô nhưng cô không một chút phản ứng. Chỉ dùng vẻ mặt lạnh lùng đáp trả hành động của anh. Anh liếc mắt qua cái điện thoại thì thấy nó đang nằm ngay tay của cô. Vội lấy mở hộp thư thì anh giật mình thấy tin nhắn của H. Anh vội nhìn sang vợ thì cô vẫn bình tĩnh ngồi ăn cơm. Chắc anh đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Sáng hôm sau anh đi gặp H ở một quán café gần công ty yêu cầu cô dừng tất cả mọi chuyện lại và xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra và anh vô cảm bước đi mặc cho cô gái kia khóc than la hét:

_ Nếu anh bỏ em, em thề em sẽ nói mọi chuyện cho gia đình của anh biết. Em sẽ nói tất cả, em sẽ làm tất cả để được bên cạnh anh.

_ Cô muốn làm gì thì làm. Tôi nói thật, tôi không ngờ cô lại là ả đàn bà mà tôi từng quen trong thời gian dài đến như thế ( anh nở nụ cười khinh bỉ rồi bước đi)

Khi anh đi ra ngoài thì bắt gặp vợ mình đứng từ bệnh viện phụ sản nhìn qua anh từ lúc nào. Anh vẫn cười và chạy tới bên vợ, anh ôm cô vào lòng nhưng cô từ chối, anh bàng hoàng nhìn cô và nhìn cô bước đi.

Một cô gái ngày thường yếu đuối nhưng sao hôm nay lại mạnh mẽ quá, thường ngày chỉ cần một cảm giác buồn thôi cũng đủ để lấy đi những giọt nước mắt của cô.

Về đến nhà cô thấy em chồng đang xem những bức ảnh mà một người xa lạ tên H gửi đến cho cô cách đây khá lâu.

_ Chị, chị nói em nghe anh hai em như thế này bao lâu rồi. Có phải trước khi chị có em bé không? Là ai gửi đến hay chị cho người theo dõi? Chị nói em nghe đi em sẽ đứng về phía chị.

Cô chỉ lắc đầu mỉm cười: “Không, em cứ xem như chưa từng thấy gì đi. Chị muốn mọi chuyện bình thường đến khi con chị chào đời, được không em.”

Anh đứng ngoài nghe hết mọi thứ và thầm nói với bản thân: “Hóa ra cô ấy đã biết từ lâu, vậy mà mình không hay biết gì cả. Tội cô ấy quá, mình là thằng tồi không xứng làm chồng, làm cha con của cô ấy.”

Mọi chuyện sẽ vẩn ổn nếu 3 tuần sau người đàn bà tên H ấy không gọi điện cho anh. Cuộc gọi vẫn với nội dung như cũ, họ gặp nhau vẫn quán café ấy, vẫn những lời níu kéo cùng những giọt nước mắt của cô ta làm anh cũng đôi chút rung động. Và điều cuối cùng cô muốn là anh hãy bên cô một đêm rồi cô sẽ ra đi.

Nhưng tối đó, vợ anh đã tới và chứng kiến cảnh tượng mình trần của 2 người trên giường. Thật không biết cô đã đau đến mức nào nhưng nước mắt cô đã không rơi, cô quay đi nhưng bước được một bước thì cả người cô ngã khụy xuống, cái thai chưa được 4 tháng đang chảy máu làm ướt đẫm chiếc váy màu xanh biếc của cô.

Anh hoảng hốt chạy lại bên cô, gọi cấp cứu đến. Anh gọi điện cho người than đến và vừa lúc đó ả đàn bà bên cạnh anh đã nói hết tất cả. Nói tại sao vợ anh lại biết nơi đó mà tới đúng lúc như vậy.

Anh giật thót và tát cô ta 2 cái nghe mà giật mình. Mẹ và em gái anh đã tới, có cả mẹ vợ của anh. Trên tay cô em gái có đem cả những tấm hình mà anh không ngờ tới ném vào mặt anh:

_ Anh vừa long chưa. Nếu ngay từ đầu không yêu thì đừng đòi sống đòi chết để mà cưới, tuy là anh tôi nhưng tôi khinh thường anh. Tôi không ngờ mình lại có một người anh như anh.

Cô em gái lo lắng cho chị dâu và đứa cháu tới đứng ngồi không yên. Hai bà mẹ nhìn những bức hình mà không tin vào mắt mình, mẹ của cô thì nhìn cánh cửa của phòng cấp cứu mà tội cho cô con gái tội nghiệp. Còn bà mẹ chồng thì đánh chàng trai rất nhiều và bảo tại sao bà lại sinh ra một đứa con như anh.

Bác sĩ cứ ra vào phòng cấp cứu mà không ai nói tình hình như thế nào cho người nhà của cô. Một tiếng, hai tiếng…….và bốn tiếng đã trôi qua, bác sĩ với bộ đồ phòng phẫu thuật màu xanh bước ra:

_ Mọi người xin bình tĩnh, đã cứu được bà mẹ nhưng đứa bé thì còn quá nhỏ nên không thể cứu được.

Mọi thứ như tối sầm trước mặt anh, anh đã giết chết con mình, đã bóp nát tất cả mọi thứ hạnh phúc trong tay mình.

Cô suất viện về nhà mẹ của mình, anh tới thăm nhưng mẹ cô không cho vào. Anh chỉ còn biết ngày ngày đem một bó hoa ly loại mà cô rất thích tới và kèm trong đó là một lá thư với nội dung:

“Em à! Anh biết mình có lỗi với em rất nhiều. Vì thế anh không hi vọng em sẽ tha thứ cho anh nhưng anh hi vọng em sẽ gặp anh để anh có thể bắt đầu lại như ngày xưa. Anh xin lỗi em.”

Cứ như thế mỗi ngày một lá thư, một đóa hoa, một sự chờ đợi suốt cả năm trời. Cuối cùng anh cũng được cô tha thứ, nhưng chưa đoàn tụ được bao lau thì cũng là lúc anh nhận ra mình chỉ đi được với cô quãng đường ngắn nữa thôi.

Ngày anh lo sợ cũng đã gần đến, anh vẫn cố gắng giấu mọi người, anh ngày ngày gấp những ngôi sao, những con hạt giấy viết những lời an ủi và rất rất nhiều câu hỏi han, quan tâm khác nhau dành cho vợ mình.

Anh cảm giác mình chỉ còn một hai ngày nữa thì anh dành hết thời gian cho gia đình, cho vợ của mình.

Khi đi chơi với vợ, anh nói tất cả với cô, nói hết những gì về bệnh tình của mình rồi anh dần dần nhắm mắt. Bỏ lại cô hoảng hốt gọi cứu thương, lo đến xanh mặt, xỉu lên xỉu xuống và tin không đáng mong đợi nhất lại tới.

Anh đã ra đi mãi mãi, nhưng cô không hề khóc, có lẽ những gì anh đã làm khiến cô hạnh phúc và cũng khiến cô đau quá nhiều nên nước mắt chảy ngược vào tim. Sau một tuần chồng mất, cô cứ đứng trước mộ của anh mà nói:

_ Tại sao anh lại không nói cho em biết trước, em ghét anh lắm, lại một lần nữa anh đã xém mang đứa con này đi anh biết không. Anh hãy đợi em nha, em sẽ mau đến với anh thôi. Em cám ơn người đàn ông đã làm tim em phải khóc bằng máu. Cảm ơn anh đã đến bên đời em, đã cho em một món quà ý nghĩa. Cảm ơn anh và xin lỗi đã để anh phải chịu đau đớn một mình.
Nguồn: truyennganhay

Cách chọn vợ mẹ dạy con trai

Con trai,
Có bao nhiêu lý do để con chọn yêu một cô gái? Cô ấy đẹp, cô ấy thông minh, cô ấy đồng điệu tâm hồn với con? Có nhiều lý do khi ta quyết định sẽ chọn một người làm bạn đồng hành. Mẹ hy vọng con sẽ có thêm một lý do cho người bạn đời của mình: hãy yêu một cô gái biết chăm sóc bữa ăn gia đình!
Cách chọn vợ mẹ dạy con trai
Cách chọn vợ mẹ dạy con trai
Người con gái của con không nhất thiết phải là một đầu bếp giỏi, có giải thưởng nấu ăn hay đóng vai bếp trưởng ở một nhà hàng nổi tiếng. Nhưng cô ấy nhất thiết phải là một người quan tâm đến bữa ăn gia đình, luôn dành thời gian ăn cùng con những bữa cơm và lắng nghe những câu chuyện của con quanh bàn ăn. Con biết vì sao không? Vì mỗi ngày chúng ta phải dành tám tiếng cho công việc, tám tiếng để ngủ và phục hồi năng lượng nên chỉ còn tám tiếng cho các hoạt động khác và cho nhau. Vậy nên, ăn một bữa cơm cùng nhau là một thời điểm quan trọng để cả hai có thể cùng sẻ chia những muộn phiền, lo lắng và động viên nhau trong cuộc sống.

