Thursday, February 28, 2013

Cửa sổ tâm hồn

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Hai người đàn ông, hai bệnh nhân trong bệnh viện.
***
Trên chiếc giường ở sát khung cửa sổ duy nhất của căn phòng, người bệnh nằm đó được phép ngồi dậy 1 giờ đồng hồ mỗi ngày. Người bệnh thứ hai, trên một chiếc giường gần đó, phải nằm hoàn toàn. Họ rất thường nói chuyện với nhau. Họ nói về vợ con, về gia đình, về tổ ấm, về nghề nghiệp và những khó khăn của mình...

Mỗi buổi chiều, khi người đàn ông ở chiếc giường gần cửa sổ được phép ngồi dậy, anh ấy ngồi đó, hướng ra ngoài cửa sổ và tả cho người bạn cùng phòng của mình cảnh tượng diễn ra bên ngoài.

Đó cũng là khoảng thời gian hạnh phúc mà người đàn ông ở chiếc giường bên kia được hưởng, thế giới được mở ra sống động với anh ấy, qua những hoạt động, màu sắc mà anh được nghe tả lại. Ô cửa sổ nhìn ra một công viên bên một dòng sông thơ mộng. Những con vịt, những con thiên nga nhẹ nhàng di chuyển trên mặt nước trong khi trẻ con chơi đùa trên những chiếc thuyền đủ hình dạng, màu sắc từng cặp tình nhân tay trong tay dạo bước giữa những bồn hoa đủ loại đủ màu ở đằng xa hơn nữa, người ta có thể nhìn thấy cả đường chân trời rực hồng trước hoàng hôn...

Khi người ngồi diễn tả không sót một chi tiết nhưng gì anh ta có thể nhìn thấy thì người nằm nhắm mắt lại và tưởng tượng.

Ngày lại ngày qua đi. Một buổi sáng, y tá mang nước rửa mặt đến cho họ nhưng phát hiện ra rằng người đàn ông trên chiếc giường gần cửa sổ đã chết. Anh ấy đã ra đi, một cách nhẹ nhàng, trong giấc ngủ của mình.

Cô đã vô cùng đau buồn, gọi nhân viên bệnh viện đến mang xác anh ấy đi. Một không khí nặng nề bao trùm căn phòng. Sau đó, người đàn ông vẫn phải nằm trên giường ngỏ ý muốn được lại gần cửa sổ. Y tá nhiệt tình kéo chiếc giường của anh sát lại chiếc giường bên cửa sổ. Sau khi chắc chắn anh đã được an toàn, cô để anh lại một mình.

Chậm chạm, khó khăn, anh tự mình di chuyển, bằng khuỷu tay, đến sát bên cửa sổ, nhướn người để nhìn ra bên ngoài. Nhưng, thật bất ngờ, tất cả những gì mà anh có thể nhìn được, qua ô cửa sổ, chỉ là một bức tường trống trơn!

 Khi y tá quay lại, anh hỏi thăm cô về người bạn bệnh nhân cùng phòng, người mà vẫn hằng ngày mở ra một thế giới tươi đẹp và nên thơ cho anh ta qua những miêu tả của mình về cảnh quan bên ngoài ô cửa sổ.
Cô y tá cho biết, người đàn ông đó bị mù. Anh đã lặng đi, trong sự xúc động khôn tả.

Người ta có thể quên tất cả những gì bạn đã nói, đã làm. Nhưng người ta sẽ không bao giờ quên cảm giác mà bạn đã đem lại cho họ.

Ở trọ

Góc Tâm Hồn Nhỏ - - Em đúng là đồ ngốc! Một con nhóc khờ khạo!
Anh quay lưng bước. Những bước chân nóng giận. Cô bạn thân hờn dỗi lườm nó một cái rồi lại chạy theo anh. Nó thấy mình kiệt sức.
***

Mười tám tuổi nó nhận giấy báo mình đậu đại học. Cả nhà nó vui mừng, hoan hỉ. Nó cũng cười nói tối ngày. Vậy là sắp đến lúc nó rời khỏi gia đình và bắt đầu một cuộc sống mới. Không buồn. Một chút buồn cũng không có khi nó phải xa nhà và sống một cuộc sống tự lập. Nó vẫn còn là con bé, một con chim non khao khát được bay ra ngoài chiếc tổ con chật hẹp. Nó gật đầu lia lịa khi nghe bố mẹ dặn dò. Bây giờ trong đầu óc nó chỉ còn nỗi háo hức.

Phòng trọ rộng hơn là nó tưởng, sau khi đóng tiền nhà cho bà chủ, mẹ nó quay xe trở về, còn dặn đi dặn lại những điều nó đã nghe đến mức thuộc lòng.

- Mẹ cứ yên tâm, nhà mình gần mà, muốn về lúc nào chả được. Nếu thấy nhớ con thì mẹ cứ việc lên thăm.

Thôi, mẹ về cẩn thận nhé.

 Nó cười hì hì, vẫy tay rối rít. Mẹ nó cũng đành cười rồi quay đi. Có lẽ bà vẫn không an tâm về nó. Nó quá ngây thơ, mơ mộng toàn màu hồng, dù là một con bé mạnh mẽ, giống con trai nhiều hơn là con gái nhưng nó vẫn chưa có chút kinh nghiệm gì trong cuộc sống.
cô gái ngây thơ
Ở trọ thú vị hơn là nó tưởng nhiều. Nó nhanh chóng làm quen với bạn bè cùng khóa trong nhà trọ, rồi tiếp đến là các anh chị khóa trước. Lúc nào nó cũng cười toe toét nên ai cũng mến. Cái phòng của nó trở thành tâm điểm, lúc nào cũng ồn ào và rộn rã tiếng cười. Bà chủ nhà khó chịu lên nhắc nhở, nó dạ dạ vâng vâng rồi đâu lại vào đó. Người già vốn không thích ồn ào, nhưng nó thì đã già đâu, nó thích ồn ào như vậy.

Nó đối xử công bằng với tất cả, thân thiết với tất cả. Thật thú vị khi trở thành bạn của mọi người. Nó lắng nghe đứa bạn mới kể về nỗi nhớ nhà, nó lựa lời an ủi khi nghe một người bạn khác khóc lóc vì mới chia tay với người yêu. Dù nó chả hiểu thế nào là yêu nhưng nó vẫn nói như thể am hiểu lắm.

- Mày đừng buồn, chia tay cũng có nghĩa là có nhiều cơ hội để đón chờ một mối tình mới đẹp hơn. Khi mày gặp người thứ hai rồi mày sẽ quên người cũ ngay thôi.

- Tao không thể quên được đâu.

Đứa bạn mới sụt sịt, ngã đầu lên vai nó, nó vỗ nhẹ lên đầu cô bạn,

- Sẽ quên nhanh thôi.

- Nhưng biết đến bao giờ hả mày ?

Ừ, biết đến bao giờ nhỉ. Nó không biết nhưng nó chắc chắn điều đó. Sẽ quên mau thôi, nếu lại có một ai đó quan tâm tới mình. Nó có một cô bạn thân từ đó.

Một cô bạn thực sự thân, thực sự làm nó bận tâm, lo lắng. Tối nào cô bạn ấy cũng ôm chăn lên phòng nó ngủ cùng. Cô nhỏ ở chung phòng sau nhiều lần như vậy thì càu nhàu, nó thấy hơi buồn, nhưng không sao, ai cũng có một phần ích kỷ. Từ đó cô bạn thân không ôm chăn lên phòng nó mỗi tối nữa.

