Saturday, December 29, 2012

Luôn mỉm cười với cuộc sống - Thông điệp yêu thương ( EBOOK VIỆT - Phần 4)

LUÔN MỈN CƯỜI VỚI CUỘC SÔNG - THÔNG ĐIỆP YÊU THƯƠNG

Phần 4

Màu sắc của cầu vồng.

Ngày xưa, các màu sắc tồn tại trên thế giới bắt đầu một cuộc tranh cãi.
Tất cả đều cho rằng mình là nhất. Quan trọng nhất, hữu ích nhất, đẹp đẽ nhất và được yêu thích nhất.
Màu xanh lục nói:
“Rõ ràng tớ là quan trọng nhất. Tớ là dấu hiệu của sự sống và hy vọng.”
”Tớ được chọn làm màu của cỏ, cây và lá. Không có tớ, các con vật sẽ chết hết. Hãy nhìn miền đồng quê đi rồi các cậu sẽ thấy tớ tràn ngập khắp nơi.”
Màu xanh nước biển ngắt lời:
“Cậu chỉ nghĩ về đất, thế có nghĩ tới trời và biển chưa. Chính nước là cơ sở của sự sống và tạo thành mây từ biển sâu. Bầu trời mang lại không gian và sự an lành, quang đãng. Không có sự an lành của tớ, các cậu sẽ chẳng là gì cả.”
Màu vàng tủm tỉm:
“Các cậu đều quá nghiêm trọng hóa. Tớ mang lại tiếng cười, sự ấm áp cho thế giới. Mặt trời màu vàng, mặt trăng màu vàng, và các ngôi sao cũng màu vàng. Mỗi lần các cậu ngắm một đóa hướng dương, cả thế giới bắt đầu mĩm cười. Không có tớ, sẽ chả gì vui hết.”
Màu cam bắt đầu thổi chiếc kèn của mình.
“Tớ là màu của sức khỏe và sức mạnh. Có thể tớ ít được thấy, nhưng tớ rất quý giá vì tớ phục vụ cho nhu cầu của con người. Tớ mang nhựng vitamin quan trọng nhất. Hãy nghĩ tới cà rốt, bí đỏ, xoài và đu đủ. Tớ không có mặt mọi lúc mọi nơi. Nhưng khi tớ phủ lên bầu trời khi bình minh và lúc hoàng hôn, vẻ đẹp của tớ lại quá nổi bật đến nổi chả ai nghĩ tới các cậu nữa.”
Màu đỏ không thể đứng yên nữa và hét to:
“Tớ là kẻ thống trị tất cả các cậu. Tớ là máu – máu của sự sống! Tớ là màu của nguy hiểm và dũng cảm. Tớ sãn sàng đấu tranh vì chính nghĩa. Không có tớ, trái đất cũng trống không như mặt trăng. Tớ là màu của đam mê và của tình yêu, của hoa hông, hoa trạng nguyên và hoa anh túc.”
Màu tím vươn hết chiều cao của mình.
Nó rất cao và nói hết sức hoành tráng:
“Tớ là màu của thủy chung và quyền lực. Các vị vua, lãnh đạo và giám mục đều luôn luôn chọn tớ vì tớ là dấu hiệu của quyền năng và thông thái. Không ai chất vấn tớ! Họ lắng nghe và tuân lệnh.”
Cuối cùng màu chàm lên tiếng, im ắng hơn tất cả màu khác. Nhưng rất quả quyết:
“Hãy nghĩ về tớ. Tớ là màu của im lặng. Các cậu khó nhận ra tớ, nhưng không có tớ thì tất cả các cậu đều trở nên hời hợt hết. Tớ đại diện cho tư duy và phán đoán, chạng vàng và nước sâu, để cầu nguyện sự anh lành trong tâm hồn.”
Và cứ thế các màu sách cứ khoác lác lẫn nhau. Mỗi màu đều thuyết phục về sự ưu trội của mình. Chúng cãi nhau ngày càng dữ dội hơn. Bỗng nhiên có một tia chớp sáng lóa, sấm cuồn cuộn ầm vang. Mưa bắt đầu tuôn xối xả. Các màu co rúm lại vì sợm xích lại gần nhau cho bớt sợ.
Giữa tiếng ầm ào. Mưa bắt đầu lên tiếng:
“Hỡi các màu sắc xuẩn ngốc, tranh giành nhau, ai cũng muốn thống trị người khác. Các cậu không biết rằng mỗi cậu đều có một mục đích đặc biệt, duy nhất và khác biệt ư ? Hãy nắm lấy tay nhau và đến bên tôi.”
Nghe lời, các màu sắc hợp lại và nắm tay nhau.
Mưa tiếp lời:
“Tờ giờ trở đi, khi trời mua, mỗi cậu hãy trải dài ra cả bầu trời. vòm cung màu sắc rộng dài đó là một lời nhắc nhở rằng tất cả các cậu sống trong hòa bình. Cầu vòng là dấu hiệu của hy vọng tương lai.”
Và vì thế, khi trận mưa rơi xuống trần gian, một chiếc Cầu vòng xuất hiện trên bầu trời, là để nhắc chúng ta nhớ trân trọng người khác.
Học từ lỗi lầm
Thomas Edison đã thử 2.000 chất liệu khác nhau trong quá trình tìm cho ra dây tóc bóng đèn. Khi không có cái nào đáp ứng thỏa đáng, người trợ lý của ông than phiền, “Cả công trình của chúng ta thật vô ích. Chúng ta chẳng học được gì.”
Edison đáp lại đầy tự tin: “Ồ, chúng ta đã đi được một đoạn đường dài và chúng ta đã học được rất nhiều. Chúng ta biết hai ngàn yếu tố mà chúng ta không sử dụng để chế tạo một bóng đèn tốt.”
Nói thật