Người con gái của con không nhất thiết phải là một người nội trợ ba đầu sáu tay, một mình chuẩn bị mấy mươi mâm cỗ cho cả gia đình chồng. Nhưng cô ấy nhất thiết phải là một người có kiến thức về thực phẩm và sức khỏe.

Người con gái của con không nhất thiết phải tất bật chạy ra chợ sau giờ tan sở và hì hụi nấu bữa cơm đủ ba món canh, mặn, xào ngày này qua ngày khác. Mẹ hiểu rằng phụ nữ thời nay phải đi làm vất vả không kém cánh đàn ông nên thật thiếu công bằng khi bắt họ phải đảm đương trăm thứ việc nhà. Nhưng cô gái của con, dù bận rộn thế nào, nhất thiết phải dành sự quan tâm đúng mức cho bữa ăn gia đình. Cô ấy phải hiểu rằng, cơm hàng cháo chợ không phải là một giải pháp lâu dài và căn bếp nguội lạnh sẽ đẩy mọi người ra xa nhau. Cô ấy có thể thuê người làm, đặt món ăn nấu sẵn... nhưng mẹ hy vọng chính cô ấy sẽ là người soạn thực đơn, hâm nóng thức ăn, đặt vào mâm tươm tất và gọi mọi người về quây quần bên bàn ăn.

Vậy đó, mẹ không nghĩ rằng con nhất thiết phải chọn một người vợ nấu ăn thật ngon hay làm nội trợ thật giỏi. Điều con cần là một cô gái hiểu vai trò của mình là giữ lửa cho gia đình. Và cô ấy, bằng cách này hay cách khác, sẽ giữ cho mái nhà của con luôn bình yên và ấm áp.

Chúc con sẽ sớm tìm được một cô gái như thế trong cuộc đời mình.
Nguồn: dantri

Chàng trai xây dựng

Hắn với bụi và nắng công trình làm cô ái ngại, những công việc đến thâu đêm làm cô cảm thấy mệt mỏi và hắn đã không thể ngăn được bước chân cô, vì hắn không có quyền như thế.
Chàng trai xây dựng
Chàng trai xây dựng
Trở về nhà khi chuông đồng hồ báo 2 giờ sáng, hắn cảm thấy mệt rã rời vì hôm nay công trình phải tăng ca ban đêm để kịp tiến độ. Trên sàn nhà còn ngổn ngang bản vẽ, thiết kế, hồ sơ, một mớ công việc chờ hắn giải quyết ngay trong đêm nay. Mệt! Xách cái ghế ra ban công ngồi châm điếu thuốc, hắn miên man suy nghĩ về những gì đã qua thấy sao cuộc đời bạc bẽo quá.

Hơn hai năm ngày người yêu rời xa, bỏ hắn đi theo người khác, những giận hờn, ghen tuông đã không còn trong trí nhớ của hắn. Cũng chính vì công việc mà hắn không còn đủ thời gian dành cho người hắn yêu một ngày trọn vẹn. Cuộc sống của những chàng trai công trường như hắn đâu có nhàn hạ như những công việc khác, nghề của hắn phải đi, đi rất nhiều, đến nhiều nơi trên mọi miền đất nước xây dựng những công trình, cơ sở hạ tầng có ích, phục vụ cho mọi người, cho đất nước.

Cô ấy ra đi để lại đằng sau nỗi nhớ, day dứt triền miên. Đã có lúc hắn nghĩ nên thay đổi nghề nghiệp rồi lại thôi. Hắn lao đầu vào công việc như muốn quên đi tình yêu bạc bẽo đó. Hắn với bụi và nắng công trình làm cô ái ngại, những công việc đến thâu đêm làm cô cảm thấy mệt mỏi và hắn đã không thể ngăn được bước chân cô, vì hắn không có quyền như thế. Cô cần một người khác biết chăm lo hơn, có lẽ khi xa hắn cô sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Hút xong điếu thuốc hắn thiếp đi một lúc đến khi đồng hồ điểm 4 giờ sáng, vội vàng mở máy vi tính, lao vào đống bản vẽ vứt tứ tung giữa nhà. Ngoài trời, mưa phả vào mặt, Hà Nội đã chuyển mùa, những cơn mưa làm cho các công trình của tụi hắn đi chậm tiến độ. Rồi ngày mai đất nước xuất hiện thêm nhiều ngôi nhà cao hơn đẹp hơn, liệu ai biết đằng sau những công trình như vậy có những người nào? Cuộc sống của hắn bây giờ như kim giây đồng hồ, “Sống là không chờ đợi".

5 giờ sáng, có lẽ lúc mọi người vẫn đang say giấc nồng, hắn lại miệt mài với công việc của mình, việc của những chàng trai xây dựng.
Nguồn: vnexpress

Sunday, July 28, 2013

Làm sao để chia tay mà không gây thù hận?

Nói lời chia tay đôi khi là cả một vấn đề nhạy cảm.
Làm sao để chia tay mà không gây thù hận?
Làm sao để chia tay mà không gây thù hận?
Chọn địa điểm thích hợp

Một lời chia tay chớp nhoáng, một cái tin nhắn, một cuộc điện thoại. Hay một câu nói vội vàng trước cơ quan đều không phải là một cách thức phù hợp để chia tay trong êm đẹp. 

Hãy chọn một địa điểm thích hợp, yên tĩnh và có không gian thoải mái để đối phương có thể cảm thấy được tôn trọng đủ và dễ dàng tiếp nhận tin sét đánh mà các nàng sắp sửa nói ra. Đôi khi con gái hay ngại giáp mặt để nói chia tay vì sợ yếu mềm, sợ không thể cất lời.

Những nơi chốn xô bồ, ồn ào quá đều không thích hợp.

Chuẩn bị kỹ các tình huống

Rất khó có thể đoán được phản ứng các chàng khi nghe lời chia tay. Có người sẽ im lặng từ đầu đến cuối, có người sẽ gào khóc, có người sẽ rên rỉ van nài quay lại, có người sẽ bình tĩnh đòi phân tích trắng đen rõ ràng, có chàng sẽ đập bàn, nổi điên, và có chàng lẳng lặng tìm cách trả thù… 

Nói chung, để không rơi vào tình huống lúng túng, ngượng ngập hoặc những hành động, lời nói quá dở hơi trong giây phút quan trọng ấy, các nàng phải hiểu rõ bản tính của người mình yêu trước đây mà có động thái phù hợp.

Tránh trường hợp ứng xử quá phũ phàng đổ thêm dầu vào lửa khiến chàng trai tức giận, dẫn đến thù hận và những hành động bột phát như giết người yêu rồi tự tử, tự làm đau bản thân mình, cưỡng bức cô gái...
Làm sao để chia tay mà không gây thù hận?
Hãy dứt khoát và rõ ràng
Thái độ dứt khoát

Nhiều cô nàng ngại nói lời chia tay nên có những thái độ không rõ ràng như:

- Mình tạm xa nhau một thời gian anh nhé!

- Vì sao? (Mặt nghiêm trọng)

- À… ừ

- Em hết yêu Anh phải không?

- À… Không… mà vì…

- Vì sao hả? (Đôi mắt như ăn tươi nuốt sống)

- (Sợ hãi) Ừ thì tại em cần một không gian riêng….

Hoặc kịch bản có thể là chàng trai năn nỉ ỉ ôi và cô gái yếu lòng không dám đưa ra lí do thật.

Thật ra trong lòng cô nàng biết rõ là mình đã hết yêu nhưng vẫn không dám nói thẳng sợ chàng trai đau. Nhưng chính thái độ mập mờ, tạo hy vọng, khiến chàng trai trông chờ một ngày em sẽ quay về này mới chính là liều thuốc độc. Sau này khi cô nàng yêu một người khác thì sẽ bị khép tội là “bắt cái hai tay”, “phản bội”…

Không lấy lí do gây tranh cãi

Khi tiếp nhận lời chia tay, có vài chàng trai thường không bình tĩnh và sẽ dùng mọi lí lẽ để khiến các nàng quay đầu là bờ. Chính vì vậy, chắc chắn các chàng sẽ luôn hỏi “Vì sao?”. Nếu cô gái sơ sẩy lấy những lí do quá ngớ ngẩn, chung chung hoặc không rõ ràng sẽ dễ dàng bị các chàng vặn lại. 