Nó thích cái sân thượng của nhà trọ. Một sân thượng rộng tênh, thoáng mát, ở trên đó nó có thể ngắm sao mỗi đêm như hồi còn ở nhà. Có điều sao ở thành phố ít hơn ở nông thôn thì phải. Ở nhà nó không có đèn đường. Khi bóng tối bao phủ cũng là lúc những ngôi sao nhấp nháy sáng, càng khuya thì sao càng nhiều, dày đặc như dệt lụa trên dải ngân hà. Nó thích ngỏng cổ ngóng chờ tinh tú đổi ngôi mỗi đêm. Nó tin đó là một linh hồn thánh thiện đã được đầu thai xuống trần. Nó muốn mình cũng là một ngôi sao thánh thiện như vậy.

***

Lần đầu tiên nó biết cúp học. Ở giảng đường cả hàng trăm người, có hay không có nó cũng chẳng ai phát hiện. Nó len lén trốn ra ngoài qua cửa sau, thích thú vì vừa làm một chuyện lén lút đầu tiên trong đời. Nó lôi chiếc xe đạp đã mang từ nhà lên, một mình thong dong xuống phố, dạo quanh bờ hồ.

Từ ngày lên đây đến giờ nó mới có thời gian một mình, nó vừa khẽ khẽ hát, vừa nhanh chân nhấn bàn đạp, chiếc xe chạy vèo vèo trên con đường bao quanh hồ Xuân Hương của Đà Lạt mơ mộng. Gió hồ mát rượi luồn vào hất tung mái tóc của nó lên trời. Nó dựng xe bên cạch một gốc thông rồi ngả mình xuống thảm cỏ xanh mượt. Thật dễ chịu. Nó muốn ngày nào cũng đi dạo thế này một vòng.
đạp xe đi dạo
Sáng nào cũng vậy, cứ năm giờ sáng là nó dậy đập cửa phòng anh chàng kết nghĩa học trước mình một khóa để rủ đi đánh cầu lông. Nó thích những hoạt động như vậy vào mỗi sáng và chiều để có một cơ thể khỏe mạnh và sảng khoái. Anh chàng đó cũng dễ tính nên luôn chiều theo những gì nó muốn. Dù cho buổi đêm qua có thức khuya học bài hay chơi game tới sáng, chỉ cần nghe tiếng nó gọi là lập tức vùng dậy.

Đó là những tháng ngày rất vui vẻ đối với nó. Nó có cả thảy ba ông anh kết nghĩa. Vui. Và chẳng lo nghĩ gì.
 Nó chưa biết thế nào là yêu. Nó coi mọi người như người nhà của nó dù suy nghĩ ấy thật sự rất ngây thơ. Nhưng nó thích. Hai anh kết nghĩa có người yêu, nó ra sức vun vào. Rồi bất ngờ nhận ra rằng họ không còn thời gian để chơi với nó nữa. Buồn. Nhưng chỉ một chút thôi. Vì nó là con bé rất biết cách quan tâm người khác. Ai lại chả muốn ở bên cạnh người mình yêu. Nó nghĩ thế. Dẫu sao nó cũng vẫn còn một ông anh kết nghĩa thân thiệt là thân.

- Người ta cứ bảo là không có tình cảm anh em, bạn bè giữa nam và nữ thật là sai anh nhỉ.

- Ừ.

- Anh em mình sẽ chứng minh cho người ta thấy là họ sai.

Nó hăm hở, hất mặt lên trời cười rất kiêu hãnh. Cái mím môi dễ thương như con nít. Nó không bao giờ ngờ ánh mắt phía sau nhìn nó tha thiết thế nào.
***

Nó cắt tóc ngắn cũn như một thằng con trai chính hiệu, quần bò, áo phông rộng, nhiều khi đi ra ngoài chơi với cô bạn thân mà người khác nhìn vào lại tưởng một đôi.


- Bồ của mày hả?

Cô bạn cùng lớp của bạn thân nó hỏi, nó phá ra cười,

- Ừ!

Cô bạn thân liếc nhẹ một cái, trả lời bạn.

- Là con gái đó mày.

Buổi tối nó khoác thêm chiếc áo khoác rộng thùng thình của ông anh kết nghĩa, mũ lưỡi trai đội chéo, nó theo đám con trai trong nhà trọ đi coi bóng đá, hò hét cổ vũ đến khản cổ. Cô phục vụ quán đem cho nó một chiếc menu.

- Anh muốn uống gì ạ!

Tất cả người quen của nó phá ra cười. Nó cũng cười rất vui vẻ. Chưa bao giờ nó thấy buồn vì sự nhầm lẫn ấy. Trái lại, còn thấy vui vui.
vui vui
Nó thích đi chơi với anh kết nghĩa của nó. Chiều nào hai đứa cũng dạo quanh bờ hồ một vòng, cũng là thể dục luôn. Nó nói huyên thuyên suốt. Cứ như là chẳng bao giờ nó có thể nói hết chuyện hay thiếu đề tài để bàn luận ấy. Cứ thế, nó sống vô tư và hồn nhiên như đứa trẻ.
Cho tới khi cô bạn thân nói đang thích một người và hỏi nó nếu lỡ hai đứa cùng thích một người thì sao. Nó đã cười rất tươi. Quan trọng là tình cảm của người đó kìa. Nếu tình cảm anh ta dành cho hai đứa là năm mươi, năm mươi nó sẽ nhường cho bạn. Vì bạn cũng quan trọng chẳng khác gì người yêu.

Nó đâu biết thế nào là người yêu? Nhưng nó tin, với nó, tình yêu và tình bạn là quan trọng như nhau. Khi biết bạn thân thích anh kết nghĩa, nó buồn, nhưng nó lại nghĩ mình thật ích kỷ và xấu xa. Nó quay sang ra sức vun vào cho bạn. Nó bỏ qua ánh mắt kỳ lạ của người anh kết nghĩa khi nghe nó nói về bạn mình. Nó chỉ muốn tất cả cùng vui vẻ.

Một buổi chiều đi dạo quanh hồ cùng nhau anh đã nói với nó:

- Dẫn anh về nhà Nhóc chơi đi. Nhà em gần mà.

- Để em rủ đám bạn cùng về luôn. - Nó trả lời.

- Anh muốn về một mình với Nhóc.

Nó ngạc nhiên nhìn anh rồi phá ra cười.

- Anh có mấy cái mạng hả ? Bố em khó tính lắm, lại hay suy nghĩ nhiều. Nếu chỉ đưa một mình anh về em không có cách nào để giải thích cả. Em chỉ có một cái mạng thôi.

Rồi mùa Noel về với Cao nguyên. Cái rét như cắt da, cắt thịt. Nó suýt xoa trong cái áo ấm rộng thùng của ông anh kết nghĩa.

- Chắc em phải mua thêm chiếc khăn len quá.

Ngày hôm sau nó nhận được chiếc khăn len màu xanh từ tay người anh kết nghĩa. Nó thấy áy náy. Anh cười,

- Anh trai thì phải lo cho em gái chứ.

Nó cũng cười, nó sẽ tặng anh một cái. Tối hôm ấy nó cùng bạn thân đi lựa len. Nó thức đến tận ba giờ sáng chỉ để mày mò cách đan len và rồi thì tạo kiểu theo ý nó muốn. Nó khá thông minh. Từ kểu đan len cơ bản nhất mà nó biết từ hồi học tiểu học, nó đã cố nhớ lại, sau đó còn biết cách tạo kiểu cho thật đẹp nữa. Sau năm ngày miệt mài đan đan, tháo tháo. Cuối cùng nó cũng có được một cái khăn hoàn hảo. Người anh nhận chiếc khăn của nó mà cảm động quá. Khẽ ôm nó một cái. Nó nghe con tim mình đập hẫng một nhịp.