“Ai đã làm điều này đây ?” Cô giáo tôi hỏi. Cả 30 đứa học trò chúng tôi cố nghĩ về việc chúng tôi đã làm gì, mà còn về việc không biết cô giáo đã phát hiện ra cái gì nữa. “Ai đã làm điều này đây ?” cô giáo hỏi lại một lần nữa. Thật sự cô không hỏi, mà cô đang muốn một câu trả lời. Cô rất ít khi giận dữ, nhưng lần này thì thật rồi: “Ai đã làm vỡ kính cửa sổ ?”
“Ôi trời” Tôi nghĩ, chính tôi là kẻ làm vỡ kinh. Tôi không cố ý. Chỉ tại một quả bóng ném trật. Khi đó tôi đang luyện kỹ thuật bắt bóng. Cần phải luyện nhiều hơn. Tại sao lại là tôi ? Thật sự không phải lỗi của tôi. Nếu tôi nhận tội, tôi sẽ gặp rắc rối. Làm sao mà tôi lại có tiền để đến một tấm cửa kính lớn như vậy ?
Thậm chí tôi cũng không có một khoản tiền nào. “Cha tôi sẽ sửa nó” Tôi nghĩ trong đầu. Tôi không muốn giơ tay lên, nhưng một sức mạnh nào đó hơn cả điều này đã kéo tay tôi lên. Tôi đã nói sự thật. “Em làm ạ” Tôi không nói gì thêm nữa. Thú nhận việc mình làm đã đủ khó khăn lắm rồi.
Cô giáo tôi đi tới một trong những chiếc giá sách của chúng tôi và lấy xuống một cuốn. Rồi cô bắt đầu đi lại phía bàn tôi. Tôi chưa bao giờ biết cô giáo có đánh học trò không, nhưng tôi thấy rằng cô sắp bắt đầu việc đó với tôi và cô sẽ dùng cuốn sách đó đập vào tôi.
“Cô biết em rất thích chim” Cô nói khi đứng nhìn gương mặt đầy tội lỗi của tôi. “Đây là hướng dẫn về chim mà em hay mượn. Của em đây. Dù sao cũng đã tới lúc chúng ta có một cuốn mới. Cuốn sách này là cho em và em sẽ không bị phạt, miễn là em nhớ rằng cô không thưởng cho em về việc làm tệ hại này, mà thưởng cho em về sự trung thực của em.”
Không thể tin được! Tôi đã không bị phạt, lại còn được một cuốn hướng dẫn về các loài chim. Đó là cuốn sách tôi đã dành dụm tiền bấy lâu nay để mua. Số tiền mà tôi lo sợ phải đem đến trường để mua kinh cửa sổ.
Đến nay cuốn sách đã không còn, cô giáo tuyệt vời của tôi cũng đã ra đi. Tất cả còn đọng lại về ngày ấy là ký ức của tôi và bài học cô dạy ngày nào. Bài học đó luôn bên tôi và sẽ con vang vọng mãi.
Hãy biết ôn những người làm cho ta hạnh phúc. Họ là những nghệ nhân làm vuốn khiến tâm hồn ta nở hoa.
-         Marcel Proust, Nhà văn Pháp 1871 – 1922
Giá trị của thời gian.
Để nhận ra giá trị của một năm: Hãy hỏi một sinh viên thi rớt kỳ thi tốt nghiệp.
Để nhận ra giá trị của một tháng: Hãy hỏi một người mẹ mới sinh con chưa đủ tháng.
Để nhận ra giá trị của một tuần: Hãy hỏi biên tập viên của một tờ tuần báo.
Để nhận ra giá trị của một giờ: Hãy hỏi những người yêu nhau đang chờ được gặp nhau.