Hoặc nếu lấy lí do quá nhạy cảm sẽ khiến các chàng tức giận mà làm ầm ĩ như “Em nghĩ mình không hợp nhau”, “Em nghĩ anh không còn giống như em tưởng tượng lúc mới gặp nhau”, “Em muốn nhường anh cho người khác mang lại nhiều hạnh phúc hơn cho anh” blabla… hoặc tệ nhất là lí do “Em đã yêu một người khác!”.

Nói chung, đơn giản chia tay vì hết yêu. “Lúc trước em yêu anh nhiều lắm. Nhưng giờ tình cảm đã cạn thì cho nhau lối đi riêng. Không phải vì anh có lỗi hay em thích người khác. Mà chỉ là không còn cảm giác yêu thôi.”

Lịch sự và đối mặt trực tiếp

Và cuối cùng, nếu cô nàng vẫn muốn cái kết có hậu cho cuộc chia tay thì phải tỏ thái độ lịch sự và nhã nhặn. Không ai mang tin dữ đến cho người khác với một thái độ cộc cằn, khó chịu và xấu xí cả. 

vẫn có nhiều cô nàng nói lời chia tay mà như tát vào mặt người khác “Em chia tay vì em không thích anh chút nào cả. Bây giờ anh nhạt nhách, nông cạn và chán lắm!”, hoặc “Em chia tay vì anh không còn giống như ngày xưa chứ không phải do em hết yêu” và họ đổ tội đối phương là nguồn gốc của mọi lí do chia tay. Điều này thật hèn hạ.

Dĩ nhiên, tuy khó thật nhưng một cái hẹn gặp trực tiếp vẫn luôn cần thiết và tỏ ra tôn trọng hơn ngàn lần việc nhắn tin, gửi mail, gửi thư hay chat chit này kia.
Nguồn: baomoi

Tự biến mình thành "phở"

Đây là chuyện tình của những người khi chấp nhận làm kẻ thứ ba của những anh chàng đào hoa đã có gia đình.
Tự biến mình thành "phở"
Tự biến mình thành "phở"
Trong tình yêu từ xưa tới nay chẳng ai có thể đưa ra thế nào là đúng hay sai bởi lẽ ai cũng có lý lẽ riêng cho mình khi đến bên cạnh người mình yêu và đôi lúc lý trí chẳng thể nào thắng nổi con tim. Thế nhưng chuyện tình của những người khi chấp nhận làm kẻ thứ ba với những anh chàng đã có vợ thì vẫn có nhiều ý kiến trái chiều. Có người vì tình yêu họ chấp nhận tất cả; có người vì địa vị, vật chất; có người đơn giản chỉ vì muốn có một đứa con…Dù có rất nhiều lý do nhưng họ có thực sự hạnh phúc, có thực sự không ấm ức?

Khi những người đàn ông đã có gia đình tìm đến với người phụ nữ khác có thể là do tính trăng hoa, thích của lạ hoặc vợ kém hấp dẫn, gia đình không hạnh phúc và cũng có những người họ đến bằng một tình cảm chân thành…Dù lý do gì đi nữa họ cũng chỉ thể yêu bạn mà chẳng thể lấy bạn, bởi họ còn sự ràng buộc con cái, tài sản, danh dự và cả cái tình nghĩa vợ chồng. Tôi không nhớ chính xác tên trong một tiểu phẩm hài nào đó có câu nói đại loại thế này “Vợ là cái nhà bồ là cái lều, gió to lều đổ nhà vẫn còn nguyên” hay như một chia sẻ của bạn có tên là Nhật Hà “Nếu có thể đừng bao giờ yêu người có vợ. Tôi cũng là đàn ông nhưng tôi khuyên các bạn nữ điều đó. Vì sao ư? Vì với đàn ông chúng tôi, phần lớn sẽ chẳng bao giờ có chuyện bỏ gia đình để thật sự đến với các bạn, vì dù có chuyện gì trong cuộc sống, nơi cuối cùng để chúng tôi có thể tìm về vẫn là vợ và gia đình.”

Anh ấy có thể ghen với bất cứ người đàn ông nào liên quan tới bạn mà bạn lại chẳng thể ghen với vợ của anh ấy. Một cô gái tâm sự rằng "Dù rất yêu nhưng cô phải chia tay vì không thể chịu nỗi sự quản lý vô lý của anh, anh có thể đi chơi bất cứ đâu, gọi điện cho vợ trước mặt cô nhưng lại ghen với bất cứ người đàn ông nào liên quan tới cô. Thậm chí anh còn không muốn cô đi đâu ngoài giờ làm, mặc dù anh ở nhà cùng vợ con.”
Đừng tự biến mình thành tô phở mà mãi chẳng thể thành cơm
Đừng tự biến mình thành tô phở mà mãi chẳng thể thành cơm
Có một số người chấp nhận làm vợ hờ không danh phận vì quá yêu hoặc do phụ thuộc kinh tế nhưng trong lòng họ có thực sự hạnh phúc khi mỗi đêm về một mình trong sự cô đơn còn người đàn ông của mình đang vui thú bên vợ con có khác nào cảnh "kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng" hay mỗi dịp tết đến xuân về gia đình họ hạnh phúc thăm chúc gia đình nội ngoại bạn bè, còn bạn phải tủi thân đi chơi cùng bạn bè hoặc thu mình trong phòng.

Là phụ nữ ai cũng muốn được giữ tiền chồng mình làm ra nhưng bạn thì không thể khi chấp nhận làm kẻ thứ ba, thay vào đó chỉ được nhận một khoản trợ cấp nào đó mà đó chỉ là một phần nhỏ còn phần lớn họ phải lo cho gia đình của mình. Như trường hợp của H (bạn học cùng tôi) cũng chấp nhận làm kẻ thứ ba với một doanh nhân giàu có nhưng hàng tháng anh ấy cũng chỉ có thể chu cấp cho hai mẹ con H một khoản tiền nhỏ, còn đâu H vẫn phải tự lo cuộc sống của mình.

Người ta thường bảo cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, vì vậy có thể một ngày nào đó bạn bị vợ anh ta phát hiện ra, nếu gặp phải hoạn thư thì bạn biết rồi đấy hàng ngày trên báo chí vẫn đưa bao vụ thương tâm về hoạn thư đánh ghen.

Dư luận xã hội là điều khó tránh khỏi, điều ấy chẳng những ảnh hưởng tới bạn mà còn ảnh hưởng tới gia đình bạn.

Là phữ nữ chúng ta ai cũng muốn có một gia đình hạnh phúc, được sống bên cạnh người mình yêu, nhưng đôi lúc chúng ta chẳng thể kiểm soát được con tim, không kiềm nén được sự rung đông trước những tình cảm, những hào nhoáng mặc dù biết đó là những người đàn ông đã có vợ song đó là những tình cảm mà chẳng có bến bờ neo đậu. Hãy sáng suốt và đừng để tự mình nhốt trong sự cô đơn, tủi hờn, đừng tự biến mình thành tô phở mà mãi chẳng thể thành cơm.
Nguồn: 24h

Tại sao đàn ông ngày càng thích 'chém gió'?

Từ xưa đến nay người ta luôn mặc định đàn ông là "phái mạnh", khoác lên mình vẻ mạnh mẽ nam tính, kiên cường, lạnh lùng, thậm chí vô cảm. Tuy nhiên điều này đã không còn đúng hiện nay.

Xã hội nào cũng vậy, suy nghĩ của hầu hết mọi người về đàn ông phải là đấng nam nhi mạnh mẽ và vững vàng trước mọi hoàn cảnh. Chính vì thế, "phái mạnh" không còn cách nào phải khoác lên mình vỏ bọc lạnh lùng, ít biểu lộ cảm xúc, thậm chí vô cảm để không ai biết được suy nghĩ thật của bản thân. Tuy nhiên, một nghiên cứu gần đây cho thấy quan điểm này không còn hoàn toàn đúng nữa, đàn ông đang dần trở nên cởi mở và dễ dàng chia sẻ cảm xúc hơn. Trong một số hoàn cảnh, bản tính ấy trở thành vấn đề "lợi bất cập hại".
Tại sao đàn ông ngày càng thích 'chém gió'?
Tại sao đàn ông ngày càng thích 'chém gió'?
Theo kết quả khảo sát của Công ty phần mềm Intel, sự phát triển trong ngành công nghệ thông tin chính là nguyên nhân chính giúp cánh mày râu dễ dàng bộc lộ và chia sẻ cảm xúc của mình hơn.