***
- Mày ơi, anh ấy nói là không thích tao.

Cô bạn thân ôm nó khóc ròng. Nó thấy thương bạn quá. Tự nhiên thấy giận anh ghê gớm. Nó gọi anh ra sân thượng trách móc anh vô tâm. Nó không hiểu cái cười gượng gạo của anh, cả ánh mắt giận dỗi. Nó lên lịch để anh và bạn thân của nó có thể đi chơi cùng nhau. Anh gật đầu. Nhìn cô bạn thân vui vẻ khoác tay anh ra khỏi nhà, nó chợt thấy buồn. Một giọt nước mắt rơi xuống. Khóc. Nó cảm thấy tủi thân. Nó giận mình ích kỷ. Đó toàn là những người mà nó yêu mến kia mà.
tình bạn
Rồi thời gian anh dành cho nó ngày càng ít đi. Cô bạn thân thì lúc nào cũng hớn hở vui cười, quên luôn cả nó. Nó thấy mình cô đơn, lạc lõng. Một mình dạo quanh hồ. Nó thấy gió Cao Nguyên sao mà lạnh. Nó dựa mình vào một gốc thông khóc lặng lẽ. Chính nó cũng không hiểu tại sao mình lại khóc. Nhưng nó muốn khóc. Vì khóc rồi nó thấy thanh thản, nhẹ nhàng hơn.

Cứ thế, ngày nào nó cũng để nước mắt mình rơi. Nó cảm thấy ngột ngạt, khó chịu. Nó không còn muốn nghe những chuyện cô bạn thân kể. Nó chỉ muốn mình được yên tĩnh. Nó cố gắng để không cáu giận. Để không tỏ ra là mình đang buồn. Dường như niềm vui của một người luôn được đổi từ điều khổ tâm của người khác thì phải. Nó thấy mình nên đi. Ở nhà trọ này nó không thở nổi nữa. Nó không muốn phải trả lời câu hỏi vì sao. Câu hỏi khiến cho nó đau đầu.

Nhanh chóng, nó và cô bạn cùng phòng đi tìm chỗ trọ mới. Ở đây nhà chủ khắt khe quá nên bạn nó cũng muốn đi. Đúng là cái cớ phù hợp.

Một tuần sau nó tìm được nhà trọ và lặng lẽ chuyển đồ. Nó không nói gì với ông anh kết nghĩa và cả bạn thân. Họ hình như đã quên mất nó. Mà nó thì không muốn làm phiền. Nó cầm lên chiếc khăn len anh đã tặng nó vào dịp Noel, rồi thở dài. Nó gói chiếc khăn lại rồi bỏ vào trong hộp. Cái này, nó không muốn mang theo. Anh chưa bao giờ thật lòng với nó cả. Nó nghĩ. Cho dù anh có người yêu đi chăng nữa nhưng anh lại đối xử với nó như người không quen vậy. Đó không phải là tình anh em.

Lần đầu tiên trong đời nó nhận thấy nó đã sai khi nghĩ rằng nó có thể có một ông anh trai thật sự dù không cùng cha sinh mẹ đẻ. Nó bỏ chiếc khăn lại trong phòng. Nó sẽ quên hết. Như anh đã quên mất nó. Nó muốn bắt đầu một cuộc sống mới ở một nhà trọ mới. Nó muốn mình lại như xưa, lại nói cười vui vẻ.

Hai ngày sau khi nó chuyển nhà, anh tìm tới nó, khuôn mặt lấm đầy mồ hôi như vừa chạy bộ về. Nó thấy lòng mình quặn lên một cái khi nhìn thấy anh đứng trước mặt.

- Tại sao em lại chuyển đi? Sao không nói với anh?

 Nó ấp úng định trả lời thì cô bạn thân ào tới nắm lấy cánh tay anh. Đôi mắt cô bạn nhìn nó đầy oán trách. Tự dưng nó thấy mình có lỗi. Như thể nó là một tội nhân. Nó cúi mặt.

- Em đúng là đồ ngốc! Một con nhóc khờ khạo!

Anh quay lưng bước. Những bước chân nóng giận. Cô bạn thân hờn dỗi lườm nó một cái rồi lại chạy theo anh. Nó thấy mình kiệt sức. Nó biết mình đã mất đi nhiều thứ. Nó ngồi bệt xuống bên cạnh cửa phòng. Có phải nó quá ngu ngốc không? Giờ nó cũng không muốn nghĩ nữa. Nó chỉ muốn được như ngày xưa, làm một cô nhóc vô lo, vô nghĩ và chỉ biết cười.
Thanh Huế

Chiếc nón mẹ làm

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Một ngày nọ, cậu bé Anders được mẹ may cho một chiếc mũ mới. Chiếc mũ màu đỏ được điểm xuyết bằng một miếng vải màu xanh ở chính giữa (thật ra thì mẹ của Anders không còn đủ vải đỏ) và một quả cầu nhỏ ở chóp mũ.
***

Anders đội mũ lên đầu và đi vòng quanh nhà khoe với các anh chị em. Sau đó, cậu bé hãnh diện đút hai tay vào túi quần ra ngoài đi dạo. Anders muốn tất cả mọi người đều biết mẹ cậu đã làm ra một chiếc mũ đẹp đến nhường nào.
cậu bé đội mũ đỏ
Đầu tiên, Anders gặp một bác nông dân đang điều khiển chiếc xe ngựa chất đầy gỗ. Lưng bác khòm thấp xuống đấn nỗi cậu bé có cảm giác bác ta có thể ngã bất cứ lúc nào.

- Ồ, CÓ phải cậu Anders đấy không? - Bác nông dân vui vẻ hỏi. - Thoạt nhìn bác cứ tưởng cậu là một công tử nào mà có chiếc mũ đẹp thế này cơ đấy. Có muốn lên xe ngựa của bác ngồi không?

Nhưng Anders mỉm cười, lịch sự lắc đầu rồi vui vẻ bước tiếp.
Tại khúc ngoặt, cậu bé gặp Lars - con trai của người thợ da. Lars là một cậu bé to mập, đi đôi bốt cao và mang chiếc túi đựng dao trông rất oai. Khi nhìn thấy chiếc nón của Anders, Lars không nén nói tò mò, dừng lại nhìn chăm chú rồi chạy đến chạm tay vào quả cầu. Cuối cùng, Lars đề nghị:

- Hay là chúng ta đổi cho nhau đi, tớ sẽ đưa cho cậu chiếc túi đựng dao này.

 Chiếc túi đựng dao của Lars rất đẹp dù bề mặt da có xước một đôi chỗ. Anders luôn ao ước có được chiếc túi này. Dù vậy, nó cũng không thế so sánh với chiếc mũ mẹ mới may cho cậu.

- Không, Lars ạ! Tớ không nghĩ là tớ sẽ đổi chiếc mũ lấy chiếc túi đựng dao của cậu đâu.

Một lúc sau, Anders gặp một bà lão đứng bên đường. Bà lão nhìn Anders và cất tiếng hỏi:

- Ối chà chà! Trông cậu bé bảnh quá! Cậu đang đi xem trận bóng của hoàng gia đấy phải không? - Bà lão nói.

"Ồ, tại sao lại không nhi?" - Anders nghĩ thầm. - "Mình đấn đó biết đâu sẽ gặp được nhà vua".
Và thế là Anders đẽn quảng trường nơi sắp diễn ra trận bóng.

***

Trước quảng trường có hai lính gác đứng trang nghiêm, mũ sắt sáng bóng và súng khoác trên vai. Khi Anders đến gần cánh cổng, hai người lính ngăn cậu bé lại.

