Showing posts with label Góc trái tim. Show all posts
Showing posts with label Góc trái tim. Show all posts

Monday, July 29, 2013

Con yêu bố to như thế này nè !!!

12 giờ đêm nó chợt bừng tỉnh nước mắt vẫn còn lăn dài trên má.thì ra nó mơ nó mơ thấy bố về và ôm nó thủ thỉ như ngày còn thơ bé.
Nó thấy cảm xúc đan xen lại khó tả lắm, nó vui vì bố lại về, bố lại ôm nó và cười với nó nữa, nó vui vì lần này về bố không còn gầy như lần trước nữa và nó vui hơn cả là bố lại mua kẹo với bánh cho nó,cái thứ kẹo mà chỉ bố mua nó mới ăn,cái bánh gai màu đen bọc đầy lá mà ngày xưa nó ăn vội quệt cả lên má đen xì.Nhưng cái suy nghĩ bé bỏng ấy nhanh chóng biến mất…Nỗi buồn nó kéo tới nhanh hơn nó ôm con gấu bông và khóc.Mở điện thoại nó nhìn:nó ngắm bức ảnh bé tý xíu ấy,nó mở danh bạ,cái số điện thoại mà nó luôn lưu với tên là papa đẹp trai và cho vào danh sách những số điện thoại quan trọng.Mắt nó nhòa đi quá khứ về cái ngày chết tiệt ấy nó lại về về trong cái suy nghĩ ngây thơ của nó.5 năm rồi đã 5 năm rồi đấy nó vẫn không quên được ….
Con yêu bố to như thế này nè !!!
Con yêu bố to như thế này nè !!!
Ngày ấy:

26-12-1994 nó ra đời .Ngoại kể :”hôm sinh con ra bố con vui lắm quên cả mẹ vừa nghe con khóc là ôm chầm lấy bác sĩ :"tôi được làm bố rồi đấy”.Biết trước con là con gái nhưng bố vẫn vui, bố chỉ trêu mẹ là :’’hình như con ông hàng xóm nhưng mà không sao cả cá vào ao ta là cá của ta “.Bố vui tính và hiền như thế đấy.Vui vẻ hạnh phúc,nó là công chúa của bố mẹ,cô con gái diệu nhỏ nhắn hoạt bát và hạnh phúc trong vòng tay của cả gia đình.Ai cũng nói con gái giống bố ghê, câu nói ấy thôi làm bố tự hào lắm,mẹ trách yêu với bố :”con em đẻ ra mà lại giống anh đến thế.Em cứ như là người đẻ thuê ấy”.Con thì lại khác bản tính trẻ con nên con gét ai nói thế lắm con chưa hiểu được nên xị mặt ra phụng phịu nói dỗi:”con là con chứ sao giống bố được”.Bố cười hiền hôn chụt 1 cái và đặt nó lên vai. "nhong nhong nhong bố làm con ngựa".Và thế cuộc sống nó êm ả lắm vui lắm cũng hạnh phúc lắm khi mà sáng nào cũng được bố đưa đi học chiều nào đi học về cũng đc mẹ đón từ cổng trường.nhưng cuộc sống không êm đềm như trong suy nghĩ ,cuộc đời đâu như mơ.

15 tuổi tròn 15 tuổi ở cái tuổi mà còn ngây ngô,trong sáng thì nó lại trầm xuống vì bố đi mất rồi,bố xa nó mất rồi.Hôm đó mẹ chuẩn bị đồ cho nó đi học thì bố mất.Bố bị đột tử.Trước khi lâm chung bố dặn mẹ kĩ lắm bố còn nhìn và ôm nó nữa.Bố bảo:”con gái ngoan không có bố bên cạnh thì phải mạnh mẽ cứng rắn nhớ nghe lời mẹ con nhé học hành tử tế nha giữ gìn sức khỏe bố đi công tác trên thiên đường bố sẽ về sớm thôi mà bố sẽ mua quà cho cục cưng của bố”.Thế rồi nó cứ ngây thơ cho rằng bố đi rồi bố sẽ về như lời bố hứa,nó ngây thơ hỏi mẹ là có phải đó là thiên đường nên bố đi chơi hả mẹ ? bố đi chắc bố về mua quà đẹp lắm ha vì thiên đường đẹp mà nó đâu biết rằng sau câu hỏi của con mẹ đã khóc, nó ôm ngoại và hỏi ngoại rằng có phải ở đó sướng lắm sướng hơn ở đây nên bố con đi 1 tuần rồi mà chưa về như lời bố hứa, ngoại ôm nó chặt lắm và tay ngoại khẽ lau giọt nước mắt trên má.Và rằng nó vẫn cứ trách bố là sao bố bỏ nó đi xa.Bố về trong giấc mơ thì nó trách là sao bố không mua quà cho con vậy........

Sau này nó biết bố đi thật rồi bố đã đi thật xa rồi, xa lắm, tít tắp mù khơi.Và đó là lần đầu tiên trong đời nó biết tủi thân.Từ đó cái tủi cứ theo nó mấy năm nay,về qua nhà con bạn ăn cơm thấy cả nhà nó hạnh phúc mà chạnh lòng,nuốt nước mắt vào trong kìm nén lắm.Là sinh viên thấy bố chị phòng bên cạnh gọi điện hỏi han nó cũng buồn,nó cũng khóc nhưng nó không để ai biết nó yếu đuối như thế…..

5năm rồi giờ tính cách nó đã đổi thay chút ít rồi đã không còn trẻ con nữa giờ nó là sinh viên năm 2 đại học đã xác định được tương lai của mình,biết thế nào là đúng sai phải trái,biết tự chăm sóc bản thân và ít khóc hơn ngày xưa .Nó biết rằng bố luôn ở bên cạnh mẹ và nó trong những lúc gian khó, lúc nó yếu lòng nữa.Nó tự tin lắm.Và giờ nó đã tự hào lắm vì nó giống bố y như đúc như bản photocopy ấy.Bản tính trẻ con ít đi rồi mà giờ nó đã lớn cứng rắn và mạnh mẽ hơn xưa rồi…..

Mỉm cười đặt chuông báo thức và ôm con gấu bông ngủ tiếp,nó nhớ rõ lời dặn của bố trong mơ lúc nãy :”nhớ đặt chuông báo thức không lại nướng quên giờ đi học con gái nhé”.Nó chợt có tý tiếc nuối là quên không cảm ơn và nói với bố là :”con yêu bố to như thế này này” như hồi còn bé…..

Bố vẫn về với nó như thế đấy.Giấc mơ be bé thế thôi nhưng mang lại cho nó hạnh phúc đong đầy.Không được báo hiếu bố nhưng nó sẽ sống tốt theo lời bố đã dặn,noi gương theo bố vì bố của con là bộ đội cụ Hồ và con là cháu ngoan bác Hồ bố nhỉ.

Con yêu bố to như thế này này !!!
Nguồn: truyennganhay

Đừng vì yêu em mà làm đau bản thân

Chẳng gì có thể nói hết nhưng đủ biết với em anh quan trọng như thế nào. Chưa bao giờ hối hận vì đã bước tới và yêu anh. Nếu nắm tay em đau quá, buốt quá, cứ buông ra anh nhé.

Đừng vì yêu em mà làm đau bản thân
Đừng vì yêu em mà làm đau bản thân
Chờ gì ở những tin nhắn với lời trách móc, hay những cuộc điện thoại không bao giờ nhấc máy? Chờ gì sau những trận cãi vã, những lần ta mắt đỏ hoe nhìn vào nhau? Chờ gì sau những lần sợ hãi? Chờ gì sau những lời yêu thương, sau khoảng không đang rón rén nín thinh? Em chờ cái gì chính em cũng không biết. Một mình ôm trọn góc tối này, tay em run lên vì sợ hãi, không đủ dũng khí gửi một dòng tin nhắn. Em biết người ta chờ gì ở em, biết người ta là gì trong em, nhưng em đã làm được gì?

Em đứa con gái không biết nói lời ngon ngọt, cười nhiều nhưng cáu gắt thì sao? Thì chỉ có anh mới biết mặn đắng và chát. Cũng chẳng ngoa khi tự nhận ngữ như mình thì ai yêu. Em yêu nhưng điều duy nhất làm được cho người ta là nước mắt và niềm đau. Người ta đau em biết, hờn ghen, uất hận em cũng biết, nhưng em bao giờ cũng chọn cách nín thinh, vờ cho mọi thứ thả trôi. Vì em sợ cái đứa ác miệng như em sẽ nói ra những lời làm người khác đau. Nhưng chính anh đã làm được gì để thay đổi con người em. Nhẹ nhàng hơn, quan tâm người khác hơn và yêu nhiều hơn thì hẳn rồi, lúc tức giận cũng khác, rồi nhả đủ thứ mặn đắng vào mặt người khác. Đúng kiểu hến mở miệng

Chính em cũng phải ghê sợ bản thân mình. Em mặc cho người ta đứng chờ nếu thích, nếu muốn, không hề liên quan đến em. Người ta đau, cứ đau nếu không lành, cũng chẳng hề liên quan đến em. Người ta khóc, cứ khóc nếu có nước mắt, em cũng có nước mắt và mọi thứ vẫn chẳng thể liên quan đến em. Thế cái gì liên quan đến em? Xa lắm, mênh mông lắm, là gió của những ngày nắng hay mưa rét đầu đông, là hơi mát từ mỗi sớm chăng? Chẳng là gì, chỉ là sự ảo tưởng.

Hơn một lần em bắt dừng thứ tình cảm quý giá của người ta lại - tình yêu. Em bắt người ta dừng lại vì cái gì, vì thứ cảm xúc sáng nắng chiều mưa và điên khùng lúc nắng trưa chăng? Đôi khi tự huyễn hoặc tại sao mình lại một lần nữa bước vào niềm đau, nhưng nào ai biết trước đấy đã là niềm đau hay là trái chín đầu mùa. Tự em bước vào à? Không, là người ta, là đôi bàn tay thô ráp, mùa đông lúc nào cũng lạnh, mùa hè thì lại rực nóng nhưng em vẫn thích. Em yêu đôi bàn tay đấy, nhiều lần trong đêm, trong cơn mơ, hay trong lúc hoảng sợ, lúc yêu thương nhất em đều cố tìm đến đôi bàn tay ấy. Em muốn gì? Em muốn đôi bàn tay ấy nắm chặt những ngón tay ngắn ngủn và xương xẩu của em, đơn giản thế nhưng em lúc nào cũng cảm thấy an toàn và được vỗ về.