Một số nhà nghiên cứu cho rằng sự ra đời của những kỹ thuật hiện đại (điển hình là những ứng dụng Tweeter, Facebook, WhatsApp..) đã tạo ra một “cuộc cách mạng giao tiếp của nam giới”. Cuộc cách mạng này bùng nổ và kéo dài trong suốt hai thập niên gần đây. Từ đó đến bây giờ, đàn ông đã không còn cảm thấy khó khăn trong việc chia sẻ cảm giác và suy nghĩ của mình với người khác nữa. Thậm chí có người còn dự đoán vai trò “người chia sẻ”- vốn là thế mạnh của phụ nữ từ xưa tới nay, có khả năng sẽ bị các đấng nam nhi thế chỗ.

Các nhà nghiên cứu còn chỉ ra trong số những ứng dụng của Internet, cánh mày râu đặc biệt thích sử dụng những công cụ giao tiếp trực tuyến (như Yahoo, Facebook, Blog...). Đối với họ, những công cụ này được xem như là một phương tiện tuyệt vời để dễ dàng xây dựng hình ảnh riêng của bản thân, trong khi phụ nữ thì lại suy nghĩ khác. Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, phái đẹp vẫn ưa chuộng lối giao tiếp truyền thống và nói chuyện trực tiếp “mặt đối mặt” hơn.

Rõ ràng phụ nữ đang có xu hướng dần trở thành “người nghe”, còn đàn ông đang từng bước tiếp quản vai trò thành “người chia sẻ”. Đây là một sự hoán đổi khá thú vị. Không dừng ở đó, xu hướng này còn được dự đoán sẽ tăng mạnh trong tương lai gần.

Phụ nữ thấy sự "đổi vai" trên chỉ một phần là tốt. Bởi vì trò chuyện trên mạng chỉ đọc được những dòng chia sẻ cảm xúc của chàng từ những máy móc vô tri vô giác chứ không phải là từ “người thật, việc thật”.

Vậy nguyên nhân từ đâu mà cánh đàn ông lại thích “dựa dẫm” vào những công cụ kỹ thuật để giao tiếp? Richard Wiseman, giáo sư ngành Tâm lý học cộng đồng, Đại học Hertfordshire giải thích rằng điều này xuất phát từ mong muốn tránh phải đối mặt trực tiếp với những vấn đề liên quan đến cảm xúc, tình cảm của cánh mày râu.

“Đa phần nam giới cảm thấy không sẵn sàng khi phải chia sẻ những suy nghĩ và quan điểm của mình trong tình thế mặt đối mặt. Những kỹ thuật và ứng dụng online đã và đang mang đến cho các ông sự thoải mái cần thiết, vì họ sẽ có nhiều cơ hội và thời gian để chuẩn bị cũng như 'trau chuốt' ý kiến của bản thân”, giáo sư Richard nói.

Không thể phủ nhận vai trò quan trọng của việc trò chuyện và chia sẻ trong bất cứ một mối quan hệ nào, nhưng nếu chỉ thông qua các phương tiện máy móc lại là chuyện khác. Một số chuyên gia lo ngại rằng nếu trình trạng này cứ tiếp tục kéo dài thì khả năng đến một ngày nào đó, đàn ông sẽ mất hết những kỹ năng giao tiếp cần thiết cho một cuộc sống thực bên ngoài. Các ông có thể bàn tán khá sôi nổi và hứng thú trên các trang mạng xã hội về công việc, chuyện tình cảm hay chuyện vui đó đây, nhưng nếu đem chúng ra đời thường, thái độ của họ sẽ khác ngay. Họ sẽ chẳng còn giữ được sự hào hứng ấy nếu phải trực tiếp đối diện với bạn để giải quyết những bất đồng hay khó khăn trong cuộc sống.

Giáo sư Richard khuyên các quý ông cứ thoải mái chia sẻ những tâm tư tình cảm của mình, nhưng tốt nhất là hãy gặp mặt nhau để nói chuyện, chứ đừng chỉ qua những dòng “status” trên Facebook hay bất kỳ trang mạng nào.
Nguồn: vnexpress

Saturday, July 27, 2013

5 nỗi khổ đeo đẳng suốt cuộc đời người đàn ông

Đàn bà rất vất vả, song không bị áp lực với những nỗi khổ này như đàn ông.
Đàn ông phải chịu mọi trách nhiệm
Đàn ông phải chịu mọi trách nhiệm

Khổ vì kiếm tiền
Khổ vì kiếm tiền

Chịu cơn thịnh nộ của vợ
Chịu cơn thịnh nộ của vợ

Luôn phải giữ vai trò xung trận
Luôn phải giữ vai trò xung trận

Không được phép mềm yếu
Không được phép mềm yếu

Nguồn: zing

Gánh đàn bà

Khi em mười tám đôi mươi, em có tất cả ưu thế để người khác giới phải nâng niu. Dĩ nhiên là vậy. Tóc em dày, bàn tay khiến cả em cũng phải thán phục bởi sức sống thanh xuân của nó. Dáng em thon, em tự tin với mỗi bước đi của mình khi tóc tràn trên tấm lưng con gái óng ả. Da em tươi, không gì tươi hơn khi mắt mày nổi bật lên như những nét vẽ mịn màng. Hơi thở em thơm, như hoa đồng, như gió nội, từng nhịp thở háo hức không gì ngăn nổi.
Gánh đàn bà
Gánh đàn bà
Người yêu hết lời khen tóc em đẹp, da em mát, mắt em sáng, môi em hồng. Dĩ nhiên là vậy. Anh ấy hay ôm xiết em để cả hai không còn gang tấc cách trở nào, anh ấy hay níu tay em khi đi qua chỗ khó, điều anh ấy thích nhất là bồng em lên đi một đoạn dài dưới trăng. Những nụ hôn ma mị, sự mê hoặc của thịt da và những khát khao bị giới hạn khiến con người ta quay cuồng dịu ngọt. Nhờ anh ấy mà em biết mình duy nhất đẹp, duy nhất đáng yêu, duy nhất được tôn thờ. Cuộc sống bồng bềnh như trong mơ, như thiên đường, như sách vở.

Đám cưới và trăng mật, không gì xác đáng hơn hai từ trăng mật cho những ngày em anh. Không khi nào anh quên đặt mái đầu em lên cánh tay anh, chị gái đùa sao không thêu hai con bồ câu lên đó để khỏi sắm áo gối, đỡ tốn! Nhìn má cười, nhìn chị gái cười và nhìn bạn bè của chị cùng cười, em biết họ đã qua những ngày nồng nàn như vậy.

Những bài học về nghĩa vụ loáng thoáng nghe, từ khi chưa hôn nhân, lũ lượt hiện ra không giáo trình, không giờ giấc. Nó khá êm ái khi em còn son rỗi nhưng thúc bách dần lên khi em làm mẹ. Dĩ nhiên tóc em bắt đầu thưa, da em bắt đầu tối, mắt em bắt đầu sạm và người em bắt đầu có mùi vị mang tên “nỗi trần ai đàn bà”. Má nói đã thấm gì đâu, chị gái cũng nhắc chừng đã thấm gì đâu và má chồng cũng cảnh báo nào đã thấm gì đâu.

Cũng từ đó, anh không còn ôm xiết em mỗi khi vợ chồng tỉ tê tâm sự, anh không còn say mê hít hà mái tóc tiên bồng của vợ, anh không còn nhớ đưa cánh tay ra mỗi khi vợ chồng bên nhau, thậm chí anh còn xách gối sang giường khác khi con nhỏ khóc đêm. Em đã rơi từ thiên đường xuống. Lúc ấy, em mới vỡ ra rằng, thời gian bồng bềnh mật ngọt thật ngắn ngủi so với cả đời người. Má thản nhiên buồn, chị gái thản nhiên trấn an, má chồng thản nhiên bỏ qua, em tự biết rằng những người ruột thịt ấy cũng đã từng bay lên và rơi xuống.

Em đã đi qua rất nhiều khúc quanh của đời mình, không nhớ hết, không đếm xuể. Anh đã ở đâu trong những thời điểm ấy? Dĩ nhiên anh vẫn song hành nhưng em vẫn thấy mình thiếu một tay vịn. Anh là chồng khi ngồi vào bàn trong những bữa cơm, nhưng anh giống một người khách khi đứng lên để ra với chiếc tivi lúc nào cũng sẵn chương trình bóng đá. Anh là ông chủ khi nhà có khách, nhưng anh cũng là khách nốt khi yêu cầu vợ thế này thế kia. Anh là cái nóc nhà như quy ước, như định nghĩa, nhưng em vẫn thấy mình một mình với sinh kế và mọi thứ không tên giữa đất trời giông gió nắng mưa.