 - Ngươi đi đâu đây? - Một trong hai người lính hất hàm hỏi cậu.

- Tôi đi tham dự trận bóng của hoàng gia. - Anders trả lời.

- Không được. - Người lính còn lại bước lên gần cậu bé rồi nói. - Muốn vào xem trận đấu phải mặc đồng phục.
chú bé buồn
Vừa lúc đó thì công chúa đi đến, Nàng mặc một chiếc váy bằng lụa trắng với những chiếc ruy-băng màu vàng tuyệt đẹp.

- Đúng là cậu bé này không có đồng phục. - Công chúa bảo hai lính gác. - Nhưng trên đầu cậu ấy có một chiéc mũ rất đẹp và như thế là đủ rồi.

Dứt lời, công chúa nắm tay cậu bé dẫn lên một cầu thang cao ngất bằng cẩm thạch, cứ ba bậc lại có một lính gác. Họ xuyên qua đại sảnh lộng lẫy, hai bên là những quan cận thần áo mão chỉnh tề và sang trọng. Tất cả mọi người đều cúi đầu chào cậu bé vì tưởng cậu chính là một hoàng tử với chiếc mũ đẹp đẽ trên đầu.

 Ở cuối đại sảnh đặt một chiếc bàn, bên trên bày những chiếc cốc và đĩa bằng vàng.Trên những chiéc đĩa bạc chất đầy các loại bánh nhân mứt và bánh ngọt, còn rượu vang đỏ thì sóng sánh trong những chiếc cốc sáng bóng. Công chúa ngồi xuống ngay chính giữa chiếc bàn dài, còn Anders thì ngồi trên một chiếc ghế vàng bên cạnh công chúa.

- Nhưng cậu không thể để chiếc mũ như thế trong khi ăn được. - Nàng nói rồi với tay tháo chiếc mũ của Anders xuống.

- Ôi, không sao đâu ạ! Tôi có thể vừa ăn vừa đội mũ. - Anders trả lời, tay giữ chặt chiếc mũ. Cậu bé nghĩ chỉ cần tháo chiếc mũ này xuống thì mọi người sẽ lập tức nhận ra cậu không phải là hoàng tứ. Mặt khác, Anders lo người ta sẽ đánh cắp mất chiếc mũ của cậu.

- Này cậu bé! Hãy đưa chiếc mũ cho ta, ta sẽ tặng cậu một nụ hôn. - Công chúa bảo với Anders.
Công chúa rất xinh đẹp và dĩ nhiên Anders rất mong muốn nhận được một nụ hôn từ nàng. Nhưng cậu lại nghĩ trên đời này không gì có thể đổi lấy chiếc mũ mà mẹ đã làm cho cậu được. Và Anders lắc đầu.

Công chúa đặt đầy bánh vào túi áo của Anders. Thậm chí nàng còn tháo sợi dây chuyền của mình đeo vào cổ cậu bé rồi cúi xuống và đặt lên má cậu một nụ hôn.

Nàng hỏi:

- Giờ thì cậu sẽ tặng ta chiếc mũ chứ?

Nhưng Anders đẩy chiếc ghế lùi ra xa, tay vẫn không chịu bỏ ra khỏi đầu.
chú bé dễ thương
Bất thình lình, cánh cứa bật mở và nhà vua oai vệ bước vào. Chiếc áo choàng đỏ tía dài bay theo mỗi bước chân của ngài. Và trên mái tóc gợn sóng trắng phau của ngài lắp lánh chiếc vương miện bằng vàng.

Nhà vua mỉm cười khi nhìn thấy Anders.

- Chiếc mũ của cậu thật đẹp. - Nhà vua nói.

- Thưa đức vua, đúng là như vậy ạ!- Anders tán thành. - Mẹ của thần đã may nó bằng những sợi vải tốt nhát. Ai nhìn thấy nó cũng đều muốn gạ thần đổi cả.

- Và ta chắc chắn rằng ngươi sẽ đổi chiếc mũ đế lấy cái này. - Nhà vua nói, tay chỉ lên chiếc vương miện trên đầu ngài.Anders sững sờ nhìn đức vua, tay vẫn nắm chặt chiếc mũ. Nhưng khi nhà vua cầm chiếc vương miện tiến đến gần cậu, Anders cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết. Nếu cậu bé không cảnh giác, biết đâu nhà vua sẽ cướp lấy chiếc mú! Dĩ nhiên nhà vua có thể làm bất cứ điều gì ngài muốn.

Anders nhảy ra khỏi ghế. Cậu phóng như tên bắn qua những đại sảnh rộng lớn, chạy xuống cầu thang bằng cẩm thạch và xuyên qua quảng trường. Cậu chạy nhanh đến nỗi sợi dây chuyền của công chúa rơi khỏi cổ cậu và tất cả bánh kẹo trong túi áo cũng rớt hết ra ngoài. Nhưng chiếc mũ vẫn còn nguyên trên đầu Anders.

Cậu bé quyết tâm giữ cho bằng được chiếc mũ.

Khi Anders về đến nhà, mẹ cậu lo lắng hỏi.

- Ôi, Anders, sáng đến giờ con đi đâu vậy?

Thế là Anders sà vào lòng mẹ và kể cho bà nghe chuyấn hành trình với biết bao nhiêu người thèm muốn chiếc mũ của cậu. Anh chị em cậu bé tụm lại vòng quanh, miệng há hốc chăm chú nghe câu chuyện. Khi nghe đến đoạn cậu bé từ chối chiếc vương miện của nhà vua, người anh cả than:

 - Em thật ngốc! Lẽ ra em nên đổi cái mũ của mình lấy chiếc vương miện ấy. Sau đó, nếu bán chiếc vương miện ấy đi, chúng ta sẽ được cả một thùng vàng. Chúng ta sẽ mua một lâu đài, sắm một cỗ xe ngựa thật sang trọng. Em vẫn có thể mua cho mình một cái mũ khác, sang trọng hơn với chùm lông vũ màu tía trên đỉnh!

Thật sự là Anders đã không suy nghĩ đến điều đó. Mặt cậu bé dần dần chuyến sang màu đỏ rồi cậu vòng tay quanh cổ mẹ.

- Mẹ ơi, có đúng là con thật ngốc nghếch không? - Cậu bé hoang mang.

Người mẹ ôm Anders thật chặt, rồi âu yếm hôn cậu bé:

- Không đâu, con trai của mẹ. Bất kể con có ăn vận sang trọng như thế nào chăng nữa thì trông con vẫn không tuyệt như khi đội chiếc mũ mẹ tặng.

Thế là Anders lại cảm thấy vui vẻ như trước vì cậu nhận ra rằng, đối với cậu, chiếc nón của mẹ tặng chính là thứ quý giá nhất trên đời.
Trích "Tuyển tập truyện ngắn hay nhất"  - Tập 1 - William J. Bennett

Vợ tôi không xinh!

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Ngày cưới, nhìn cả hai tươi rói, mẹ Nhân thở dài, nói với mấy bà bạn: "Chẳng biết có được dăm bữa nửa tháng không đây?".
Mấy người bạn Nhân xì xào: "Cũng tội con bé, xấu mà lấy chồng đẹp trai thì phải khư khư canh giữ, khổ cả đời!".
***

Gặp vợ sắp cưới của Nhân, ngay cả người bạn thân nhất của cậu ấy chỉ ậm ừ, rồi buông một câu: "Ờ, mà cô ấy không được xinh cho lắm, nhỉ?".