Vậy mà sao em lại đòi rời xa đôi bàn tay ấy, đổ tại nắng à, hay tại tiếng cười ngoài kia lôi kéo em? Không, tại con tim em nói rằng đừng làm người khác đau và tổn thương nhiều hơn nữa. Mọi sự ở lại đều là muối mặn.

Em vẫn chưa đi vì không thể thiếu anh. Anh vẫn nhẹ nhàng, sâu sắc và nới rộng vòng tay bao nhiêu em lại cố cay độc, bóp nghẹt nó bây nhiêu. Hờn dỗi vô cớ, mặt lạnh tùy thích. Em luôn lý giải rằng em là em, là chính em, không muốn ai đó biết quá nhiều và hiểu em quá rõ. Em sai rồi, em đã để anh bước trọn vào khoảng không trong em. Anh hiểu em đến từng cử chỉ hành động. Có lần em đọc được ở đâu đó người ta nói: “Khi quá hiểu về nhau sẽ dẫn đến chia tay”. Em chỉ cười nghệch, cười vào cái sự vô lý nhưng giờ em bắt đầu tin.

Em tin vào mùa yêu bất chợt đến, tin vào tình yêu của anh sẽ làm cho bất cứ người con gái nào hạnh phúc. Hẳn rồi, người ta cũng mang lại nụ cười và niềm vui cho anh chứ không phải những cơn tức giận mất hết lý trí, những lần con tim khẽ rên lên vì tổn thương như em. Em vẫn mong anh được hạnh phúc.

Sao lại nhường phần cho anh lại sau, sao lại xếp anh ở ngăn kín nhất, ở nơi nghẹt thở nhất. Vì em muốn giữ anh là của riêng, không của ai khác, không muốn nụ cười ấy hé nở với bất cứ người con gái nào, không muốn cái lắc đầu hay ánh mắt hài hước ấy làm bất kỳ cô nào động lòng. Không muốn cái ôm thật chặt ấy dành cho ai khác ngoài em.

Những lúc ngồi xem anh, nghe mọi người hỏi: “Hai đứa yêu nhau à, sao giống nhau thế, chị em à”. Cười tự nhận anh là em trai mình, nhưng đúng ra phải là anh mới đúng chứ nhỉ, chỉ có anh mới lo cho em những chiều dông mưa, những trưa nắng, những lần giao mùa uể oải. Chỉ có anh mới đi cùng trên con đường mà em cũng không biết sẽ dẫn anh đi tới đâu.

Nhiều đêm nằm tưởng tượng, sau này ai lấy được anh sẽ là người hạnh phúc và may mắn, nếu như biết yên vị. Biết yên vị là sao, là không hay vùng vẫy, không hay mơ mộng; còn em quá trái ngược, em nhiều khi muốn thoát ra khỏi anh, muốn tự đi tới những nơi mù mịt mà không sợ ai phải lo, phải buồn. Chỉ là những lần em ngã đau mà thôi, em ngã rồi em tự quay về và bắt vạ anh. Nhiều khi khóc như đứa con nít để được đôi bàn tay anh nắm chặt, nhớ anh đến phát nghẹn.

Anh trong cơn mơ của em là người chồng lúc nào cũng chiều chuộng vợ, nhẹ nhàng âu yếm người yêu. Anh trong hiện tại vẫn thế. Không phải em không biết điều đó mà chỉ là em không muốn nói ra, sợ nói ra người khác sẽ cướp mất anh. Ngờ nghệch vậy thôi. Anh trong con gió về, lúc mưa đến là bóng mây che cả bầu trời cho em. Em sẽ làm gì nếu không có anh?

Sẽ là những ngày cười tít cùng lũ bạn, em vui quá à, hay em sung sướng quá? Không, em chỉ cố quên, cố chôn vùi mọi thứ vì sợ thôi. Em sợ một ngày em sẽ không chịu nổi, sẽ ra đi, lúc đấy em còn lại được gì? Em sợ điều đó, sợ chiều đông phải co ro một mình, sợ lúc gió về phải ngẩn ngơ nhớ thương với mấy điệu ảo lòng, em sợ trưa nắng mệt nhoài phải ôm gối một mình vì sẽ chẳng ai tưới mát, sợ mỗi sớm thức dậy không thấy anh đến.

Em yêu nhưng luôn lo sợ mọi thứ, không phải vì không tin anh mà em tin cái gì cũng có thể thay đổi, hơn hết em tin mình là đứa có bản tính xấu xa. Nếu một ngày không có anh em sẽ thế, cũng có thể em sẽ dùng men rượu để chìm vào sự quên, vào giấc ngủ, hay chút khói thuốc cay mèm mà em không biết. Nếu một ngày không anh em sẽ cố để nó đi thật nhanh. Nếu một ngày không có, em xin anh hãy cười nhé, em thích anh cười.

Chẳng gì có thể nói hết nhưng đủ biết với em anh quan trọng như thế nào. Chưa bao giờ hối hận vì đã bước tới và yêu anh. Đừng vì yêu em mà làm đau mình nhé, nếu nắm tay em đau quá, buốt quá, cứ buông ra. Em sẽ không bao giờ trách cứ anh đâu, chỉ cho đó là sự tìm đến với sự tròn đều thôi.
Nguồn: vnexpress

Sunday, July 28, 2013

Giông bão tình yêu

Bão có thể đánh sập những gì con người ta xây dựng, nhưng không thể làm gục ngã ý chí. Cùng nhìn về một hướng, anh nhé, vì tất cả sẽ tiếp tục là những mùa mưa nắng.
Giông bão tình yêu
Giông bão tình yêu
Bước qua một năm giông bão và 5 mùa mưa nắng, chúng ta có thêm nhiều điều để nhớ, để yêu và cũng để quên. 5 mùa mưa nắng là 5 tháng xa cách với biết bao những thăng trầm và dư vị ngọt ngào. Nếu ví tình yêu là thời tiết thì chắc tình yêu này của cả anh và em hội tụ đủ 4 mùa kết hợp. Mùa xuân là mùa đơm hoa kết trái, nở lộc biếc với cái lạnh dìu dịu cùng những cơn mưa phùn nhè nhẹ, là mùa bắt đầu trong năm, mùa của sự may mắn và mới mẻ. Tình yêu của mình như mùa xuân, luôn có những điều mới mẻ và vận may đến lúc nào không hay.

Mùa hạ, mùa chói chang nhất, nóng bức nhất, nhưng lại là mùa rực rỡ nhất vì lúc nào cũng có nắng. Hiếm hoi là những đám mây đen, cùng những cơn mưa rào mau tạnh. Ý em là tình yêu của chúng ta cũng luôn rực rỡ, nhưng đôi khi là những lúc nóng giận, cãi vã khiến tâm hồn bị cháy khô và cằn cỗi. Mùa thu, mùa của những chiếc lá vàng rơi, của sự ảm đảm và thanh tịnh. Tình yêu của em và anh cũng vậy, lúc bùng cháy mãnh liệt, có lúc yên tĩnh, bình yên đến không ngờ. Những chiếc lá vàng kia em ví như những kỷ niệm cũ kĩ, rơi xuống để thay thế cho lá xanh tươi như bắt đầu sự mới mẻ.

Mùa đông, mùa cả em và anh cùng thích, cái lạnh giá khiến em làm gì cũng khó khăn vì toàn thân như bị bịt kín bởi lớp quần áo dày cộp. Cái lạnh tê tái thế mà nhiều người lại thích, như tình yêu của em với anh, có lúc tâm trạng 2 đứa như đóng băng, chẳng muốn thể hiện gì cả. Thể hiện một chút nhưng rồi lại lo sợ điều gì đó mà rụt rè cất lại. Em ví tình yêu của mình như vậy, có đúng không anh?

5 mùa mưa nắng. Cảm giác trong em hiện tại đã khác như những phút đầu. Em đã quen với một cuộc sống mới, bên cạnh không có anh. 5 mùa mưa nắng, khoảng cách chẳng gần như 4 mùa trong năm, em chẳng biết gọi khoảng cách này là gì, nó là khoảng cách của trái tim, của tâm hồn hay là khoảng cách về địa lý? Khoảng cách vô hình nào đó là biến hóa tình yêu này như bị lệch lạc đi và trượt dài không có điểm đến.

Một tháng qua, em mải miết với những điểm hẹn mới, những khám phá mới. Anh cũng mải mê với công việc và tương lai, chẳng ai còn quan tâm đến sự tồn tại của tình yêu này. Để đến khi chúng ta có dịp ngồi lại với nhau, gác lại mọi thứ xung quanh thì cũng quá muộn.

Nắng đã tắt, bên cạnh chỉ là những cơn mưa âm ỉ, chỉ chờ đợi thời khắc là ào ào. Em sợ nhất những lúc như thế, càng cố khơi lại chút ánh sáng lại bị dập tắt bởi những cơn bão tố, sấm sét. Em thích cách chúng mình cùng vượt qua những cơn mưa như thế. Em thích khi mình cùng ngồi suy nghĩ lại về nơi bắt đầu và điểm kết thúc mà 2 đứa đã vạch sẵn. Một tương lai quá rực rỡ mà thi thoảng lại có vài chấm đen điểm vào, như bức tranh hoàn hảo bị phá hoại. Bức tranh tình yêu của chúng ta chỉ đang là màu chì, có thể tẩy và sửa được ngay tức khắc. Nhưng không thể để là màu chì mãi, nó còn phải được tô vẽ bởi nhiều màu khác nhau. Khi đó, sửa chữa là điều không thể.

Vì thế ngay từ bây giờ, đừng để những nét vẽ không hoàn chỉnh xuất hiện nữa, anh nhé. Cả anh và em đều đang cầm bút và tạo nên một bức tranh hoàn chỉnh đó đấy. Chẳng có gì là hoàn hảo, nhưng nó sẽ hoàn hảo khi con người ta cố gắng hết mình để đạt được. Em cũng mong mình sẽ như thế. Đã bước qua một năm giông bão, giờ là khoảng thời gian gây dựng lại tất cả. Bão có thể đánh sập những gì con người ta xây dựng, nhưng không thể làm gục ngã ý chí. Cùng nhìn về một hướng, anh nhé, vì tất cả sẽ tiếp tục là những mùa mưa nắng.
Nguồn: vnexpress

Saturday, July 27, 2013

Tình yêu tựa sương khói

Bão tố nào rồi cũng qua đi. Có trốn chạy được thời gian thì những gì đã làm vẫn để lại vết
Tình yêu tựa sương khói
Tình yêu tựa sương khói
Nhưng chẳng lẽ Vy lại tốt số đến vậy, cô sẽ hưởng thụ tất cả những gì mà con trai bà có ư? Nhưng nếu chẳng có Vy thì có lẽ người con gái nào cũng vậy thôi, chả xứng đáng để cho con bà.