Má an ủi phụ nữ mình là vậy, chị gái chép miệng thế hệ em còn được chồng cưng chồng lo, riêng má chồng thì cao giọng: “đời tôi còn phải làm dâu tứ đại đồng đường, đầu tắt mặt tối, chứ nào biết phấn son họp hành suốt ngày như ngữ các cô!”.

Không biết từ bao giờ em thấy đá cũng phải mềm dưới những bước chân mình. Không kêu ca, không đòi hỏi, đường trường gánh nặng, em bỗng thấy mình ít giá trị đi nếu không có cái gánh đàn bà trên vai. Em nhìn quanh không phải để so bì, mà để ghi nhận mình đã hòa tan hay dị biệt trong thế giới đàn bà của mình. Chỗ ngồi ưa thích của em là góc công viên nhỏ sau giờ thể dục sáng. Em thấy một phụ nữ trẻ ngồi sau chồng báo cao tới ngực trên chiếc honda cũ, đúng giờ bất kể nắng mưa, da sần tóc cháy nhưng tháo vát hơn cả đàn ông. Em thấy người phụ nữ lau dọn cầu thang da xanh rớt và chạnh nghĩ lẽ nào cuộc đời đã chơi khăm đến vậy một người từng da sáng tóc thơm? Em thấy và em thấy, ai cũng lặn ngụp trong bể trong dâu mà mấy người được bình ổn như mình?

Em thấy một chàng trai ôm xiết cô gái của cậu để cả hai không còn khoảng cách nào trên ghế đá. Em thấy một chàng khác trong tiệm cà phê tận tuỵ khuấy ly nước cam cho cô bạn gái. Em thấy một cậu khác mãn nguyện khi được trả tiền nước cho người yêu. Em cười tủm, hãy tận hưởng đi, thời gian mật ngọt này ngắn ngủi lắm cho cả hai người. Rồi cô gái sẽ rơi xuống từ ngọn cây thiên đường, rồi cậu chàng sẽ lầm lụi và cáu gắt vì sinh nhai. Chiến tranh đã sinh ra đàn bà gánh vác và chiến tranh cũng đã sinh ra những người đàn ông quen yêu cầu cao với hậu phương của mình. Em khẽ nắm tay anh, chúng ta hai con người đã đi qua mọi buồn vui riêng tư và thế sự, và em thấy, mình dù sao cũng nhiều may mắn hơn rất nhiều người.
Nguồn: nhật kí cuộc sống

Friday, July 26, 2013

Có nên cưới khi vẫn nhớ về tình đầu?

Tôi có nên nhận lời yêu và kết hôn với người cũng yêu mình say đắm, trong khi tâm lý luôn so sánh với mối tình đầu? Anh rất tốt, tôi cảm nhận được tình cảm của anh nhưng rất hoang mang, không biết điều này có làm ảnh hưởng tới cuộc sống vợ chồng sau này không?
Có nên cưới khi vẫn nhớ về tình đầu?
Có nên cưới khi vẫn nhớ về tình đầu?
Mối tình đầu của tôi là một mối tình học trò thật trong sáng. Chúng tôi gặp nhau khi bắt đầu bước chân vào trường phổ thông, không phải là tiếng sét ái tình, vì ban đầu tôi không hề ưa cái giọng cao thánh thót hay nói leo của bạn ấy. Hơn nữa, đường đường tôi là một hotgirl cơ mà, chưa bao giờ có ý định để ý tới ai, chỉ có chiều ngược lại. Bạn ấy cũng thế, không có ấn tượng gì về tôi (đấy là theo lời kể sau này của bạn khi chúng tôi thân thiết, còn biết đâu được…). Tới năm lớp 11 bạn mới hay ghé tới bàn của tôi, lân la nói chuyện, dần dần chúng tôi thân thiết và trò chuyện nhiều hơn.

Năm đầu đại học, cái bỡ ngỡ phải xa nhà càng khiến chúng tôi gắn bó và giúp đỡ nhau. Đó là cảm giác ngày dài như thế kỷ, chúng tôi cứ mặc định là của nhau từ những ngày tháng khó khăn ấy. Kể ra thì dài, tình đẹp đó nhưng cuối cùng vì nhiều lý do mà chúng tôi xa nhau, lời chia tay bắt đầu từ phía tôi. Có lẽ vì bằng tuổi nên chúng tôi hay tranh luận, cãi vã; gia đình lại không đồng ý, và bạn ấy chuyển trường nên con đường đại học của bạn dài hơn tôi những 3,5 năm.

Có lẽ bạn đang chê tôi không kiên trì theo đuổi tình yêu của mình, giờ chia tay đã một năm, bạn vẫn đang chuẩn bị thực tập. Tôi 25 tuổi, ra trường gần 3 năm, giờ cũng có người theo đuổi nhưng tôi vẫn không sao quên được bạn, vẫn luôn so sánh họ với bạn. Tôi phải làm sao? Liệu tôi có nên nhận lời yêu và kết hôn với người cũng yêu mình say đắm, trong khi tâm lý luôn so sánh với mối tình đầu? Anh rất tốt, tôi cảm nhận được tình cảm của anh nhưng rất hoang mang, không biết điều này có làm ảnh hưởng tới cuộc sống vợ chồng sau này không? Đúng là "mối tình đầu như bước chân trên cát, bước thật nhẹ mà vẫn hằn sâu”.
Nguồn: vnexpress

Bao lâu em vẫn chờ

Yêu anh khi em 22 tuổi, cưới anh khi em 26 tuổi và em biết có thể khi anh về với em lúc đó em đã 32 tuổi.
Bao lâu em vẫn chờ
Bao lâu em vẫn chờ
Tôi là giáo viên cấp 3 của một huyện miền núi. Những ngày đầu lên công tác với biết bao bỡ ngỡ, xa gia đình, xa người thân yêu nhất là chồng của mình nhưng tôi vẫn luôn tự nhủ với lòng hãy cố gắng công tác tốt, và luôn tâm niệm hãy sống đúng bản chất và lương tâm của mình, đừng để khó khăn đánh gục.

Đầu năm 2011, tôi bước lên xe hoa về nhà chồng với tình yêu bền bỉ suốt 4 năm. Tôi và anh đã nguyện ước cùng nhau vượt qua mọi khó khăn gian khó. Mới cưới được hai ngày, chúng tôi lại cùng nhau lên đường tới nơi làm việc. Anh vào Vinh học tiếng Hàn để đi Hàn Quốc lao động, còn tôi với tấm bằng khá đại học ra trường tạm thời chưa xin được việc đã tự bươn trải tìm cho mình công việc dạy học ở một trường dân lập xa quê. Cuộc sống của chúng tôi cứ thế trôi dù rằng chồng nơi vợ nẻo nhưng tình yêu của chúng tôi dành cho nhau vẫn luôn bền chặt.

Hai tháng sau ngày cưới, anh đi Hàn để mình tôi bơ vơ ở nhà khi chưa có con cái. Nói thật lòng, tôi chẳng muốn anh đi chút nào nhưng tôi vẫn để anh sang đó với suy nghĩ "nam nhi chí ở bốn phương". Nếu không có sự hy sinh sẽ không có sự thay đổi cho bước ngoặt cuộc đời, chúng tôi đến với nhau là sự lựa chọn của chính mình thì sự chờ đợi nhau cũng chính là hành động của sự lựa chọn đó.

Cuối năm, tôi được vào biên chế nhưng dạy ở trường rất xa nhà, chẳng gần nhà nội cũng không gần nhà ngoại. Lên công tác ở vùng đất mới biết bao điều phải học hỏi, quá trình công tác của bản thân tôi cũng đã gặp không ít những khó khăn nhưng tôi luôn tự hứa với mình cố gắng vượt qua vì tôi luôn có anh - chồng tôi bên cạnh động viên an ủi.

Một năm đầu đầy sóng gió rồi cũng qua có ngờ đâu sóng gió mạnh hơn đang ở phía trước chỉ trực để quật ngã tinh thần tôi.

Tôi từng nghĩ mình có khối óc và đôi bàn tay thì mình có đi đâu cũng sống được. Tôi chỉ cần 2 vợ chồng luôn khỏe mạnh, yêu thương nhau thì dù xa xôi cách trở mấy tôi cũng không nản lòng.