Đã quen rồi, Nhân cũng chẳng bận lòng. Là bạn thân, nên cậu ta nhận xét vậy là còn tế nhị chán. Ngày Nhân dẫn Lê về gia mắt ra đình, mặt mẹ Nhân sa sầm, Lê về rồi, bà và chị gái Nhân phản đối kịch liệt, bảo Nhân điên rồi, giữa bao cô gái xinh tươi, lại đi quen con bé xấu như ma. "Mẹ nhất quyết là không, con mà cứ ưng nó, thì đừng bao giờ dẫn nó về đây gặp mẹ nữa.
vợ-tôi-đó
Mẹ Nhân ngày xưa là hoa khôi Sài Gòn, chị gái Nhân cũng từng tham gia vài ba cuộc thi người đẹp. Nhân lớn lên, cặp bồ cũng toàn những cô xinh như mộng.

Thế nên bây giờ, việc Nhân chọn một cô gái ngoại hình không đẹp về làm vợ, đã khiến nhiều người không tài nào hiểu nổi.

Quả là Lê không xinh tí nào. Da Lê ngăm đen, mắt một mí, dáng người hơi thấp và tròn. Phải nhìn thật lâu, thật lâu mới nhận ra cái nét duyên ngầm lặn vào trong. Mà cái duyên này chỉ có Nhân, và một vài người thân thiết với Lê nhận thấy. Còn hầu như, người ta bị cái vẻ "không xinh" của cô ấy át mất rồi.

Mọi sự phản đối cuối cùng cũng bị đánh bật bởi quyết tâm của Nhân. Mẹ Nhân đành chịu thua cậu con cứng đầu. Các cô bồ cũ của Nhân dè bỉu. Bạn bè lôi chuyện của Nhân làm đề tài vui đùa. Bạn thân của Nhân thì bảo: "Nó lấy Lê vì ơn nghĩa...".

Chỉ có Nhân và Lê là rất bình thản, đi ngang mọi sự, như không hề biết đến những lời bàn tán xôn xao. Ngày cưới, nhìn cả hai tươi rói, mẹ Nhân thở dài, nói với mấy bà bạn: "Chẳng biết có được dăm bữa nửa tháng không đây?".

Mấy người bạn Nhân xì xào: "Cũng tội con bé, xấu mà lấy chồng đẹp trai thì phải khư khư canh giữ, khổ cả đời!".
***.

Ngày tháng trôi qua, bạn Nhân cũng lần lượt lấy vợ lấy chồng, vài ba cặp cãi cọ, vài ba cặp ly hôn. Riêng Nhân và Lê, cái sự đổ vỡ mà người ta tiên đoán đã không xảy ra. Bây giờ, bạn bè thích đến nhà Nhân vào mỗi dịp lễ. Căn nhà nhỏ, gọn gàng và ấm cúng. Lê có gu thẫm mỹ nên mọi thứ sắp xếp đâu ra đấy. Bạn của chồng, Lê niềm nở tiếp đón như bạn của mình.

Đôi khi Lê cũng ngồi góp chuyện. Lê ít nói, nhưng mỗi lời nói ra lại khiến mọi người bật cười vì sự thông minh, hóm hỉnh. Hai đứa con gái giống bố, trắng trẻo và xinh xắn, giống mẹ ngoan ngoãn và ý tứ.

Ở cơ quan, chị em ngưỡng mộ Nhân hết mức, vì anh thương vợ thuơng con. Nhân đi đâu, làm gì cũng không muốn bỏ bữa cơm gia đình. Ai nói gì, Nhân cũng cười: "Vợ nấu cơm vừa nóng hổi, vừa ngon lành. Trước khi ăn hai đứa con gái còn đấm lưng cho, tội gì phải đi la cà!". Đó là Nhân còn chưa kể, trong bữa ăn, không lúc nào vắng những tiếng cười rộn ràng.Cũng có đôi lúc cơm không lành canh không ngọt, nhưng vợ Nhân rất biết lùi, nên chẳng khi nào đẩy sự việc đi quá xa...

Vợ chồng Nhân làm ở hai công ty nhỏ, lương cũng chỉ ở mức kha khá, thế mà Lê xoay xở giỏi, tháng nào cũng dư chút ít để gửi ngân hàng, lại còn biếu mẹ Nhân ít tiền tiêu vặt. Giờ bà cụ đi đâu cũng khoe thẳng Nhân nhà tôi có phúc, vợ giỏi, con ngoan.

Kỷ niệm mười năm ngày cưới, Nhân làm bữa tiệc, mời thêm chục người bạn lâu năm. Ngà ngà say, Nhân cười cười, nhìn vợ đắm đuối như ngày mới yêu: "Hồi xưa tôi đi công trình về, ngang Củ Chi, bị xe tông gãy chân. Sợ nhà lo nên không cho ai biết. Chị em Lê không biết tôi là ai, thấy tội nên đưa vô nhà chăm sóc, thuốc thang. Đưa lên trạm y tế, cha y sĩ thay băng bị chửi quá trời, ông thay băng thí mồ, cái cô gái hôm trước đâu phải y sĩ, mà thay êm ru.

Mấy ngày đó Lê thường lên trạm y tế chăm tôi, tôi mang ơn lắm. Đến khi lành hẳn, chuẩn bị về lại thành phố, mới thấy hình như mình không phải chỉ biết ơn. Ngay lúc đó, nói thật với mấy ông, tôi đã nghĩ, ước gì cô gái này sẽ làm vợ mình..."
em yêu anh phẩy
Nhân kể xong, cười ha hả. Lê thì đỏ mặt, mắt mơ màng nhớ chuyện ngày xưa. Vài người bạn cũng hơi sượng sùng, có lẽ thoáng nghĩ lại thái độ chê bai của mình ngày trước.

Bây giờ thì bạn Nhân hay nói: "Lấy vợ mà được như Lê, vợ Nhân là nhất!"

Chuộc lương tâm

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Câu hỏi của bố nhen lên một tia hy vọng trong lòng tôi. Rất nhanh trí, tôi bịa ra một câu chuyện: "Hồi này lớp con đang học ngày học đêm để chuẩn bị thi đại học, vì là lớp cuối nên bây giờ chúng con lên lớp không theo thời khoá biểu của trường nữa, cho nên ai cũng phải có đồng hồ để biết giờ lên lớp."
***

Cách đây hơn hai chục năm, hồi tôi học phổ thông cấp III, đồng hồ đeo tay còn là thứ xa xỉ phẩm khan hiếm. Một hôm, thằng bạn cùng bàn sắm được một chiếc đồng hồ mới toanh, nó đeo đồng hồ rồi xắn tay áo lên trông thật oách làm sao, khiến cả lớp phục lăn.

Chỉ vài hôm sau đã thấy mấy thằng khác cùng lớp đua nhau sắm đồng hồ đeo tay. Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng ao ước được như chúng nó: sắm một chiếc đồng hồ để mọi người trông thấy mà thèm.
chuộc lương tâm
Hôm chủ nhật, tôi về nhà chơi. Lấy hết lòng can đảm, tôi nói với mẹ: "Mẹ ơi, con muốn mua một cái đồng hồ đeo tay, mẹ ạ!"

Mẹ tôi trả lời: "Con này, nhà mình đến cháo cũng sắp sửa chẳng có mà ăn nữa, lấy đâu ra tiền để sắm đồng hồ cho con?"

Nghe mẹ nói thế, tôi rất thất vọng, vội quáng quàng húp hai bát cháo rồi chuẩn bị về trường. Bỗng dưng bố tôi hỏi: "Con cần đồng hồ làm gì thế hả?"