***

Đời nhạt hay não bà ấy đã cùn đi rồi? Bà ấy nằm trên chiếc ghế sofa bọc da kiểu hiện đại nhất, cầm chiếc remote ti vi và chuyển hết các kênh, chẳng có gì làm bà ấy thích thú. Bà ấy cũng chẳng buồn đi ngủ. Chưa bao giờ bà ấy thấy lương tâm mình có chút gì đấy day dứt như hôm nay. Có phải bà đã quá nặng lời với con trai và con dâu của bà?

Đêm đang mơ màng trong vũ điệu của các loài côn trùng thì bị đánh thức bởi tiếng sấm vang rền. Tiếng gió đuổi bắt nhau va vào cửa kính, tiếng lá rơi lào xào. Đêm giật mình thức giấc vì những hạt mưa mát rượi quất vào mặt. Mưa nửa đêm làm lòng bà thấy hiu quạnh.

Phương Trang, cái tên hiền hòa, cao sang biết mấy, nhưng thêm một chút nữa thì khuôn mặt bà mới hiền hậu, thêm một chút nữa thì nhìn bà mới toát lên được cái vẻ kiêu sa của thân phụ giám đốc. Căn biệt thự quá lớn mà neo người nên nỗi cô đơn sẵn sàng bủa vây bà bất kì lúc nào. Người con trai út đang độ tuổi ăn chơi, sao có thể thấu hiểu nỗi tâm tư của bà. Rõ ràng bà còn chồng, nhưng giờ ông ấy có còn nghĩ tới bà? Ông ấy có đang hạnh phúc? Ông ấy có nghĩ tới hạnh phúc của bà?

Bà có mấy người con trai, nhưng trong tất cả những người con ấy, bà tự hào nhất là Quốc Đạt. Đứa con trai thành đạt và tình cảm nhất. Vậy mà giờ này Đạt lại không ở cùng bà. Bà bỗng cảm thấy ghen tỵ với người con gái ấy_ Thúy Vy. Cứ nghĩ tới Vy là bà lại thấy nóng hết cả mặt. Vy chẳng làm vừa lòng bà, cũng chẳng vừa lòng những chị em dâu còn lại, nhưng chẳng biết Vy có cái gì mà hớp hồn con trai yêu dấu của bà ngay từ lần đầu gặp mặt. Giận lắm ! Bà đã bảo là không được rồi, chẳng ưng con nhỏ đó tí tị nào. Chính Vy đã làm cho mẹ con bà phải xa nhau. Bà muốn về ở cùng con trai, để mỗi ngày được Đạt chăm sóc cho...Nghĩ thế bà thấy người lảo đảo.
Bão tố nào rồi cũng qua đi. Có trốn chạy được thời gian thì những gì đã làm vẫn để lại vết. Đừng ngừng yêu thương và hãy quan tâm nhau khi còn có thể
Bão tố nào rồi cũng qua đi. Có trốn chạy được thời gian thì những gì đã làm vẫn để lại vết. Đừng ngừng yêu thương và hãy quan tâm nhau khi còn có thể
Đêm nay mưa lâu dứt quá. Nước vã vào tấm kính rồi chạy thành dòng, cứ vậy nối tiếp xô nhau. Vô tuyến cứ chuyển hình liên tiếp, thứ ánh sáng tỏa vào bóng tối. Ngoài kia mưa chếnh choáng, bà cũng thấy người chông chênh. Bà có cảm giác giống như vừa uống một lúc cả chục lon bia, hay là uống hết sạch một chai rượu ngoại. Trong chới với, bà muốn cất tiếng gọi ai đó. Nhưng đêm quá khuya rồi. Tất cả xảy ra quá nhanh khiến bà cảm tưởng như tâm trí bà đang lạc tới nơi nào rồi. Tựa hồ như xa xăm lắm. Tất cả như một cuốn phim quay rất chậm. Chỉ khi bà trở thành khán giả của vở kịch cuộc đời, bà mới nhận ra bà sai từ đâu. Suy nghĩ lệch lạc và thiếu lòng vị tha, khiến cho bà lạc lối vào bi kịch.

Bà nhớ từ cái thuở bà theo ông Khương về làm dâu miền trung. Quê hương thứ hai của bà với những dãy núi cao, và dốc. Một bên là đèo Hải Vân, một bên là bán đảo Sơn Trà hoang vu. Miền quê với những cồn cát, với đất mặn mòi. Dù chưa từng phải ở chung với mẹ chồng ngày nào nhưng ở với bà nội thì càng khó khăn hơn. Sự chênh lệch về tuổi tác, khiến cho suy nghĩ của mỗi thế hệ cũng khác xa nhau. Đôi khi mong muốn của các cụ lại trở thành sự áp đặt đối với các con. Ở cái tuổi khi nhớ khi quên, các cụ lại càng khiến con cháu muộn phiền. Nhưng may thay cái thuở hai vợ chồng còn đầu ấp vai kề, cũng khiến bà vơi bớt đi phần nào. Có lúc trong tâm tưởng của bà, bà chỉ muốn chạy đi nơi nào đó thật xa. Tránh cái nắng khét lẹt. Tránh cái mưa chát chúa. Giờ đây khi Đạt xây cho bà căn biệt thự này thì ông Khương lại không còn bên bà khi bóng đã xế. Chẳng biết ông ấy tệ, hay số phận đẩy đưa như vậy rồi? Cho nên là Vy sướng hơn bà cả ngàn vạn lần ấy, thế mà không biết thân phận.

Nhưng chưa bao giờ bà mở lòng mình để đón nhận Vy. Thương nhau thì trái ấu cũng tròn, mà ghét nhau thì quả bồ hòn nó cũng méo. Bà đang bị những lời đồn đoán về tuổi tác của Vy dẫn đường. Rõ ràng Vy được rất nhiều người yêu quý. Người con gái với nước da trắng ngần, vẻ mặt thanh tao, tiếng nói nhẹ nhàng nhưng lòng dạ thì dạn dày, mạnh mẽ. Đúng là một người con gái lý tưởng để làm vợ. Nhưng mà con trai mình lại sợ vợ. Thế thì thật khổ cho bà quá đi.

Hai năm trời chung sống cùng nhau, có khi nào bà thấy con trai bà to tiếng với Vy một lần. Kể cả khi nó sai mười mươi, mà Đạt vẫn không chịu chỉnh vợ. Như thế không gọi là sợ vợ thì là gì hả trời?

Bà nhìn thấy con trai bà vui mừng khi Vy lần đầu tiên đi phỏng vấn. Đạt đã yêu Vy ngay cái nhìn đầu tiên. Với sự thông minh, nhanh nhạy nhưng điềm tĩnh Đạt chọn cách quan sát Vy mỗi ngày. Cho tới một ngày anh quyết định nói lời yêu với cô gái ấy. Dễ cũng đến chục năm trời rồi. Lúc đó bà thấy con trai bà vui lắm. Nhưng chẳng lẽ Vy lại tốt số đến vậy, cô sẽ hưởng thụ tất cả những gì mà con trai bà có ư? Nhưng nếu chẳng có Vy thì có lẽ người con gái nào cũng vậy thôi, chả xứng đáng để cho con bà. Vì bà mà họ đã nhiều lần muốn buông tay cho tình yêu trôi vào dĩ vãng. Nhưng số phận phải cho người đó làm dâu của bà.

Bà nhìn thấy Đạt tay trong tay đi hưởng tuần trăng mật. Những ngọt ngào, nồng say, đắm đuối của buổi đầu, vẫn không làm cho Đạt quên nhiệm vụ là hỏi thăm mẹ ở nhà. Nhưng gọi rồi mà bà lại không có nhà để nghe máy. Thế mà khi trở về nhà, bà nói như tát nước vào mặt nàng dâu trẻ rằng, chắc bà có chết ở nhà cô cũng chẳng cần biết. Gía như khi ấy bà đừng vội vã trách móc, và cũng đừng có thiếu lòng tin về lời giải thích của con thì có lẽ Đạt đã không giận bà khi phá vỡ những dư âm còn đọng lại, và Vy cũng chẳng nghĩ bà là người mẹ chồng hà khắc bảo thủ. Giọt nước mắt bà lăn khi nhìn thấy nét cau mày của con trai khi tiếng chuông tút tút tút...

Bà đã từng trải qua những phút vui, khi mà bà nhận được bưu phẩm chuyển theo bưu điện. Lúc ấy trong lòng bà hoan ca lắm. Vậy mà món quà đó lại là của Vy. Bà đâu có thiếu tiền mà phải tặng bà những món quà như thế? Bà cần cái gì đó chân thật hơn. Nhưng bà thấy mình ác lắm, khi nhìn thấy Vy khẽ quay mặt đi để dấu giếm nỗi buồn nào vương. Cô đã cố gắng để làm bà vui. Như vậy chưa đủ để trân trọng hay sao? Ôi trái tim bà nhức nhối quá. Định kiến khiến bà đi hết sai lầm này tới sai lầm khác.

Bà nhớ về tấm vải màu xanh vỏ đỗ. Vy đã cẩn trọng lựa chọn. Cô hi vọng bà may một chiếc áo, hay váy, hay bất cứ cái gì từ tấm vải đó. Cô trông chờ bà nở một nụ cười trìu mến vì món quà này đủ chân thành rồi chứ? Nhưng mà bà lại chẳng ngại ngần chê bai. Màu thì xấu mà vải thì nhăn. Chẳng phải một thời người ta từng vò nhàu quần áo, nịt lại và nhét vào vali để nó có được cái nhăn nhúm cá tính. Chẳng phải có thời gian người ta chuộng cái màu xanh lạ lẫm ấy sao? Bà cần nước để làm dịu lửa đang cháy trong lòng. Phê phán người khác thật dễ, nhưng đối mặt với sai lầm của chính mình thì quá khó. Nhất là giờ đây, khi bà đang nằm trên tấm thảm này, chỉ có đôi mắt có thể cử động được, còn toàn thân bất động. Và nhất là khi bà bắt đầu cảm nhận sâu sắc được cái gì đó. Mà thời gian và kí ức chạy qua tâm tưởng. Bà sợ không có cơ hội để hòn than cháy lại sau khi đã rực hồng.