Nhưng giờ đây đã có lúc tôi nản lòng thật sự. Chồng tôi bị tai nạn lao động rất nặng. Đối với tôi, đó là một cú sốc rất lớn mà tôi đang phải đối diện và đón nhận hàng ngày. Đã hơn nữa năm trôi qua, tôi đã từng hứa với lớp học sinh 11 khi tôi mới lên công tác là: "Đến khi chú về thăm cô, cô sẽ mời lớp liên hoan một bữa!". Vậy mà giờ đây, khi lứa học sinh đó đã tốt nghiệp ra trường, chúng tôi vẫn chưa thực hiện được lời hứa đó.

Khi bản thân tôi và chồng vượt qua được cú sốc tinh thần về vụ tai nạn của chồng, tôi đã bình tâm trở lại và đón nhận "giai đoạn có lúc'' của cuộc đời thì vấn đề khác lại đến.

Sự thay đổi nơi công tác sẽ kéo theo rất nhiều sự thay đổi, xáo trộn trong cuộc sống. Đã hơn 2 năm tôi sống lặng lẽ chờ đợi anh, tôi chỉ chuyên tâm cho công việc thế mà giờ đây tôi đang có nguy cơ bị điều đi xa hơn nữa.
Em sẽ vượt qua được tất cả khi em luôn cảm nhận được tình yêu của anh dành cho em
Em sẽ vượt qua được tất cả khi em luôn cảm nhận được tình yêu của anh dành cho em
Hỡi những đồng chí, đồng nghiệp của tôi ơi! Đã bao giờ các anh, các chị, các bạn rơi vào hoàn cảnh này chưa? Hãy thử một lần đặt vào để nghĩ xem mình sẽ nghĩ gì và làm gì để định hướng cho cuộc đời mình. Đúng, dù rằng ở đâu cũng là ở tập thể nhưng cái sự tập thể đó nó sẽ nằm ở đâu và trong hoàn cảnh nào với các mối quan hệ ràng buộc như thế nào mới là quan trọng. Tôi chưa bao giờ có ý đòi hỏi ai đó hãy khóc cùng tôi khi tôi khóc, tôi cũng chẳng mong ai đau như tôi đang đau nhưng tôi chỉ mong rằng đừng làm tôi đau thêm nữa.

Dù kết quả có ra sao đi nữa với bản thân tôi, tôi cảm thấy mình đã thực sự cố gắng. Tôi không hối hận những bước mình đi và những việc mình làm.

Cảm ơn cha mẹ sinh ra tôi đã cho tôi cuộc sống, cho tôi sự tự lập bươn trải. Tôi tự hào vì dù cha mẹ không cho tôi cuộc sống đủ đầy bằng bạn bằng bè nhưng đã cho tôi biết, dù cha mẹ thế nào cũng là người sinh ra mình ''uống nước phải nhớ nguồn'', cho tôi hoàn cảnh sống để có tôi của ngày hôm nay.

Cảm ơn những người đồng nghiệp xung quanh tôi đã cho tôi hiểu được rằng, cuộc sống không như ta nghĩ ta mong.

Sự biết ơn chân thành tới người thầy quản lý cao nhất của trường vì thầy đã cho em biết được, cảm nhận được cái khó cái khổ của người làm công tác quản lý là thế nào, thầy cũng có cái khó của thầy. Em chỉ mong rằng dù em công tác ở đâu em cũng luôn ý thức cố gắng em sẽ không bỏ cuộc vì những khó khăn của mình. Thầy biết đấy, em mong xem xét đến em nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ đẩy hay đánh bật ai để thay thế.

Gửi em, chị luôn mong có được sự công bằng và luôn mong chúng ta vẫn cùng nhau cố gắng cho công việc vì hơn hết chị nhận thấy những ưu điểm của em, nhưng chị không thể đẩy mình vào chổ quá khó khăn và tiềm ẩn nguy cơ làm xáo trộn cuộc sống gia đình. Chị làm vậy là để bảo vệ mình và hạnh phúc của mình chứ không phải là để ăn thua với người khác. Ước gì chúng ta vẫn cùng nhau cố gắng trong công việc chứ không phải rơi vào cảnh người đi, người ở thế này.

Chồng yêu à, em sẽ vượt qua được tất cả khi em luôn cảm nhận được tình yêu anh dành cho em. Chúng mình sẽ sống một cuộc sống tình yêu đẹp đẽ dù em biết chắc tương lai đầy rẫy những khó khăn. Chúng ta sẽ chủ động thích nghi với cuộc sống không để cuộc sống bắt chúng ta phải thích nghi phải không anh?

Em của ngày hôm nay và của những ngày tháng sau này sẽ luôn có anh bên cạnh. Yêu anh khi em 22 tuổi, cưới anh khi em 26 tuổi và em biết có thể khi anh về với em lúc đó em đã 32 nhưng không sao, một khi em đã chủ động thích nghi thì không có gì làm em gục ngã cả chồng à.

Vợ chồng mình cùng cố gắng anh nhé. Tôi ơi hãy cố gắng lên!
Nguồn: 24h

Wednesday, July 24, 2013

Bạn trai keo kiệt, cưới hay nói lời chia tay

Theo ý anh thì chúng tôi chỉ nên mua sắm những thứ cần thiết như giường chiếu, màn tủ, thiệp cưới… Mà cũng chỉ chi tiêu vừa phải trong khoảng có thể cân đối…

Khi tôi viết những dòng tâm sự này. Tôi không muốn bất cứ một người con gái nào rơi vào hoàn cảnh giống như tôi. Chỉ bởi vì yêu phải một người bạn trai keo kiệt, ky bo mà tôi phải đau khổ, mệt mỏi như thế này.

Tôi năm nay 25 tuổi, tôi và bạn trai đã có khoảng thời gian yêu nhau dài hơn hai năm. Cả hai gia đình đều biết và cũng rất ủng hộ tình yêu của chúng tôi. Chúng tôi cũng cảm thấy khá hòa hợp trong tình yêu, sở thích và đang có kế hoạch làm đám cưới vào thời gian tới.
Bạn trai keo kiệt, cưới hay nói lời chia tay
Bạn trai keo kiệt, cưới hay nói lời chia tay
Cả một người con gái vậy mà anh chỉ chịu chi có vài triệu vậy ư? Cưới vợ mà anh còn tiếc rẻ mấy đồng bạc thật không thể chịu nổi.

Ngày cưới cũng được hai bên gia đình bàn bạc, xem xét và có dự định. Nhưng kể từ đây tôi lại thấy hai chúng tôi có những bất đồng. Nguyên nhân cũng chỉ tại người yêu tôi quá keo kiệt, ky bo tính toán cặn kẽ, chi ly mà ra.

Chuẩn bị làm đám cưới nên chúng tôi đang tính cho việc chụp ảnh cưới làm kỷ niệm. Là con gái tôi nghĩ mình chỉ có một lần lên xe hoa nên tôi dự định sẽ chụp một album thật tráng lệ, với không gian ngoài trời thật lãng mạn, lung linh. Dự tính chi phí chỉ khoảng trên 15 triệu. 

Xe đón dâu cũng phải loại xe sang trọng, và nhất định là phải dùng hoa tươi, quay phim. Chúng tôi cũng đã tham khảo giá cho dịch vụ này nó chỉ mất 15 triệu, bao gồm cả xe cô dâu và hai xe đưa đón hai họ nhà trai, gái. Vì gia đình hai bên khoảng cách cũng đến cả chục cây số nên việc đi xe ô tô đón đưa, đưa dâu là tất yếu. Hơn nữa gia đình tôi là gia đình bố mẹ đều làm kinh doanh nên quan hệ khá rộng, quan khách cũng thuộc tầng lớp sang trọng vì thế không thể làm đám cưới quá đơn giản được.

Còn các khoản như giường, màn, tủ để quần áo và bàn trang điểm, in thiệp cưới nữa cũng phải làm cho tươm tất một tí chứ không thể làm quá xuề xòa đơn giản quan khách sẽ chê cười. Tôi nghĩ mình là con gái cả đời cũng chỉ có một lần lên xe hoa thôi nên thỏa mái một chút…

Vậy mà khi nói đến đây người yêu tôi cứ nhảy chồm chồm lên. Anh kêu cả hai còn trẻ mới ra trường đi làm được vài năm nay. Hơn nữa thu nhập cũng không cao, lương anh cũng chỉ có trên 5 triệu một chút. Giờ chi tiêu hoang phí rồi sau này cưới xong vợ chồng nai lưng ra mà gánh khoản nợ thì sẽ vất vả.