Câu hỏi của bố nhen lên một tia hy vọng trong lòng tôi. Rất nhanh trí, tôi bịa ra một câu chuyện: "Hồi này lớp con đang học ngày học đêm để chuẩn bị thi đại học, vì là lớp cuối nên bây giờ chúng con lên lớp không theo thời khoá biểu của trường nữa, cho nên ai cũng phải có đồng hồ để biết giờ lên lớp."

Nói xong, tôi nôn nóng chờ bố trả lời đồng ý,thế nhưng bố tôi chỉ ngồi xổm ngoài cửa chẳng nói câu nào.

Trở về ký túc xá nhà trường, tôi chẳng còn dám nằm mơ đến chuyện sắm đồng hồ nữa. Thế nhưng chỉ mấy hôm sau, bất chợt mẹ tôi đến trường, rút từ túi áo ra một túi vải hoa con tý rồi mở túi lấy ra một chiếc đồng hồ mác Thượng Hải mới toanh sáng loáng.

Tôi đón lấy nó, đeo ngay vào cổ tay, trong lòng trào lên một cảm giác lâng lâng như bay lên trời. Rồi tôi xắn tay áo lên với ý định để mọi người trông thấy chiếc đồng hồ của mình.

Thấy thế, mẹ tôi liền kéo tay áo tôi xuống rồi bảo: "Con này, đồng hồ là thứ quý giá, phải lấy tay áo che đi để giữ cho nó khỏi bị sây xước chứ! Con nhớ là tuyệt đối không được làm hỏng, lại càng không được đánh mất nó đấy! Thôi, mẹ về đây."

Tôi tiễn mẹ ra cổng trường rồi hỏi: "Sao nhà mình bỗng dưng lại có tiền thế hở mẹ?" Mẹ tôi trả lời: "Bố mày bán máu lấy tiền đấy!"
chuộc lương tâm
Bố đi bán máu để kiếm tiền mua đồng hồ cho tôi? Trời ơi! Đầu óc tôi quay cuồng, ngực đau nhói. Tiễn mẹ về xong, tôi tháo chiếc đồng hồ ra, bọc kỹ mấy lớp vải như cũ cất vào cái túi con tý mẹ đưa.

Ngay hôm ấy, tôi hỏi thăm các bạn xem có ai cần mua đồng hồ mới không. Các bạn hỏi tôi tại sao có đồng hồ mà lại không đeo, tôi bảo tôi không thích. Họ chẳng tin, cho rằng chắc hẳn đồng hồ của tôi có trục trặc gì đấy, vì thế chẳng ai muốn mua nó.

Cuối cùng tôi đành phải nhờ thầy chủ nhiệm lớp giúp tôi tìm người mua đồng hồ và thành thật kể lại đầu đuôi câu chuyện cho thầy nghe, vừa kể vừa nước mắt lưng tròng.

Thầy chủ nhiệm nghe xong bèn vỗ vai tôi và nói: "Đừng buồn, em ạ. May quá, thầy đang cần mua một chiếc đồng hồ đây, em để lại nó cho thầy nhé!" Thầy trả tôi nguyên giá, còn tôi thì dùng số tiền đó nộp hai tháng tiền ăn ở nhà ăn tập thể.

Có điều khó hiểu là sau đó chưa bao giờ tôi thấy thầy chủ nhiệm đeo đồng hồ cả. Mỗi lần tôi hỏi tại sao thì thầy chỉ cười không nói gì.
chuộc lương tâm
Về sau tôi thi đỗ đại học rồi ra trường và làm việc ở một tỉnh lị xa quê. Câu chuyện chiếc đồng hồ kia cứ mãi mãi đeo bám ám ảnh tôi.

Trong một dịp về quê thăm gia đình, tôi tìm đến nhà thầy chủ nhiệm cũ và hỏi chuyện về chiếc đồng hồ ấy. Thầy tôi bây giờ đã già, tóc bạc hết cả. Thầy bảo: "Chiếc đồng hồ vẫn còn đây."

Nói rồi thầy mở tủ lấy ra chiếc túi vải hoa nhỏ xíu năm nào mẹ tôi đưa cho tôi. Thầy mở túi, giở từng lớp vải bọc, cuối cùng chiếc đồng hồ hiện ra, còn mới nguyên !

Tôi kinh ngạc hỏi: "Thưa thầy, tại sao thầy không đeo nó thế ạ?" Thầy chủ nhiệm từ tốn trả lời: "Thầy đợi em đến chuộc lại nó đấy!"

Tôi hỏi tiếp: "Thưa thầy, vì sao thầy biết em sẽ trở lại xin chuộc chiếc đồng hồ ạ?" Thầy bảo: "Bởi vì nó không đơn giản chỉ là chiếc đồng hồ, mà điều quan trọng hơn, nó là lương tâm của một con người."

Mẹ đã làm như thế đó ba

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Chị không hề biết 5 năm qua, công việc làm ăn của anh đã dần dần được mở rộng, anh có công ty riêng của mình và còn có người tình riêng của mình. Người tình của anh đã tốt nghiệp đại học, rất xinh đẹp và duyên dáng.
***

Anh về nhà lúc bóng tối đã vây khắp bốn bề. Thấy anh về, chị hết sức vui mừng, vội vàng bưng trà, rót nước như đón tiếp khách từ phương xa đến, rồi bước ngay vào bếp nấu nướng.

Chị vừa tất bật làm cơm vừa kể lể với chồng những việc xảy ra trong mấy năm qua. Nhưng anh không hề liếc nhìn chị lấy một cái khiến chị ngừng bặt, ngượng ngùng như mình đã làm sai điều gì.

Anh không uống trà do chị bưng lên, không ăn hoa quả chị gọt cho anh. Anh ngồi trên sofa, suy tính làm sao nói cho rõ mọi chuyện. Anh về lần này là để ly hôn với chị.

Anh và chị lớn lên trong cùng một thôn. Khi chạm ngõ, anh không đồng ý vì một bên chân chị có tật. Mẹ anh bảo, nó tốt bụng, chân có hơi tập tễnh nhưng chẳng trở ngại gì đến công việc, vả chăng chỉ có con bé ấy là thích hợp với gia đình mình.
anh lấy chị do gia đình sắp đặt
Anh là người hiếu thuận, biết mẹ nói như thế là thực tình nên không có ý kiến gì nữa. Nhưng anh không thích chị, chị biết lòng anh không được thoải mái nên trước mặt anh, chị cũng hơi bị gò bó. Chị một lòng đối xử tốt với anh, dường như chỉ có thế mới bù đắp được cho anh.

Sau khi cưới hai vợ chồng chuyển lên ở phố huyện. Mẹ chị lên thăm con gái, thấy căn phòng hai vợ chồng thuê vừa chật chội vừa cũ kỹ, chẳng khác gì ổ gà bỏ hoang lâu ngày. Anh bảo, không có tiền mua nhà, có ổ gà mà ở đã là tốt lắm rồi. Bà mẹ thương con gái, bỏ ra một số tiền cho chị để hai vợ chồng mua một căn hộ ở phố huyện.

Chị bảo, nhà ở tầng năm giá rẻ, mua ở tầng năm vậy. Số tiền còn thừa nên mua thức ăn bổ dưỡng cho mẹ. Lúc ấy, sức khỏe mẹ anh ngày một suy giảm, bà rất hay váng đầu, bác sĩ bảo, nửa tháng nên truyền dịch cho bà một lần. Mẹ anh chỉ có người con duy nhất là anh nên chị phải lo tất cả mọi việc.