Bà nhớ tới chồng. Lúc này bà cần bàn tay ấm áp của ông đến nỗi là khát khao. Chẳng ai có thể hiểu mình như là người bạn đời. Ông cũng từng si mê bà. Vậy mà bà lại nỡ cắt chia Đạt và Vy. Chẳng ai có thể cứ yêu quý mãi một người ghét mình. Khi mình chẳng cho đi thì sao lại cứ đòi nhận lại?

Bà nhớ tới người con dâu thứ. Chính cô đã nói với bà rằng, anh chị ấy không có thương em ún. Ai lại xúi nhân viên của mình nghỉ hụi ngay, để cho nó bể kèo làm ăn. Chính cô đã đẩy nỗi bức xúc của bà lên đến đỉnh điểm. Để rồi bà ban tặng cho con trai bà cái câu ăn ở thất đức. Nếu sự thật là như vậy thì bà cũng quá nhẫn tâm khi nói thế. Còn giả như không phải thì tòa án lương tâm của bà có bao giờ bào chữa cho lời nói ấy. Ai sẽ giúp bà viết ra lời xin lỗi đây?

Bà chẳng có con gái để mà những khi như thế này, bà có đứa con để sẻ chia. Dù sao thì con gái vẫn đồng cảm hơn con trai. Và nếu mà có con gái thì bà cũng đối tốt với con dâu hơn, kẻo biết đâu cái thứ chồng nó lại chẳng chở che cho nó được.

Bà nhớ tới con gái của Đạt. Bà cũng yêu nó nhiều lắm. Nhìn nó hồn nhiên như thế, rồi chẳng biết đến vài chục năm nữa, nó có được một tấm chồng tốt. Phận con gái, như một canh bạc đỏ đen. Có khi chọn được người mà chẳng chọn được nết. Có khi chọn được chồng mà chẳng chọn được gia đình chồng.

Khi người ta kiếm được quá nhiều tiền, người ta lại hỏi, có bán tiền để mua được hạnh phúc hay không?
Khi người ta kiếm được quá nhiều tiền, người ta lại hỏi, có bán tiền để mua được hạnh phúc hay không?
Khi người ta kiếm được quá nhiều tiền, người ta lại hỏi, có bán tiền để mua được hạnh phúc hay không? 
Mưa đã tạnh chưa? Mà sao lòng bà cứ như cơn thác lũ sau trận mưa dầm dề. Nếu như bà trở lại được một lần nữa. Nếu như bà có thể yêu thương, và được yêu thương...

Lại nói về Thúy Vy. Sau một đêm mưa ồn ã, cô quyết định tới nhà mẹ chồng thật sớm. Một lần cuối cùng, nhất định cô phải nói hết những suy nghĩ trong lòng. Và cô cũng mong đợi những ngày sau này Phương Trang có thể hiểu được tấm lòng của cô.

Cô bước vào phòng của bà, thấy chiếc giường trống trơn. Cô toan bước ra thì giật mình khi thấy bà nằm dưới đất tự bao giờ. Cô hét lên. Và vội vã đưa bà tới bệnh viện. Chính cô cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Khi cô tới thì bà đã như vậy rồi. Nhưng bác sĩ nói rằng, não của bà gần như ngừng hoạt động, có lẽ là do một sang chấn nào đó về tâm lý vì thực thể không hề có tổn thương, vô tình trở thành một lời kết án với Vy.

Vy bị cấm bước tới giường bệnh của bà, và phải sám hối về những gì đã gây ra cho bà. Chính Đạt cũng nhìn Vy với ánh mắt nghi ngại. Chưa bao giờ người đàn ông đó lại hờ hững và vô tình đến vậy. Vy bật khóc.

Bà cứ nằm thế, mỗi ngày - câm lặng. Chỉ có bà mới giải thoát được cô khỏi lời buộc tội, nhưng bà...Vy tới thăm bà mỗi ngày sau khi các con và dâu của bà về hết. Cô nắm bàn tay bà thật chặt. Không biết tự lúc nào, cô nhận ra nét hiền từ hiện dần trên khuôn mặt bà. Có những lúc quẩn quanh, cô không thể đối diện được với Đạt khi nghĩ trở về căn nhà ấy.

Càng lúc Đạt càng rời xa cô. Nhất là khi bác sĩ nói, bà đã nằm quá lâu ở bệnh viện mà không tiến triển gì rồi, gia đình nên đưa bà về và chăm sóc ở nhà. Thế là Đạt ở hẳn trong căn biệt thự của mẹ. Nhìn ai cũng hanh hao hơn vì những ngày tháng giông tố trong cuộc đời.

Thúy Vy dường như không thể vực lên dậy. Vì từ trước giờ, cô luôn chọn cách im lặng, im lặng để sóng gió qua đi. Cô gần như rơi vào trạng thái trầm cảm. Và cuối cùng để giải thoát khỏi tấn bi kịch đó. Cô tới gặp bố chồng. Cô nói với ông hãy giúp cô một lần.

Đó là lần cuối cùng cô tới gặp anh. Khi cánh cổng mở ra, những giọt sương còn đọng đêm qua lay động và rơi rớt xuống cánh tay cô. Cô rùng mình, khi chỉ cần nghĩ anh sẽ quay mặt đi.

Trong lúc bố chồng cô ở lại bên Phương Trang thì cô ngồi cạnh Đạt. Cô nắm hai bàn tay thật chặt, bặm môi lại để cố dấu cái run rẩy về những điều đang chạy qua trong suy nghĩ. Cô không biết nên bắt đầu từ đâu. Chỉ tới khi Quốc Đạt nhìn cô và cất tiếng:

- Nhìn em xanh xao quá.

Vy bật khóc tức tưởi.

- Em không có...

Quốc Đạt khẽ kéo cô lại, vén mấy lọn tóc vương trên má lên, và nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt đầy trắc ẩn, đôi mắt vẫn còn đấu tranh giữa đau khổ và thương yêu.

Vy đẩy Đạt ra trong nhạt nhòa nước mắt. Kéo chiếc túi nhỏ và đưa lá đơn ly dị.

- Em muốn giải thoát cho chúng ta.

Ông Khương cũng vừa bước tới :

- Con hãy giữ gìn sức khỏe.

Đạt chẳng nói được tiếng nào khi lòng anh đang tê dại. Mẹ như vậy rồi mà giờ vợ anh lại rời đi. Những ngày tháng qua, anh vẫn chưa ngừng yêu thương Vy một ngày. Nhưng vì sự mệt mỏi khiến anh không thể cất nổi những lời yêu thương, và anh cũng không muốn sự có mặt của anh khiến Vy nặng nề hơn mỗi ngày. Nhưng ngay khi cả hai vừa bước qua cánh cổng, Đạt chạy theo:

- Đừng đi, vợ ơi.

Anh siết tay Vy đến nghẹt cứng, kéo Vy lại. Để những lọn tóc xòa trên vai anh. Chẳng cần biết đất trời thế nào, chẳng cần biết họ đang đứng ở đâu, chẳng cần biết ai ở gần họ. Hai vợ chồng lặng yên, chỉ có tiếng con tim thổn thức. Đến nỗi cơn mưa ào qua mới khiến họ tỉnh thức.

Ngay lúc đó tiếng người vui mừng, reo lên.

- Bà tỉnh rồi.

Đạt cứ siết tay Vy mà chạy, như thể nếu buông ra thì cô sẽ tuột mất. Hay là anh muốn nói với Vy rằng, cô phải luôn bên anh cả những khoảnh khắc anh khổ đau nhất, hồi hộp nhất, hay vui mừng nhất.

Phương Trang bật ra khỏi giường, lao tới Thúy Vy, giằng tay Quốc Đạt ra và siết chặt tay Vy. Bà gục mặt vào vai Vy như một đứa trẻ lớn xác.

Sóng gió qua, ở nơi sóng gió tới.

Đêm đó Đạt có được một giấc ngủ thật ngon vì có hơi ấm của Vy. Còn Vy thì nằm áp tai lên ngực Đạt mà nghe tiếng tim đều đặn, trầm ấm.

Trong cơn vô thức, cả hai cùng cười. Vy thì cười vì bỗng nhiên lại trở thành mẹ của một đứa trẻ lớn xác. Còn Đạt cười vì nghĩ tới một bé trai kháu khỉnh.

Ngoài sân mưa lại vừa làm lá trút. Ánh đèn ngủ mờ mờ trong sương khuya.

Bão tố nào rồi cũng qua đi. Có trốn chạy được thời gian thì những gì đã làm vẫn để lại vết. Đừng ngừng yêu thương và hãy quan tâm nhau khi còn có thể.

Gửi tới chị - người con gái Sài thành xinh đẹp và giàu tình cảm. Cố gắng lên chị nhé! Em tin chị là người mạnh mẽ.
Nguồn: eva

Friday, July 26, 2013

Hẹn em một mùa hoa thiên sứ

Những mối duyên không hẹn trước như của tôi với Đan, của tôi với cô bé ấy lại là sự sắp đặt của số phận.
Hẹn em một mùa hoa thiên sứ
Hẹn em một mùa hoa thiên sứ
Đan thích đến nhà thờ, em chẳng bao giờ cầu nguyện điều gì cả, chỉ đơn giản là em thích, vậy thôi. Em thường bắt tôi ngồi cùng em hàng giờ dưới gốc cây thiên sứ, chờ một vài cơn gió vô tình đi qua, làm rụng đi một vài cánh hoa thiên sứ quay tròn, quay tròn, và em bắt lấy.

Mỗi chiều như thế, khi thì em bắt tôi đèo em đi khắp các con đường trong thành phố, khi thì lại cùng đạp xe đi xung quanh bờ hồ gần nhà thờ ngắm nhìn những người đi tản bộ, khi thì lùng sục khắp mọi ngóc ngách để tìm cho em một chiếc áo mà em "lỡ thích mất rồi"....