Theo ý anh thì chúng tôi chỉ nên mua sắm những thứ cần thiết như giường chiếu, màn tủ, thiệp cưới… Mà cũng chỉ chi tiêu vừa phải trong khoảng có thể cân đối. Khoản ảnh album chỉ nên gói gọn trong khoảng 3-4 triệu, xe cộ cũng đơn giản, vẫn đi ô tô đón dâu và xe các cụ hai họ, bạn bè nhưng hoa tươi, phim ảnh thì bỏ nên chỉ mất khoảng 4 triệu thôi.

Gia đình đã lo khoản tổ chức cỗ bàn nên sau khi cưới xong vợ chồng không phải nợ nần quá nhiều. Tiền nong sẽ dành dụm để chuẩn bị cho việc sinh con đẻ cái sau này và hơn nữa còn để dành tiền tiết kiệm để mua nhà, trang trải cho cuộc sống…

Thật không ngờ yêu nhau đã từng ấy thời gian đến khi chuẩn bị làm đám cưới tôi mới nhận ra rằng mình chưa hiểu nhiều về người mà mình định cưới làm chồng. Con gái quan trọng nhất là ngày cưới vậy mà anh quá tính toán. Giờ tôi đang nghĩ không lẽ anh đánh giá tôi rẻ rúm đến thế ư? 

Cả một người con gái vậy mà anh chỉ chịu chi có vài triệu vậy ư? Cưới vợ mà anh còn tiếc rẻ mấy đồng bạc thật không thể chịu nổi. Vì thế tôi không biết có nên tiếp tục cưới anh hay nói lời chia tay con người keo kiệt này nữa. Chị nào đi trước có thể cho tôi một lời khuyên. Tôi xin chân thành cảm ơn!
Nguồn: yume

Tuesday, July 23, 2013

Bàng hoàng khi biết nhà em quá giàu

Tôi không ngờ, cô gái giản dị như em lại sống trong một căn biệt thự nguy nga lộng lẫy, trước giờ tôi chưa từng thấy như vậy.
Bàng hoàng khi biết nhà em quá giàu
Bàng hoàng khi biết nhà em quá giàu
Ngày mới gặp em, tôi đã bị hút hồn bởi ánh mắt u buồn, có chút gì đó rất yếu đuối.Một gã đàn ông như tôi không cưỡng lại được sự tò mò, tôi muốn tìm hiểu xem ẩn bên trong con người ấy là cái gì, em có suy nghĩ như thế nào.

Sau một thời gian tìm hiểu, hẹn hò đi uống nước, chúng tôi thật sự thấy hợp nhau. Em rất quý mến tôi và tôi cũng vậy. Chúng tôi như hai người bạn tri kỉ từ lâu, nói chuyện gì cũng rất ăn ý. Tôi thích cách nói chuyện có chút hài hước của em. Thi thoảng em buồn, đôi mắt ấy lại rũ xuống, nhìn rất tội nghiệp, tôi muốn được che chở cho em biết bao và tôi biết, em chính là người phụ nữ mà tôi chọn.

Sau nửa năm hẹn hò, chúng tôi chính thức yêu nhau. Lúc này, tôi mới bắt đầu tìm hiểu về gia cảnh của em, cũng là để chúng tôi có cơ sở tiến xa hơn nữa. Em luôn nói với tôi rằng bố mẹ em nhiều tuổi rồi, sinh được mình em nên còn có nhiều khó khăn. Em lo cho bố mẹ nhiều, bản thân em cũng muốn phấn đấu rất nhiều vì bố mẹ. Em thương bố mẹ ở nhà buồn, lạnh lẽo vì em là con một trong gia đình ấy.
Nhưng gia đình tôi vốn rất khó tính, vì nếu không biết hoàn cảnh nhà em ra sao, có lẽ bố mẹ tôi sẽ không chấp nhận ngay được.
Nhưng gia đình tôi vốn rất khó tính, vì nếu không biết hoàn cảnh nhà em ra sao, có lẽ bố mẹ tôi sẽ không chấp nhận ngay được.
Còn gia cảnh tôi theo như những gì tôi tưởng tưởng về hoàn cảnh của em thì có phần hơn. Bố mẹ tôi còn trẻ, cả hai cùng làm viên chức, lương cũng khá khẩm lại gia đình tôi cũng thuộc hàng có điều kiện ở khu phố ấy. Tôi luôn nói với em là hãy yên tâm, tôi sẽ là chỗ dựa vững chắc cho em. Vả lại, chuyện bố mẹ em nhiều tuổi không thành vấn đề vì bố mẹ tôi cũng không quá khó khăn chuyện đó.

Nhưng gia đình tôi vốn rất khó tính, vì nếu không biết hoàn cảnh nhà em ra sao, có lẽ bố mẹ tôi sẽ không chấp nhận ngay được. Bố mẹ phải muốn tôi về nhà em, muốn tôi tìm hiểu gia cảnh nhà em. Trước đây, tôi có nói với bố mẹ rằng nhà em nghèo, vì nhìn cách em ăn mặc giản dị tôi cũng có thể hiểu ra điều đó. Dù không phải là quá nghèo nhưng tôi nghĩ, gia cảnh em về kinh tế mà nói, chắc thua kém gia đình tôi nhiều.

Có thể tôi không quan tâm nhưng bố mẹ tôi sẽ để ý chuyện đó. Tôi có nói với em về suy nghĩ của bố mẹ tôi để em hiểu và cũng cho em rõ hoàn cảnh rằng, rất có thể mối quan hệ của chúng tôi sẽ bị phản đối nhất là khi em lại ở xa tôi cả trăm cây số. Ngày em về gia đình tôi, bố mẹ tôi có vẻ cũng bình thường, không tiếp đón nồng hậu cho lắm. Vì sợ sau này có gì phản đối lại khó nghĩ. Tôi cũng buồn vì em phải chịu thiệt thòi. Nhưng tôi vẫn cố gắng vì em và vì hạnh phúc của chúng tôi.

Và rồi một ngày, em nói tôi về thăm gia đình em. Thật sự tôi bàng hoàng khi thấy trước mắt mình là một tòa biệt thự nguy nga lộng lẫy. Tôi còn tưởng đó là nhà ai, em dẫn tôi tới chơi, nhưng khi vào trong nhà, em chào bố mẹ khi hai người ra đón chúng tôi, tôi mới ngỡ ngàng. Đó là nhà em. Tôi cảm thấy có chút gì đó hụt hẫng vì em vốn nói nhà em nghèo, tại sao em lại nối dối tôi. Khi tôi hỏi thì em bảo: “Em chưa hề nói gia đình em nghèo, em chỉ nói bố mẹ em vất vả nuôi nấng em, bố mẹ già cả, ở nhà một mình lạnh lẽo. Em đi làm thêm là vì em thích, cũng không phải để kiếm tiền trang trải thêm. Đó là do anh suy nghĩ như vậy thôi. Chẳng lẽ em lại khoe khoang với anh là gia đình em giàu có hay sao?”.
Tôi bàng hoàng, thật sự thấy mình nhỏ bé vô cùng trong căn nhà lớn ấy. Có lẽ, đây là lần đầu tiên tôi được đặt chân vào căn nhà sang trọng như vậy.
Tôi bàng hoàng, thật sự thấy mình nhỏ bé vô cùng trong căn nhà lớn ấy. Có lẽ, đây là lần đầu tiên tôi được đặt chân vào căn nhà sang trọng như vậy.
Em nói không sai, đúng là em chưa từng nói mình nghèo, chỉ là tôi tự cho rằng em thua kém gia cảnh nhà tôi và cũng tự tôi nói với bố mẹ như vậy. Em đúng là cô tiểu thư sống trong cung điện nguy nga lộng lẫy, em đúng là người con gái sống trong vàng ngọc. Bố mẹ em từng cũng là những thương gia rất giàu có, cũng là người kiếm tiền rất dễ, như trở bàn tay. Em đã được nuôi nấng trong gia đình như thế, có học, có văn hóa ứng xử, tốt tính lại hiền thục. Bố mẹ em dù đã không còn làm công việc đó nữa nhưng của cải không ít, gia cảnh thì quá giàu có, để lại cho em cả.

Tôi bàng hoàng, thật sự thấy mình nhỏ bé vô cùng trong căn nhà lớn ấy. Có lẽ, đây là lần đầu tiên tôi được đặt chân vào căn nhà sang trọng như vậy. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại sống trong một tòa biệt thự nguy nga như thế. Em hiểu tâm trạng của tôi nên cố gắng gần gũi tôi. Bố mẹ cũng rất gần gũi, thân thiện.