Để nhận ra giá trị của một phút: Hãy hỏi người vừa lỡ chuyến tàu, xe buýt hoặc máy bay.

Để nhận ra giá trị của một giây: Hãy hỏi người vừa thoát khỏi một tai nạn.
Để nhận ra giá trị của một phần nghìn giây: Hãy hỏi người nhận được huy chương bạc tại Thế vận hội.
Thời gian không chờ đợi ai.
Hãy trân trọng mỗi phút giây bạn có. Bạn sẽ trân trọng nó nhiều hơn khi bạn chia sẽ nó với một ai đó đặc biệt.
Những nỗ lực của cuộc sống.
Một người đàn ông tìm thấy một chiếc kén của chú bướm đêm. Anh ta mang về nhà để có thể quan sát chú bướm chui ra khỏi kén. Vào ngày cái kén hơi mở một tí, anh ta ngồi nhìn chú bướm hàng giờ khi chú bướm đang cố gắng đẩy cơ thể thoát ra cái lỗ bé xíu đó.
Chú bướm hình như bị mắc kẹt và có vẽ như không còn cố gắng. Có vẻ như là nó đã cố hết sức và không còn đi xa hơn được nữa. Người đàn ông, với lòng tốt bụng, quyết định giúp chú bướm, vì thế anh ta lấy cái kéo và cắt phần còn lại của chiếc kén. Chú bướm sau đó thoát ra dễ dàng. Nhưng thân xác nó sưng phồng và rất nhỏ, đôi cánh nó nhăn nhúm và teo lại.
Người đàn ông tiếp tục quan sát chú bướm bởi vì anh ta trông đợi rằng, vào một lúc nào  đó, đôi cánh sẽ to lên và mở rộng để có thể nâng cơ thể lên. Không có chuyện gì xãy ra! Thật sự, chú bướm nhỏ trải qua phần đời còn lại bằng cách bò quanh với cái thân xác nhỏ còm, sưng phồng và đôi cánh teo quắt. Nó không bao giờ có thể bay được.
Người đàn ông với sự tử tế và hấp tấp của mình đã không hiểu rằng nỗ lực cho chú bướm để thoát ra khỏi cái lỗ nhỏ đó chính ra rất cần thiết để đẩy những chất từ cơ thể chú bướm vào đôi cánh của nó để nó có thể sẵn sàng bay thoát ra khỏi chiếc kén. Tự do và bay cao chỉ có thể đạt được khi đã nỗ lực. Bằng cách lấy đi nỗ lực của chú bướm, anh ta đã lấy đi sức khỏe của nó.
Đôi khi nỗ lực chính xác là những gì chúng ta cần trong cuộc sống. Nếu chúng ta trải qua cuộc sống mà không gặp bất cứ trở ngài nào, chúng ta sẽ bị tê liệt. Chúng ta sẽ không mạnh như đáng ra chúng ta mạnh như đáng ra chúng ta mạnh như thế. Hãy cho mỗi cơ hội là một sự may mắn, đừng để lại những khoảng trống tiếc nuối, và đừng quên sức mạnh của nỗ lực.
......................................

Popular Posts