Những khoảng thời gian như thế, nhiều, nhưng không bao giờ là nhàm chán, bởi vì bên cạnh em, là điều hạnh phúc mà tôi có được. Em là một cô gái đơn giản và thuần khiết, tôi sẽ mãi mãi đi bên em như thế này, để bảo vệ, chăm sóc và để được yêu em. Đối với tôi, có lẽ trong tất cả những người bạn gái mà tôi từng gặp, em là người con gái đẹp nhất, xinh xắn nhất, vẻ đẹp đơn thuần của em như một thiên thần chiếm giữ trái tim của tôi mất rồi. Em là một người con gái hoàn hảo, theo tôi nghĩ là vậy, em đã từng đan khăn cho tôi, đã từng làm bánh cho tôi ăn, đã từng chăm sóc tôi rất nhiều. Tất nhiên, khăn của em là chiếc khăn đẹp nhất, bánh của em là ngon nhất và sự chăm sóc của em cũng là điều ngọt ngào nhất. Chỉ vậy thôi, nhưng thế cũng đã đủ rồi, đủ để tôi yêu em nhiều hơn.

Đan thường bắt tôi phải học về tất cả mọi thứ mà em biết, và em là người chỉ dẫn, em chỉ cho tôi cách gấp hạc, cách cắt hoa giấy, cách làm bánh, thêu thùa và cả những thứ linh tinh khác. Tôi không thích. Tôi chỉ thích ngồi nhìn em làm thôi, lúc em tập trung vào công việc nào đó, em rất đáng yêu.
Em thường bắt tôi ngồi cùng em hàng giờ dưới gốc cây thiên sứ, chờ một vài cơn gió vô tình đi qua, làm rụng đi một vài cánh hoa thiên sứ quay tròn, quay tròn, và em bắt lấy.
Em thường bắt tôi ngồi cùng em hàng giờ dưới gốc cây thiên sứ, chờ một vài cơn gió vô tình đi qua, làm rụng đi một vài cánh hoa thiên sứ quay tròn, quay tròn, và em bắt lấy.
Từ ngày quen Đan, em cũng chỉ cho tôi biết bao nhiêu quán xá, quán ăn vặt mà một thằng con trai như tôi chưa bao giờ đặt chân đến. Tuy em đơn giản nhưng lúc nào em cũng đề cao sự công bằng. Mỗi khi đi chơi, đi ăn uống, vấn đề tiền nong em toàn chia đôi. Em chỉ nhận quà của tôi vào những dịp quan trọng chứ bình thường thì em luôn kiếm một món gì đó để tặng lại tôi. Nhưng tôi cũng thích như vậy, như thế tôi sẽ giữ được ngày càng nhiều quà của em hơn. Thật sự rất vui.

***

Chiều hôm nay cũng như những buổi chiều khác. Tôi lại đưa em đến nhà thờ, chúng tôi ngồi dưới gốc cây thiên sứ, em lại chờ, chờ một bông hoa thiên sứ quay tròn rơi xuống. Nhưng chờ mãi, không có gió, tôi định đứng lên đi mua nước cho em nhưng em giữ tôi lại.

- Anh ngồi yên đây nhé! Anh cứ đi mua nước cho em suốt, hôm nay em sẽ là người phục vụ. Hi. Nếu có bông hoa nào rơi xuống, nhớ giữ lấy hộ em.

Em nói rồi chạy biến đi. Tôi biết, đằng nào khi trở về em cũng mua hai cốc trà chanh, bởi đó là món đồ mà em thích uống. Lần nào cũng thế, tôi đều nhường em phần của tôi, em quả thực rất đáng yêu.

Và rồi tôi ngồi chờ, cũng đã khá lâu, 20 phút trôi qua mà em chưa quay lại. Bỗng nhiên, có một bông hoa thiên sứ rớt xuống, quay vòng trong không trung rồi đậu lên bàn tay tôi.

Cánh hoa này, tôi giữ cho em.

***
Đan bị tai nạn. Trên đường đi mua nước về em bị một chiếc ô tô mất lái đâm phải.
Đan bị tai nạn. Trên đường đi mua nước về em bị một chiếc ô tô mất lái đâm phải.
Đan bị tai nạn. Trên đường đi mua nước về em bị một chiếc ô tô mất lái đâm phải.

Có một nỗi sợ nào đó ngập tràn trong tâm trí của tôi.

Trong phòng cấp cứu, em nằm đó với thương tích đầy mình, với chằng chịt những băng gạc trắng xoá. Em cứ thế, bình thản, nhưng em đâu biết tim tôi đau đớn, xót xa đến thế nào. Giá như lúc ấy tôi đi mua nước cho em, giá như tôi được hứng chịu những nỗi đau thay cho em, tôi cũng chẳng bao giờ oán trách. Tôi ngồi, nắm lấy bàn tay gầy guộc của em, ngắm nhìn khuôn mặt xanh xao của em, tôi thương em biết nhường nào. Bông hoa thiên sứ đang ở trong túi áo của tôi, nó nằm yên đó, chờ khi em tỉnh lại, tôi sẽ đặt vào bàn tay của em...

Ngày tiếp theo, tình hình của em không khả quan hơn, em bị chấn thương rất nặng. Đã hai ngày tôi không ngủ, tôi thường trực bên cạnh, cùng với gia đình chăm sóc cho em. Tôi kể cho em nghe rất nhiều, về kỉ niệm giữa chúng tôi, về những con hạc giấy em từng dạy tôi gấp, hai ngày qua, tôi đã kịp gấp cho em được hơn hai trăm con rồi, còn thiếu nhiều lắm nhưng tôi sẽ cố gắng, tôi còn kể cho em nghe về bông hoa thiên sứ đặt cạnh giường đang chờ em tung lên một lần nữa, kể cho em về chậu hoa xương rồng em tặng tôi đã nhú lên một nụ hoa đầu tiên...

Và tôi cũng nói với em rằng tôi yêu, yêu rất nhiều....

***

Ngày thứ tư, Đan mất. Trái tim tôi trống rỗng. Từ phòng cấp cứu ra, tôi nắm lấy bàn tay em, những ngón tay đã dần nguội lạnh. Mãi khi em đã khuất khỏi tâm nhìn của tôi, nước mắt tôi mới bắt đầu rơi. Tôi lao đi như một kẻ điên, lao đến nhà thờ, rung thật mạnh cây hoa thiên sứ, những bông hoa rơi xuống xung quanh tôi, quay quay tròn, em có nhìn thấy không, em đẹp hệt như những bông hoa này, em là một thiên sứ, và em đã rời xa tôi bay về thiên đường mất rồi. Em bay đi mất rồi.

Tôi không đến đám tang của em, tôi ngồi ở nhà thờ, tôi đã không còn nước mắt để khóc nữa. Là một thằng con trai, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có ngay tôi phải nếm trải một nỗi đau như thế. Tôi lại gần gốc cây thiên sứ, lại gần và chạm vào cái kỉ niệm cuối cùng còn sót lại giữa tôi và em, tôi thấy em cười, em cười thật hiền, nụ cười thuần khiết của em làm cho tim tôi thắt lại. Kiếp sau. Kiếp sau nhất định tôi sẽ đi tìm em và sẽ lại yêu em, yêu em đến trọn đời.

Chậu cây xương rồng đã nở hoa rồi, bông hoa nhỏ bé màu trắng ấy nằm bên của sổ, tưới lên mình màu nắng của cuối hè. Tôi lại nhớ em. Em đi nhanh quá, như một giấc mơ, em đi để lại tôi một mình,với nỗi cô đơn, nỗi buồn, nỗi đau nhức nhối trong tim. Hình bóng em thường trực trong tôi, đi đến đâu tôi cũng thấy hình ảnh em ở đó, em hay cười, lúc cười, em đẹp nhất.

Chiều. Tôi phóng xe ra mộ em, trước đó tôi đã kịp ra nhà thờ lấy một bông hoa thiên sứ đem đến cho em. Hoài Đan. Tên em trên tấm bia đó. Cái tên khắc sâu trong trái tim tôi đến suốt đời. Tôi kể cho em về chậu cây xương rồng, về những con hạc giấy tôi đã gom lại và bỏ vào một cái lọ, buộc cho nó một cái nơ thật đẹp. Và rồi tôi lại im lặng. Giá như trước kia tôi thật trân trọng những khoảnh khắc bên em, giá như tôi thật nghiêm túc khi em dạy tôi thêu thùa,làm bánh. Giá như... Giá như em đừng rời xa tôi như vậy. Đời người, có duyên nhưng không có phận, em đã đi xa, đi đến một nơi mà không có tôi, rồi ai sẽ chăm sóc cho em, ai sẽ đưa em đi chơi mỗi chiều, ai sẽ mua trà chanh cho em... Tôi lại nhớ em da diết,

Tôi đi lòng vòng trên phố, cố tìm mua bằng được một cái cây thiên sứ nhỏ, tôi sẽ trồng nó bên cạnh phòng tôi, sẽ chăm sóc, sẽ tưới nước đều đặn hàng ngày để nó lớn lên đẻ sau này, khi nào em vô tình qua đây, em sẽ nhìn thấy hoa thiên sứ bay bay và nhớ đên tôi.

Dạo này, tôi có thêm một thói quen mới, đó là mỗi buổi chiều, tôi phóng xe đến ngồi nói chuyện với em, kể chuyện cười cho em, đôi khi tôi đem hai cốc trà chanh đến, để lại cho em. Tôi chắc chắn em sẽ cười. Em đơn giản thế thôi.

***
Có thể, những mối duyên không hẹn trước như của tôi với Đan, của tôi với cô bé ấy lại là sự sắp đặt của số phận.
Có thể, những mối duyên không hẹn trước như của tôi với Đan, của tôi với cô bé ấy lại là sự sắp đặt của số phận.
Và rồi, từng mùa cứ thế trôi đi. Một ngày cuối đông, như thường lệ, tôi cũng ngồi đó. Mới mùa đông năm nào, em còn bắt tôi đi mua khăn đôi với em, giờ đây, chỉ còn mình tôi đeo chiếc khăn đó. Ngồi nghĩ vẩn vơ, nhớ em, thật nhiều. Trời hôm nay lạnh, tôi đã nghĩ chỉ có mỗi một thằng con trai như tôi ngồi đây nhưng dường như không phải vậy.

Có một cô bé ngồi trước ngôi mộ mới, em khóc, cứ khóc như thế. Tôi nhìn hình ảnh em, nhớ về tôi cũng đã từng một thời gian như thế. Những nỗi mất mát. Thật đáng sợ. Những buổi chiều sau đó, tôi vẫn còn gặp lại cô bé ấy, bó mẹ em mới qua đời trong một tai nạn gần đây. Tôi không biết nỗi đau của em có lớn hơn của tôi nhiều không nhưng phần nào, tôi có thể hiểu được nó. Tôi đã nói rất nhiều với em về Đan, tuy em là một người xa lạ nhưng tôi không biết có cái gì đó cứ gắn kết tôi lại với em. Sự đồng cảm chăng? Tôi không biết, tôi chỉ cần em lắng nghe là đủ.