Tôi mang câu chuyện kể với bố mẹ, lập tức bố mẹ tôi thay đổi thái độ bảo em về chơi. Tôi thật buồn vì sự thay đổi của bố mẹ. Có lẽ bố mẹ tôi cũng nhằm vào của cải nhà em, nhất là khi biết em giàu sang, lại là con một như vậy. Còn tôi, sau chuyện này bỗng có chút ái ngại. Giờ tôi mới là người mặc cảm, không phải em, liệu tôi có xứng với em hay không, một cô tiểu thư quá giàu có và sang trọng như thế, liệu có phải em có cả tá đàn ông hơn tôi gấp trăm lần vây quanh? Giá như tôi đừng về nhà em, giá như em chỉ là một cô gái bình thường như trước giờ tôi vẫn biết, có phải tốt biết bao nhiêu không?
Nguồn: eva

Tiếng thở dài

Bây giờ mà trúng con lô được năm bảy trăm thì tốt cô nhỉ?

- Đừng có bao giờ nghĩ tới việc lô đề, viển vông lắm.

- Thật mà nếu bây giờ cháu có năm bảy trăm, ngày mai cháu sẽ tung giời cho cô xem, cô sẽ không nghe tiếng thở dài nữa, cháu sẽ cười ngoác miệng cho cô xem.

***

Haiz... Tiếng thở dài của nàng làm cho tiếng cạch cạch gõ phím dừng lại.

- Sao lại thở dài thế cún?

- Bỗng dưng cháu nghĩ đến những chuyện buồn, chuyện không vui. Thở dài một cái cho nhẹ người ấy mà.

Mà ai đó nói nhỉ, tình yêu là một tiếng thở dài. Nàng có chồng rồi còn yêu ai nữa chăng?

- Bây giờ mà trúng con lô được năm bảy trăm thì tốt cô nhỉ?

- Đừng có bao giờ nghĩ tới việc lô đề, viển vông lắm.

- Thật mà nếu bây giờ cháu có năm bảy trăm, ngày mai cháu sẽ tung giời cho cô xem, cô sẽ không nghe tiếng thở dài nữa, cháu sẽ cười ngoác miệng cho cô xem.
Tiếng thở dài
Tiếng thở dài
Nàng gầy, xanh xao và tê tái. Những mạch máu trên cổ tay, bàn tay, cánh tay dường như không còn chỗ nào để trú ẩn nữa phơi mình xanh lè. Trông như sắp dứt ra khỏi nàng. Đôi mắt sâu thẳm, thâm quầng, ánh mắt của nàng không còn linh hoạt nữa, lờ đờ, đùng đục. Khuôn mặt hiện rõ sự mệt mỏi. Một sự mệt mỏi tới cùng cực.

Trưa nay về nhà ăn cơm, nàng nghĩ tới việc ngày mai muốn xin nghỉ ở nhà một ngày để ngủ. Nhưng có một ý nghĩ ùa đến, nàng ở trong nhà, chỉ có một mình, chồng đi làm, bố mẹ chồng thì ở bên cạnh xem ti vi. Nàng hoàn toàn cô độc.

Và nàng đã cắt tay mình.

Máu đỏ tươi chảy ra, nàng không khóc, bình thản nhìn nó ra khỏi cơ thể mình, một chút nhói, như lúc người ta lấy máu xét nghiệm.

Tiếng kêu thất thanh, nàng chìm vào giấc ngủ, nàng chỉ lờ mờ thấy tiếng ồn ào, chu chéo, kêu la, tiếng nói chuyện điện thoại. "Duy ơi về ngay cái Thụy nó cắt tay tự tử rồi!"

Mùi khét xong vào mũi nàng.

A!... Nàng tắt vội bếp gas. May là vẫn còn ăn được. Nàng ăn qua loa bữa trưa rồi chìm vào giấc ngủ, chắc do cái ghế dài quá cứng so với những cái xương sườn nên nàng trằn trọc. Trong đầu những tiếng thất thanh, máu, theo nàng chìm vào giấc ngủ.

...

Nàng lấy chồng, không hiểu sao lại lấy chồng, như ma xui quỷ khiến. Không phải nàng không yêu anh, nhưng sao nàng lại lấy chồng? Hai năm nay, nhiều khi buồn phiền nàng lại tự vấn mình. Suy cho cùng là do số phận.

Đám hỏi của nàng rất to, 15 mâm không hết người, người nhà phải nhường khách. Lúc đón dâu cũng rất đông, chị gái chồng nàng bảo chưa thấy đám đón dâu nào mà người nhà gái lại đông như vậy. Nàng lên xe hoa mà không khóc, chỉ thấy như một giấc mơ.

Kết hôn được 8 tháng. Một đêm, chồng nàng khồng về, gọi thế nào cũng không được. Hôm sau nàng đón anh ở nhà mọt người lạ, không xe, không gì cả, anh lấm lét nhìn nàng.

Anh cờ bạc, nợ nần chồng chất, cái xe cũng đã cắm. Nàng không khóc, chỉ trơ ra nhìn anh. Chỉ ngồi bình thản nhìn anh kê ra những khoản nợ, nàng ngồi ở mép giường, nghe anh kể, nghe mẹ nàng và người nhà anh giải quyết.

Không hiểu sao nàng không khóc, không lao vào cắn xé anh như trong phim, hay như những người nàng đã gặp. Nàng không tin nàng lại là nhân vật chính trong một câu chuyện tưởng chừng của người dưng.

Một năm sau, nàng vẫn cùng anh trả nợ. Nhưng nàng thấy vô vọng, một số tiền quá lớn.

Nàng từ bé chưa phải lo đến tiền bao giờ, bố mẹ nàng cũng vất vả, xong cuộc sống thoải mái và no đủ, nàng không cần gì nhiều.

Nàng dần như ít soi gương. Nàng sợ mình sẽ khóc khi thấy mình tiều tụy.

- Nhà chị ấy ngày xưa cũng khá lắm, có sạp vải trên chợ, vài cái cửa hàng quần áo thời trang, có nhà ngay ở cổng bến xe. Nhưng giờ đang trốn nợ, nhà cũng bán rồi, may có cô em gái bán cho cái nhà này coi như cho.

- Có khi nào mình như này không anh?

- Anh có chơi nữa đâu mà như thế này?

- Bao giờ mới trả hết nợ?

- ......

Nàng cùng cực mệt mỏi.

- Cái Thụy sao càng ngày càng gầy thế, trông như con cá rô đực thế kia. Mày mà không đẻ được thằng Duy nó bỏ mày theo con khác đấy!

- Mà chắc ở nhà bán nhiều rau sạch lắm đây nhỉ. Lấy chồng để sinh con đẻ cái chứ không phải lấy nước đái để tưới rau đâu.

Nàng đấm mạnh vào bức tường nhà vệ sinh, nàng nghiến răng, không cho nước mắt chảy ra. Không có con thì sao chứ, có ảnh hưởng đến hòa bình thế giới không? Có ảnh hưởng đến bát cơm, nước uống nhà các người không? Các người đừng tưởng các người có con rồi thì huyênh hoang. 70 chưa đui chưa què chớ khoe làm tài. Nàng muốn gào lên vào mặt những con người vô tâm ấy như thế, nhưng Chúa ơi, nàng không thế.

Về đến nhà, anh chưa về, hôm nào cũng muộn. Gần 9h anh mới về áo bỏ ra khỏi quần, lắc lư.

- Anh lại say đấy à?

- Ai gọi là say, chỉ là không tỉnh thôi. Sao lại không có con Thụy nhỉ, tại anh hay tại em nhỉ? Em đã từng có con lần nào chưa? Em đã từng phá thai chưa? Em có bị bệnh gì không? Sao lại không có con nhỉ?

- ......

Ngoài bờ kè, tiếng nước rí rách chảy, mưa ở đâu làm nước sông to lên chứ ở đây không có mưa, chắc là mạn ngược....Những cây lau sậy được nước mọc mầm mơn mởn, xanh mướt đu đưa theo nước, như đang nô đùa, đang hùa theo dòng nước, nghiêng ngả cười.

Nước cười cô gái đang lội dần ra giữa dòng sông, cây lau sậy hùa theo ngả ngiêng cười.

"Cô gái ngốc nghếch"

Nàng để lại mẹ và em gái. Để lại Duy ngày hôm sau ngơ ngác hoảng loạn. Nàng chẳng để lại gì nữa cả.

Vì căn bản nàng trắng tay.....
Nguồn; nhật kí cuộc sống

Popular Posts