Mội tuần sau, tôi không còn gặp lại cô bé ấy nữa. Em đi rồi. Tối hôm đó em gửi cho tôi một cái email. "Em sang Anh sống với bác rồi anh ạ! Có lẽ ba năm hoặc lâu hơn nữa. Em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới như anh nói, chúng ta không thể sống mãi với kí ức được phải không anh? Sống có niềm tin và nghị lực, anh cũng thế nhé! Chị Đan sẽ sẽ luôn ở bên cạnh dõi theo anh, nên anh hãy sống thật tốt đấy! Hẹn một ngày không xa chúng ta gặp lại."

Có thể, những mối duyên không hẹn trước như của tôi với Đan, của tôi với cô bé ấy lại là sự sắp đặt của số phận. Quá khứ có thể là hạt giống của tương lai. Sau này, cuộc sống của tôi sẽ có phần thay đổi nhưng những mảnh ghép của quá khứ sẽ luôn được sắp đặt gon gàng trong trái tim, để không quên, để nhìn vào đó mà biết trân trọng cuộc sống này hơn. Và hẹn một ngày không xa gặp lại.
(Sưu tầm)

Em đâu mạnh mẽ như anh nghĩ...

Nếu có một ngày, anh biết em là một “diễn viên đại tài”, giả vờ vô tâm, giả vờ độc lập, giả vờ như không cần tất cả, nhưng chỉ cần có anh, liệu có bao giờ anh sẽ nghĩ về em, dù chỉ là một chút thôi…?
Anh à, vì em không mạnh mẽ như anh nghĩ, nên đừng bao giờ mỉm cười với anh một cách trìu mến như thế thêm một lần nào nữa, anh nhé!

Anh – bước vào đời em tựa như một cơn gió lạc loài. Một cơn gió không thoáng nhẹ nhàng lướt qua để quên đi, nhưng cũng không đủ lâu để em có khả năng níu chặt lại. Em biết, chấp nhận việc anh bước vào đời em với tư cách là một người bạn thân quả là một quyết định xuẩn ngốc nhất trong cuộc đời của em… 

Nhưng nếu không như vậy, những buổi chiều được đạp xe cùng anh trên con phố dài liệu sẽ có bao giờ có cơ hội tồn tại?

Nhưng nếu không như vậy, sẽ chẳng bao giờ em được trêu chọc, sẽ chẳng bao giờ em được nhìn anh cười tươi một cách hạnh phúc đến như thế…

Vì em biết, mỗi người xung quanh em đều cố gắng tự tạo một vòng tròn khép kín bao quanh để bảo vệ mình. Và rồi em suy nghĩ, liệu khi em cố gắng đập tan vòng tròn đó, liệu mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn, liệu anh sẽ cố gắng nắm chặt tay em hay là anh sẽ cảm thấy phiền để rồi anh rời xa em mà đi mãi…
Em đâu mạnh mẽ như anh nghĩ...
Em đâu mạnh mẽ như anh nghĩ...
Anh vẫn thường chê em là một đứa con gái chỉ biết chúi mũi vào công việc, vì thế nên anh gọi em là một nàng “workaholic” vô tư vô tâm. Anh vẫn thường thấy em mỉm cười nhẹ nhàng mỗi khi người khác bông đùa, vì thế nên anh dán mác em là một đứa con gái xinh xắn dễ thương. Anh vẫn thường thấy em một mình gánh chịu mọi thứ, kể cả nỗi đau, anh cho rằng em la một đứa con gái mạnh mẽ độc lập… mà không cần có anh…

Và rồi, cho đến một ngày, anh tiến bước vào tình yêu với một người con gái khác – một người con gái, mà có thể cô ta không anh đủ nhiều bằng em, nhưng em chắc chắn rằng, ánh mắt anh, lúc nào cũng hướng về người con gái ấy… Và em biết rằng, em đã mãi mất anh, dù tất cả chỉ là diễn ra trong khoảnh khắc.

Nếu có một ngày, anh biết em là một “diễn viên đại tài”, giả vờ vô tâm, giả vờ độc lập, giả vờ như không cần tất cả, nhưng chỉ cần có anh, liệu có bao giờ anh sẽ nghĩ về em, dù chỉ là một chút thôi… ?

Đừng nghĩ em mạnh mẽ, đừng nghĩ em cao thượng đến như thế, vì cơ bản, em vẫn là một cô gái sống đúng cảm xúc của chính mình. Rồi sẽ có một ngày, anh nhận ra rằng, em vẫn yếu đuối, vẫn cần một bờ vai khác để che chở như bao người khác thôi, chàng trai ngốc nghếch ạ!
Nguồn: nhật kí cuộc sống

Thursday, July 25, 2013

Chia tay đấy, nhưng mấy ai quên được?

Còn nhớ anh nghĩa là em còn làm trái những điều mà lý trí vẫn ngày đêm mách bảo.
Chia tay đấy, nhưng mấy ai quên được?
Chia tay đấy, nhưng mấy ai quên được?
Phải làm sao để quên anh, câu hỏi ấy đến tận bây giờ em cũng không sao trả lời được. Khi ngồi viết những dòng này là lúc mà em không có cách nào để kìm nén những dòng cảm xúc trong lòng mình lại được nữa. Tình yêu có lẽ là điều phức tạp nhất trên đời này, phức tạp đến nỗi dù con đường phía trước đã sáng tỏ, dù đã biết rõ rằng đâu mới là chốn dành cho mình, ấy vậy mà đôi chân em vẫn chẳng thể cất bước còn trái tim thì cứ ôm khư khư những kỷ niệm cũ xưa.

Có đôi khi ngay cả em cũng không thể hiểu nổi mình, không thể tin rằng chính em lại là người phá vỡ những nguyên tắc mà ngày xưa vẫn thường ghi tâm khắc cốt. Còn yêu anh, còn nhớ anh nghĩa là em còn làm trái những điều mà lý trí vẫn ngày đêm mách bảo. Còn để cho những ký ức về anh hiện về trong những giấc mơ nghĩa là em vẫn chưa thể quên được anh.

Có lẽ cô gái nào sau khi chia tay cũng đều tự hứa với lòng rằng nhất định phải quên đi, nhất định không được vấn vương gì đến người đàn ông đã không còn là của mình nữa. Nhưng có mấy ai nói được và cũng làm được, bởi vì nếu bảo quên là có thể quên ngay thì thứ tình cảm ấy đã chẳng xứng đáng gọi là tình yêu.

Em vẫn nhớ anh mỗi khi ngồi một mình hoặc vô tình bị ai đó gợi nhắc về quá khứ. Làm sao có thể không chạnh lòng được khi trên nẻo đường về chứng kiến cảnh từng đôi, từng đôi một chở nhau tình tứ lần lượt lướt qua trước mặt mình. Em vẫn cần lắm bàn tay của anh để khỏi cảm thấy cô đơn, cần lắm làn hơi ấm của anh, dù là nhẹ thôi nhưng sẽ đủ để sưởi ấm trái tim em đang lạnh giá, xước xơ vì thương tổn. Nhưng không được, bởi có lẽ mọi thứ đã quá muộn mất rồi.

Em vẫn biết rằng mình chẳng mạnh mẽ đâu nhưng cũng không ngờ trái tim em lại yếu đuối đến vậy. Chỉ là vô tình nhìn thấy cảnh một chàng trai âu yếm cài quai mũ bảo hiểm cho bạn gái mình trước khi lên xe cũng có thể làm em òa khóc. Chỉ là thỉnh thoảng lúc ngang qua nơi cũ, nhìn thấy một đôi tình nhân đang yên lặng ngồi tựa đầu vào vai nhau trên chiếc ghế đá mà ngày ấy hai ta đã tự mặc định nó là chốn hẹn hò cũng có thể khiến em không khỏi cảm thấy chạnh lòng.
Em phải làm gì mới có thể quên được anh đây khi mà dù em đã từng cố gắng rất nhiều nhưng vẫn chẳng thể làm đượ
Em phải làm gì mới có thể quên được anh đây khi mà dù em đã từng cố gắng rất nhiều nhưng vẫn chẳng thể làm được
Tình yêu có lẽ là điều phức tạp nhất trên thế gian, phức tạp đến nỗi chẳng ai có thể tự tin nói rằng mình hiểu hoàn toàn được nó. Hoặc đôi khi nó lại phức tạp theo một cách khác, chẳng hạn như em lúc này, biết rằng mình phải nắm lấy một bàn tay khác và đứng lên để cùng họ bước tiếp về phía trước nhưng trái tim lại cứ bướng bỉnh chẳng chịu nghe lời. Trái tim em bảo rằng chẳng thể quên anh, rằng chẳng yêu người kia đâu, vậy thì làm sao em có đủ sức mạnh để cùng họ đắp xây một hạnh phúc mới? Có chăng chỉ có thể là một hạnh phúc hời hợt, giả tạo nhằm che mắt thế nhân.

Em phải làm gì mới có thể quên được anh đây khi mà dù em đã từng cố gắng rất nhiều nhưng vẫn chẳng thể làm được. Đôi khi em cứ ước rằng giá mà trên thế gian này bán loại thuốc mất trí nhớ có chọn lọc để quên những gì nên quên mà vẫn phải nhớ những gì cần nhớ, lúc đó dù có phải đánh đổi hết tất cả mọi thứ em cũng sẵn sàng mua.

Chắc anh chẳng thể hiểu được rằng nếu cứ để thế này thì em sẽ cảm thấy khó chịu đến thế nào. Trái tim em cũng nhỏ nhoi lắm chứ, làm sao có đủ sức mạnh để chống đỡ mãi với những đợt sóng kỷ niệm cứ liên tiếp ùa về từ miền ký ức xa xôi kia.
Nguồn: eva

Tôi chỉ là kẻ thứ ba

Tôi bước đến bên anh, nhắn gửi những lời yêu thương cho một người đàn ông có vợ
Tôi chỉ là kẻ thứ ba
Tôi chỉ là kẻ thứ ba
Là con gái, ai cũng luôn ước ao sẽ có một ngày được mặc bộ cánh thật đẹp sánh vai bên người mình yêu thương trong ngày trọng đại nhất của cuộc đời, ngày theo chồng bỏ cuộc chơi. Không ai muốn mình là người thứ ba xen vào hạnh phúc của người khác. Nhưng sự đời nào ai biết trước được ngày mai ra sao? Tôi đã đọc ở đâu đó có câu:

"Có cánh hoa nào mà không tàn úa

Có hạnh phúc nào sẽ chẳng hư hao

Có cuộc đời nào không xuống thấp lên cao

Có môi nào chưa rung lên vì tiếng nấc..."

Đã từng yêu, con tim sẽ từng thổn thức, thổn thức để yêu, để đợi chờ và còn có niềm tin, hy vọng.

Là người đến sau trong hạnh phúc bé nhỏ của gia đình anh, tôi luôn thấy mình có lỗi với người vợ - người mẹ của những đứa con anh.

Tôi bước đến bên anh, nhắn gửi những lời yêu thương cho một người đàn ông có vợ. Quá trơ trẽn phải không? Còn có thứ tình yêu nào trơ trẽn hơn là cái tình yêu của người thứ ba như tôi? Ấy vậy mà... tôi vẫn có thể yêu, có thể chờ, có thể đợi - đợi người đàn ông của một người phụ nữ khác đến bên mình.

Cái mà người ta gọi là tình yêu, nó thiêng liêng và cao cả lắm chứ? Nhưng khi người ta nghĩ vềngười thứ ba như tôi thì đó lại trở thành sự ban phát. Ban phát đấy - nghe mà nghẹn ngào, chua xót! Cũng là tình yêu nhưng lại không được trải lòng, không được nắm tay nhau đi hết đoạn đường còn lại của cuộc đời - mà lại còn bị người đời khinh miệt.
Con tim mình còn thổn thức vì anh đến bao giờ?
Con tim mình còn thổn thức vì anh đến bao giờ?
Tôi không yêu nhiều nhưng nhớ anh da diết. Không giận nhưng buồn. Không ghen, nhưng nhìn thấy bức ảnh trên facebook của anh cùng với ai đó - tim tôi nhói lên một cảm giác khó tả.

Lúc này đây, khi tôi mệt nhoài trong cuộc sống, tôi băn khoăn trong mối quan hệ không rõ ràng - không ràng buộc này. Cái thứ cảm xúc buồn có, chạnh lòng có, lòng rối như tơ vò trong cái mớ bòng bong không rõ... Tôi lại nhớ anh - người đàn ông không phải của tôi. Tình yêu chẳng thể nhiều hơn nhưng tôi luôn nhớ anh da diết... và thèm được anh ôm vào lòng, được khóc, được hờn để anh xoa dịu cái mệt mỏi trong tôi lúc này... nhưng chẳng thể. Để rồi có những khoảnh khắc dù gần trong gang tấc, vẫn cảm giác như trăm ngàn dặm xa xôi...

Ngày anh đến mang tình yêu dịu nhẹ, xóa đi bao nhiêu nỗi u buồn nặng trĩu trong tôi. Đó là buổi chiều đông lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Thoáng có cái gì đó làm xao động con tim gần như đã nguội lạnh trong con người tôi. Tôi yêu anh. Dù chẳng thể bên nhau trao cho nhau yêu thương nhưng vẫn có thể lắng nghe con tim thổn thức, chỉ là yêu thôi và chừng ấy thôi cũng đủ ngọt ngào rồi.

Vẫn biết, nếu bước tiếp sẽ là ngõ cụt cho cả hai con người - hai trái tim đơn điệu nhưng... đâu phải ai khi yêu, lý trí cũng có thể thắng được trái tim?

Giờ đây, khi hai con người cách nhau cả hàng trăm cây số, tôi muốn dành cho mình một khoảng lặng, lặng để lắng nghe con tim mình còn thổn thức vì anh đến bao giờ?
Nguồn: 24h

Wednesday, July 24, 2013

Tôi chỉ "qua đường" với em thôi!

Tôi không cần biết quá nhiều về em. Với tôi, chiếm hữu em là mục tiêu duy nhất.
Tôi chỉ "qua đường" với em thôi!
Tôi chỉ "qua đường" với em thôi!
Trong những đêm say mèm, tôi lại nhớ đến nụ cười hiền trên gương mặt em, nhớ giọng nói nhẹ nhàng tưởng chừng như chưa bao giờ biết giận. Và rồi cái lý lẽ khốn nạn của một thằng đàn ông gần 40 vừa cưới vợ chưa được bao lâu lại bám riết lấy tôi, như biện minh với chính bản thân mình - “Tôi qua đường, em ngốc thì em chịu!”.

Em ngốc thật, trên đời này tôi chưa bao giờ gặp một người con gái nào ngốc đến nỗi đáng thương hại như em. Làm sao em có thể tốt nghiệp với hai tấm bằng đại học cùng một lúc, làm sao em có thể tồn tại được trong cái xã hội đầy rẫy bon chen này một cách bản lĩnh với cái đầu óc tồi tàn đến thế? Tôi tự hỏi, tôi dùng mọi từ ngữ thô thiển nhất để hình dung về em - người bị tôi quay lưng bỏ mặt đến phũ phàng mà chưa lần nào dám hé răng trách một câu, chỉ biết im lặng và cam chịu. Em ngốc lắm, tôi mãi mãi căm ghét em vì điều đó. Sao em không chịu khôn ra một chút, một chút thôi thì ít ra có lẽ tôi sẽ dành cho em phần tình cảm dư thừa?

Trên đời này có bao nhiêu gã con trai tốt với em, vậy mà em vẫn đâm đầu vào tôi. Vì sao vậy? Vì tôi ga-lăng, tôi đa tình, tôi sát gái, nhưng tại sao em lại không phân biệt được tôi có chân thành hay không? Tôi cười ngạo mạn khi chinh phục được em! Có gì khó đâu với một tay thợ săn dạn dày kinh nghiệm và một nhóc sinh viên mới tốt nghiệp ra trường – một tô phở lạ! Nếu có trách thì em phải tự trách mình thôi, tại em không đẹp đến ngỡ ngàng, tại em không biết đua đòi son phấn, tại em không biết khao khát và giành giật cho mình.

Em ngây thơ và non nớt quá, em gái nhỏ của tôi ạ! Ai đã dạy cho em cái nếp sống cẩn thận và ngăn nắp thế kia? Em thừa hưởng từ đâu cái kiểu lễ phép lúc nào cũng "thưa", "dạ", "cám ơn" xưa như trái đất vậy? Em noi gương ai mà chu đáo, thận trọng đến lạ lùng? Hình như cái gì thuộc về em cũng vừa vặn, cũng đạt yêu cầu làm tôi phát bực.

Tôi không ưa cái cặp kính cận ngu xuẩn trên gương mặt em, nhìn như con mọt sách lâu năm. Tôi thích phụ nữ có làn da mịn màng như sứ chứ không phải màu nắng gió miền quê mà lại còn có tàn nhan trên gò má như em. Tôi thích những thân hình phì nhiêu bốc lửa chứ không phải cái kiểu cao ốm thư sinh nhàm chán. Em có gì hay ho đâu mà bao gã đàn ông đồng nghiệp và cả mấy tên tài xế cứ bám riết hoài?

Em ngớ ngẩn đến tức cười - cô nhân viên bé nhỏ lúc nào cũng nghe lời tôi răm rắp như con rô-bốt. Hình như trong suy nghĩ của em ai cũng tốt, ai cũng lương thiện, em cười thấy sao ấm quá. Nhìn em tập trung như sắp dán luôn bốn con mắt vào màn hình vi tính lúc công việc căng thẳng, nhìn mặt em xanh lè tái mét lúc gia đình gặp chuyện mà ngố không chịu nổi.

Rồi đến một ngày tôi nhận ra em có nét gì đó thật duyên, cái kiểu không xinh mà cứ muốn ngắm thêm chút nữa, tôi thích nghe tiếng “Anh” ngọt xớt như con nít của em. Tôi ra mặt cảnh cáo cái bọn sở khanh đã có vợ con mà vẫn nhá máy rồi nhắn tin làm phiền giấc ngủ em, những gã tôi biết rõ là ai mà cái đầu như em thì chẳng thể nào nghĩ nổi, chỉ biết than vãn rồi đoán già đoán non cùng mấy chị văn phòng. Tôi muốn cú vô đầu em khi em bị bọn say xỉn lợi dụng nắm tay rồi vuốt tóc mà cứ tưởng đâu là vô ý. Tôi dạy em đừng quá tin ai, nhất là đàn ông, người ta ngọt ngào với em nhưng người ta sẽ không thương em đâu. Tôi dạy Em cách phân biệt đâu là chân thành và giả dối, tôi dạy Em tất cả những gì cơ bản nhất để Em bước vào đời mà không bị ai ăn hiếp hay lừa gạt. Trong đầu em hơn hai mươi năm qua chỉ toàn kiến thức trong sách vở, có quá nhiều yêu thương bao bọc làm em mất luôn sự hoài nghi và tự vệ bản năng. Em quá khờ và ngay thẳng, chắc chắn sẽ bị thiệt thòi.

Đôi mắt em nhìn tôi chăm chú như muốn nhai, muốn nuốt từng câu, từng chữ, gật gật dạ dạ, có một chút ngưỡng mộ sự từng trải của tôi chăng? Đàn gãi tai trâu, tôi vừa dạy em là đừng tin ai, nhất là đàn ông rồi mà, sao em lại tin tôi? Chắc em phải bị sập bẫy thú vài lần thì mới thấm được những lời tôi nói.

Tôi có quá nhiều bạn gái để yêu, phụ nữ với tôi thì ai cũng thế thôi, không bao giờ là đủ. Tôi hơi chán và mệt mỏi với cái liên khúc: “Cưới vợ đi con...”, ừ thì tôi đám cưới, nàng yêu tôi điên dại, biết cách làm vui lòng cha mẹ chồng, có gì đâu mà cần suy nghĩ? Tôi nhìn quanh tìm một nụ cười tinh nghịch, sao tôi muốn nhìn thấy em, muốn nghe em nói một câu chúc mừng, sao ngày vui của tôi có một điều gì không trọn vẹn?

Em ngồi đó, giữa hai họ nhưng đôi mắt Em chưa một lần ngước nhìn tôi, vậy mà em vẫn thường nói là em muốn biết mặt cô dâu lắm? Em hay nói là rất muốn nhìn tôi mặc bộ đồ chú rể, chắc rất đẹp trai? Những ngày bận rộn với quyết định kết hôn vội vàng, tôi quên mất một người dưng như em, nhưng sao lúc này em lại thân thiết quá?
Sao em không nũng nịu hơn, vòi vĩnh hơn để tôi cho em tất cả?
Sao em không nũng nịu hơn, vòi vĩnh hơn để tôi cho em tất cả?
Vợ chồng mới cưới thường xuyên bất hòa lại sống xa nhau làm tôi thấy bực mình. Tôi nghe nói em bị bệnh, em càng ngày càng ốm, bàn tay em gân xanh nổi hết lên, việc quá nhiều và quá sức làm em hao mòn thấy rõ. Hình như em còn đăng ký học thêm gì đó, đúng là cô nhóc cứng đầu và rất nhiều hoài bão.

Em ngẩng đầu lên nhìn tôi cười rồi cúi xuống miệt mài trên bàn phím. Em trở nên ít nói và lặng lẽ. Tôi cần sự hài hước bẩm sinh của em làm cân bằng lại những gì đang xáo trộn trong đầu mà sao em khác quá? Em thay đổi từ bao giờ, từ lúc em nghe tôi báo tin vui, tôi giật mình, lẽ nào?...

Tôi chưa một lần để ý đến em, tôi quá bận, mãi phiêu lưu tìm kiếm ái tình thì thời gian đâu mà quan tâm đến một nhóc con? Chút sầu trong mắt em ngày tân hôn làm tim tôi chợt nhói. Tôi thường xuyên tổ chức cho cơ quan vui chơi thư giãn, chắc là tôi đang tội nghiệp em, tôi muốn thấy em rạng rỡ như ngày xưa vậy. Tôi và đồng nghiệp ép em uống rất nhiều, lúc đó trông em dễ thương lạ. Tại sao đến bây giờ tôi mới nhận ra điều đó? Tại sao em đau lòng mà em không nói với tôi?

Em gật đầu trong vô vọng khi nghe tôi hỏi: “Em có thương anh không? Anh muốn em nói thật!”, đôi bàn tay em lạnh ngắt, lần đầu tiên tôi ôm em vào lòng và tôi sợ khi buông em ra, em sẽ tan biến như mây khói. Chỉ có vậy thôi mà em cố gắng làm ngày, làm đêm, bàn giao lại toàn bộ hồ sơ gần như hoàn chỉnh rồi bỏ đi không một tin tức.

Tôi ghét em, tôi ghét thứ tình cảm hèn nhát đó. Em sẽ sống thế nào trong cái thế giới xa lạ và những con người không quen biết. Làm lại từ đầu với một môi trường quá nhiều áp lực, em có đủ sức vượt qua không? Nếu đã thương tôi rồi thì tại sao em lại bỏ tôi đi? Tôi có thể lo được cho em mọi thứ cơ mà? Đã hơn một lần tôi yêu cầu em ở lại, nhưng em không có đầu óc, em không biết suy nghĩ, em vẫn cứ đi. Em đi, ai sẽ dọn dẹp bàn làm việc cho tôi, ai lấy băng keo dán từng sợi dây điện nằm ngổn ngang dưới đất vì sợ chân tôi vướng, ai làm những điều vô bổ phí thời gian đó thay em? Em đi, tôi sẽ bỏ mặc em vĩnh viễn, tôi không đến dự tiệc chia tay cùng em vì em đáng bị trừng phạt.

Không còn em nữa, tôi chợt nhận ra em có tồn tại trên đời, trong những giấc mơ của tôi, ngày một nhiều hơn. Tôi tìm được em chỉ sau 2 tháng. Em có thể rời xa tôi nhưng tôi không cho em cái quyền hạnh phúc quá nhanh với một gã đàn ông nào khác. Tôi phát ớn nghĩ đến những thân hình khô khốc như quái vật sẽ chạm vào em. Em phải là của tôi, của riêng tôi, tôi muốn giữa em và tôi có một sợi dây ràng buộc để em không thể nào quên tôi được. Tôi không cần biết quá nhiều về cuộc sống của em, về những điều em mơ ước. Với tôi, chiếm hữu em là mục tiêu duy nhất. Em thuộc về tôi rồi thì em sẽ lại ngoan như một con mèo. Em sẽ không bao giờ dám bỏ tôi đi thêm một lần nào nữa. Em sẽ không dám quay lưng với tôi vì cái lý do ngớ ngẩn cổ hủ: “Anh đám cưới rồi”.

Giọt nước mắt trào ra trên khóe mi em nóng hổi, chuyện gì vừa xảy ra, chỉ mình tôi biết được. “Anh cũng sẽ thương em, có được không?”, hai tay em chạm vào gương mặt tôi như sợ tôi chỉ là ảo ảnh - một ảo ảnh kinh hoàng. “Khùng quá, Anh hứa mà!”. Em xiết chặt lấy tôi, không hỏi thêm một điều gì, không cần một câu nói ngọt ngào hay hẹn ước.

Tôi có thói quen dùng tiền để xoa dịu mọi thứ, nhiều lần tôi đặt những tờ giấy thơm tho đó vào tay em nhưng em trả lại. Em chưa bao giờ nói cho tôi biết là em muốn gì, thích gì và cần gì. Em ngốc quá, sao em không nũng nịu hơn, vòi vĩnh hơn để tôi cho em tất cả, để tôi có thể mau chán ghét em, xem em như bao tình nhân đã và sắp có?

Tôi không cho phép em nhắc đến tên tôi, tôi cấm em để người thứ ba nào biết quan hệ giữa tôi và em, em gật đầu mà mắt rưng rưng. Tôi muốn thấy em khóc, tôi muốn nghe em hét lên tức tưởi, tôi muốn nhìn phản ứng dữ dội của em, tôi thích vậy - cảm giác đê mê của kẻ đang chiến thắng. Nhưng không, em im lặng, em ngu ngốc chỉ biết gật đầu và im lặng.

Em viết tên tôi trên những quyển truyện mà em thích đọc, nắn nót từng nét thật đẹp, em lén ghi tên em lên ngực trái tôi khi tôi nằm ngủ, để làm gì thứ trò chơi con nít? Nhưng cái giây phút bình yên mà em có được bên người em thương chỉ tính bằng từng giờ ngắn ngủi, không lần nào tôi đến thăm em nhiều hơn 3 tiếng. Em không biết cách mừng rỡ ôm hôn hôn tôi, không biết cách làm tôi vui, em không biết cách hỏi tôi: “Anh nhớ em không?”. Lần nào câu đầu tiên Em nói cũng là: “Em rót nước anh uống nha... Anh già quá, em cạo râu cho anh nha... Mà em hông biết cạo râu, trước giờ có cạo lông con heo 2 lần... Em mới mua cho Anh cái này... Anh mập quá đi!”,... Em mãi mãi không lớn được.

Tôi bắt đầu thấy đủ, tôi bắt đầu hài lòng về những gì mình đang có, không còn khát vọng kiếm tìm và phiêu lưu nữa, vậy mà chút tình cảm rơi rớt em góp nhặt, nâng niu, cũng vỡ tan khi vợ tôi và những người bên cạnh nhận ra em hiện hữu. Chơi trò xem bói tình yêu gì đó trên mạng xã hội, em viết tên tôi và em ở cạnh nhau, em ngu ngốc không còn từ nào diễn tả.

Tôi đã dạy em ra sao, tôi nói em tuyệt đối giữ bí mật sao em không nhớ? Bao nhiêu lời sỉ vả, bao nhiêu ngôn từ chua chát nhất người ta ưu tiên dành phần cho em hết – đứa con gái cướp chồng. Từng là bạn thân của em, từng là những đồng nghiệp em yêu quý nhất trong một phút đều quay lưng ghê sợ bản chất xấu xa hồ ly tinh ẩn trong cái vẻ ngoài chân quê thánh thiện của em. Em chưa bị đánh ghen, thân xác em vẫn nguyên vẹn là may mắn lắm rồi. Nơi đất khách quê người, em còn lại một mình, tôi không một lần trở lại tìm em, tại em ngu ngốc, em phải chịu hết. Tôi vừa mới xây dựng một gia đình, sự nghiệp tôi đang thăng hoa như diều gặp gió, thì tội tình gì để ảnh hưởng vì em?

Đáng lẽ em phải đến tìm tôi, tát vào mặt tôi hay ít ra là giọt ngắn giọt dài phản ứng một câu kiểu như: “tình yêu không có lỗi”, thì em vẫn im lặng. Em im lặng với tất cả, với tôi. Người thân đón em về nhà khi phát hiện em bị tổn thương giác mạc, một khoảng thời gian em sống trong bóng tối, tạo hóa như đang đùa giỡn với cuộc đời em vậy.

Y tá chăm sóc em hay kể rằng, trong những cơn sốt triền miên và hoảng loạn, em vẫn gọi “Anh ơi!” rồi lặng thinh tuyệt vọng. Em không nhắc với bất kỳ ai về người "anh" đó hết.

Ngày em bình phục, em quy y cửa Phật. Cuối tuần, cuối tháng vẫn có một cô gái đeo kính cận quỳ trong tịnh xá, em cầu nguyện một điều gì đó, rất thành tâm. Em đọc kinh cầu an cho gia đình em, cho những người em yêu quý nhất, trên những mảnh giấy đó, dòng cuối cùng em viết tên tôi. Em ngu ngốc lắm, tôi đã cấm em viết tên tôi rồi mà, tại sao là tên tôi mà không có tên em? Tôi ngộ nhận, tôi ham vui thôi, em chưa bao giờ là gì trong tôi hết, chưa bao giờ thì em cầu nguyện cho tôi để làm gì? Em có quỳ ở đó thêm một trăm năm nữa thì cũng có thay đổi được gì đâu, tôi sẽ không thương em, không nhớ em. Em hãy về học cho xong cao học, tìm một việc làm nghìn đô như em từng mơ ước và hãy yêu một người biết cách yêu em.

Trong đêm tối mơ màng, cơn say ngập ngụa, tiếng nói thân thương nào đó lại vọng về: “Anh ơi! Em rất là thương anh, thiệt mà. Em không bao giờ ghét Anh đâu... Anh ơi! Mai mốt em hết sợ lửa, em sẽ nấu cơm cho anh ăn một lần... Anh ơi! Anh lăng nhăng vậy, mai mốt lỡ anh sinh con gái bị người ta ăn hiếp lại rồi sao?...Anh ơi! Anh ơi!...”. Tôi choàng dậy, chỉ thấy vợ mình đang yên giấc trong chăn ấm nệm êm mà lạnh buốt!...
Nguồn: 24h

Popular Posts