Bạn anh rủ anh đi nơi khác làm thuê, bảo tiền kiếm được ở ngoài đó dễ hơn ở phố huyện rất nhiều. Anh xiêu lòng nhưng lại không nỡ bỏ mẹ ở nhà. Chị lúc đó vừa có bầu, suy nghĩ một hồi rồi bảo anh, nếu muốn đi thì cứ đi, ở nhà đã có em. Chị đón mẹ chồng ở dưới quê lên phố huyện ở cùng với mình.

Anh bảo, kiếm được kha khá tiền tôi sẽ về. Chị bảo, kiếm được tiền hay không, anh cứ về là được.

Anh mới đi được mấy tháng, mẹ anh đã ốm liệt giường. Trong thư gửi cho anh, chị bảo anh nên về. Chồng là núi cho vợ nhờ cậy, chị muốn nương tựa vào trái núi đó.

Khi ấy việc làm ăn của anh vừa mới tiến triển, anh viết thư khuyên chị nên cố gắng, anh không thể bỏ việc để về được. Thư sau gửi cho anh, chị không nói việc nhà vất vả gian nan nữa, chỉ nói mọi việc đều ổn để anh yên tâm về phía ra đình để yên tâm làm ăn.

Anh đi một mạch đến 5 năm. Sau 5 năm, anh được bạn cùng thôn báo tin mẹ anh sắp nguy, anh đành thu xếp hành lý trở về nhà. Về đến nhà, anh thấy nhà được thu xếp đâu ra đấy. Mẹ anh quần áo tinh tươm sạch sẽ nằm trên giường. Anh nhớ tới lời mẹ bảo anh ngày trước, rằng chị là cô gái tốt bụng và chịu thương chịu khó...
việc nhà vất vả, chị cần một chỗ dựa
Chị không hề biết 5 năm qua, công việc làm ăn của anh đã dần dần được mở rộng, anh có công ty riêng của mình và còn có người tình riêng của mình. Người tình của anh đã tốt nghiệp đại học, rất xinh đẹp và duyên dáng.

Người tình nói, cô muốn anh cho cô một danh phận. Anh bảo cô, mẹ mình ốm nặng lắm, anh lấy vợ vốn là một sai lầm, có gì lưu luyến nữa đâu! Thế rồi anh cầm giấy thỏa thuận ly hôn đã viết sẵn về nhà.

Anh trải tờ thỏa thuận ly hôn trước mặt vợ, nói, tôi chỉ cần thằng bé, còn tất cả là phần của cô ; ngoài ra tôi còn bù thêm cho cô một khoản tiền lớn nữa. Anh cho rằng mình xử sự như thế là rất có tình và hào phóng. Mặt chị lập tức trắng bệch. Một lúc lâu sau chị mới nức nở nói, em không cần một xu của anh, anh để con cho em là được.

Anh hỏi:

- Vì sao cô cứ nhất định nuôi con?

- Cô có khả năng nuôi dạy nó cho tốt đâu? Tôi mới có thể cho nó học một trường tốt nhất, cho nó sống đầy đủ nhất.

Chị đáp:

- Em có đủ tình yêu cho nó, như thế chẳng đủ rồi sao?

Đang lúc hai người tranh chấp thì con trai họ chạy về, nói là muốn tới siêu thị mua đồ chơi. Anh cất tờ giấy ly hôn, đưa con xuống lầu đi siêu thị. Con lớn chừng này rồi mà anh chưa hề chăm sóc nó được tẹo nào, vì thế anh chiều theo ý con, mua rất nhiều thứ cho nó.

Khi phải leo cầu thang lên tầng năm, thằng bé kêu mỏi chân, bắt bố cõng. Anh cõng con, leo được hai tầng đã mệt đứt hơi.


Thằng bé hỏi:

- Ba có mệt không?

- Mệt chứ!

- Con đã lớn thành đứa trẻ lớn rồi mà!

Thằng bé áp mặt vào lưng bố, nói:

- Ba ơi, nếu mệt thì ba đếm bậc cầu thang nhé, hễ đếm là ba không thấy mệt nữa đâu!

Anh không nhịn được cười, bảo con:

- Sao con ngốc thế?

- Đếm thì lại mệt hơn ấy chứ?

Thằng bé nói :

- Khi ba vắng nhà, mẹ thường bế con và cõng bà xuống sân phơi nắng. Lúc phơi nắng xong trở lên nhà, mẹ bước lên bậc nào thì đếm bậc ấy. Mẹ bảo đếm thì không thấy mệt nữa. Ấy là mẹ còn đau lưng đấy, chẳng lẽ ba không khỏe bằng mẹ hay sao?

Anh bỗng ngây người rồi trong mắt chợt trào ra cái gì đó long lanh.

Hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh

Góc Tâm Hồn Nhỏ - “Lúc cưới nhau, anh đã bế em trên đôi tay của anh”, cô ấy tiếp tục, “do vậy, em có một yêu cầu là anh phải bế em từ giường ngủ đến cửa nhà mình vào mỗi sáng từ giờ đến ngày chúng ta ly hôn"...

Vào ngày cưới của tôi, tôi đã ôm vợ trên đôi tay của mình. Xe đưa dâu dừng tại trước tổ uyên ương của chúng tôi. Đám bạn thân của tôi nhất quyết bắt tôi phải đưa nàng ra khỏi xe trên đôi tay của mình. Do vậy, tôi đã bế nàng vào nhà. Lúc đó, nàng là một cô dâu tròn trĩnh và e thẹn, còn tôi là một chú rể rất sung sức và tràn trề hạnh phúc. 
Nhưng đó là cảnh của mười năm trước. Những chuỗi ngày sau đó cũng giản dị như một cốc nước tinh khiết: chúng tôi có con, tôi bước vào thương trường và cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Khi của cải trong gia đình chúng tôi mỗi lúc một nhiều hơn cũng là lúc tình cảm giữa hai chúng tôi suy giảm dần. 
Vợ tôi là một công chức nhà nước. Mỗi sáng chúng tôi cùng ra khỏi nhà với nhau và hầu như về nhà cùng một lúc. Con chúng tôi thì học tại một trường nội trú. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi nhìn bề ngoài hạnh phúc đến nỗi nhiều người phải ganh tị. Nhưng thật ra cuộc sống yên ấm đó gần như bị xáo trộn bởi những đổi thay không ngờ... 
Dew đã bước vào cuộc đời tôi. 
Đó là một ngày đầy nắng. Tôi đứng trước một ban công rộng lớn. Dew ôm vòng sau lưng tôi. Con tim tôi, một lần nữa, lại đắm chìm trong dòng suối yêu đương cùng nàng. Đây là căn hộ tôi mua cho cô ấy. 
Dew nói: “Anh là mẫu đàn ông có sức cuốn hút với đàn bà nhiều nhất”. Câu nói của Dew đột nhiên nhắc tôi nhớ đến vợ mình. Hồi chúng tôi mới cưới, nàng nói: "Mẫu đàn ông như anh, khi thành đạt sẽ rất quyến rũ với phụ nữ". Nghĩ đến lời nói đó của vợ mình, tôi thoáng do dự. Tôi hiểu mình đang phản bội lại nàng. Nhưng tôi đã không thể cưỡng lại chính mình. 
Kéo tay Dew sang một bên, tôi nói: “Em đi mua mấy món đồ nội thất nhé? Anh có vài việc phải làm ở công ty”. Hiển nhiên là nàng thất vọng rồi bởi vì tôi đã hứa sẽ cùng đi với nàng. Ngay lúc ấy, ý nghĩ phải ly hôn xuất hiện trong tâm trí tôi mặc dù trước đây ly hôn là một điều tưởng chừng không thể. 
Nhưng tôi nhận ra khó mà mở lời với vợ về chuyện này. Cho dù tôi có đề cập nó một cách nhẹ nhàng đến đâu chăng nữa, cô ấy chắc chắn sẽ bị tổn thương sâu sắc. 

Hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh 1

Công bằng mà nói, cô ấy là một người vợ tốt. Tối nào, cô ấy cũng bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối, trong khi tôi ngồi phía trước màn ảnh TV. Bữa ăn tối thường xong sớm. Sau đó, chúng tôi cùng xem TV. Không thì, tôi lại thơ thẩn bên máy tính, mường tượng thân thể của Dew. Đó là cách tôi thư giãn. 
Một ngày nọ, tôi nửa đùa nửa thật nói với vợ tôi, “Giả dụ chúng ta phải ly hôn, em sẽ làm gì?”. Cô ấy nhìn chằm chặp tôi phải đến vài giây mà không nói lời nào. Hiển nhiên cô ấy tin rằng ly hôn là một cái gì rất xa vời với cô ấy. Tôi không hình dung được vợ tôi sẽ phản ứng thế nào một khi biết rằng tôi đang nói nghiêm túc về chuyện đó. 
Lúc vợ tôi bước vào phòng làm việc của tôi ở công ty thì Dew cũng vừa bước ra. Hầu như tất cả nhân viên ở văn phòng tôi đều nhìn vợ tôi với ánh mắt ra chiều thông cảm và cố giấu giếm chút gì đó khi nói chuyện với nàng. Vợ tôi dường như có nghe phong phanh vài lời bóng gió. Cô ấy chỉ mỉm cười dịu dàng với đám nhân viên, nhưng tôi đọc được nỗi đau trong đôi mắt ấy. 
Một lần nữa, Dew lại nói với tôi: "Ninh, anh ly dị cô ấy đi? Rồi chúng mình sẽ cùng chung sống với nhau”. Tôi gật đầu. Tôi biết mình không thể chần chừ thêm được nữa. 
Khi vợ tôi dọn ra bàn chiếc dĩa cuối cùng, tôi nắm lấy tay cô áy. “Anh có điều này muốn nói với em”, tôi nói. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn. 
Tôi lại nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt nàng. Đột nhiên, tôi không biết phải mở miệng như thế nào. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đang suy nghĩ thôi. “Anh muốn ly hôn”. Cuối cùng thì tôi cũng đặt vấn đề hết sức nặng nề này một cách thật nhẹ nhàng. 
Cô ấy tỏ ra không khó chịu lắm với lời tôi nói mà chỉ hỏi nhỏ “Tại sao?”. “Anh nói thật đấy”, tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Cái gọi là câu trả lời của tôi đã khiến cô ta giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi “Anh không phải là đàn ông!”. 
Đêm đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cô ấy khóc lóc. Tôi hiểu cô ấy muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó đưa ra được câu trả lời thỏa đáng bởi vì trái tim tôi đã nghiêng về Dew. 
Trong tâm trạng tội lỗi tột cùng, tôi thảo đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần trong công ty tôi. Nhìn lướt qua tờ đơn, cô ấy xé nó ra từng mảnh. Tôi cảm thấy tim mình đau nhói. Người phụ nữ chung sống với tôi suốt mười năm nay bỗng trở nên xa lạ chỉ trong một ngày. Nhưng, tôi không thể rút lại những lời đã nói. 
Cuối cùng, điều tôi mong đợi đã đến. Cô ấy òa khóc trước mặt tôi. Tiếng khóc của cô ấy thực sự là liều thuốc an thần cho tôi. Ý định ly hôn dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ đây dường như càng trở nên rõ rệt và mạnh mẽ. 
Trời khuya, tôi về nhà sau tiệc chiêu đãi khách hàng. Tôi nhìn thấy vợ tôi đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, tỉnh giấc, tôi thấy cô ấy vẫn ngồi viết. Tôi trở mình và ngủ tiếp. 
Vợ tôi đưa ra điều kiện ly hôn: Cô ấy không cần bất cứ thứ gì của tôi, nhưng tôi phải cho cô ấy thời gian một tháng trước khi chính thức ly hôn; và trong thời gian một tháng đó, chúng tôi phải sống với nhau một cuộc sống bình thường. Lý do chỉ đơn giản vì: tháng sau con trai của chúng tôi sẽ kết thúc kỳ nghỉ hè và cô ấy không muốn nó phải chứng kiến cuộc hôn nhân của chúng tôi đổ vỡ. 
Hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh 2
Cô ấy đưa cho tôi thư thỏa thuận cô ấy soạn sẵn và hỏi: “Anh còn nhớ em đã vào phòng cô dâu trong ngày cưới như thế nào không?”. Câu hỏi này chợt làm sống tại trong tôi tất cả những kỷ niệm tuyệt vời ngày ấy. Tôi gật đầu và nói: “Anh còn nhớ”. 
“Lúc đó, anh đã bế em trên đôi tay của anh”, cô ấy tiếp tục, “do vậy, em có một yêu cầu là anh phải bế em ra vào ngày chúng ta ly hôn. Từ giờ đến hết tháng này, anh phải bế em từ giường ngủ đến cửa nhà mình vào mỗi sáng”. Tôi mỉm cười đồng ý. Tôi biết cô ấy đang nhớ lại những chuỗi ngày ngọt ngào hạnh phúc và muốn cuộc hôn nhân của mình kết thúc lãng mạn. 
Tôi kể cho Dew nghe về điều kiện ly hôn của vợ mình. Cô ấy cười to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. “Cho dù cô ta có đưa ra mánh khóe gì chăng nữa, thì vẫn phải đối mặt với kết cục ly hôn mà thôi”, cô ấy nói một cách khinh bỉ. Lời nói đó của Dew ít nhiều khiến tôi cảm thấy khó chịu. 
Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi tôi có ý định ly hôn. Chúng tôi đối xử với nhau như hai người xa lạ. Vì vậy ngày đầu tiên tôi bế cô ấy, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Đứa con trai vỗ tay theo sau chúng tôi: “Cha đang ôm mẹ trên tay”. Lời nói của con trẻ làm tim tôi đau nhói. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó mới đến cửa ra vào, tôi đã đi bộ trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng, "Chúng ta sẽ bắt đầu từ hôm nay đừng nói gì cho con hay”. Tôi gật đầu và cảm thấy chút gì đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt, còn tôi lái xe đến công ty. 
Vào ngày thứ hai, chúng tôi “diễn” dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Chúng tôi quá gần nhau đến nỗi tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của nàng. Tôi nhận ra rằng đã lâu lắm rồi tôi không nhìn kỹ người phụ nữ thân yêu của mình. Tôi nhận ra vợ tôi không còn trẻ nữa. Đã xuất hiện một vài nếp nhăn trên gương mặt của nàng. 
Ngày thứ ba, cô ấy thì thầm vào tai tôi: "Vườn ngoài kia đang bị xói mòn đấy. Anh cẩn thận khi đi qua đó nghe". Ngày thứ tư khi tôi nâng cô ấy lên, tôi có cảm giác chúng tôi vẫn còn là một đôi uyên ương khăng khít và tôi đang ôm người yêu trong vòng tay âu yếm của mình. Những tơ tưởng về Dew trở nên mờ nhạt dần. 
Đến ngày thứ năm và thứ sáu, cô ấy tiếp tục dặn dò tôi vài thứ, nào là cô ấy để chiếc áo sơ mi vừa ủi ở đâu, nào là tôi phải cẩn thận hơn trong lúc nấu nướng. Tôi đã gật đầu. Cảm giác thân thiết, gần gũi lại trở nên mạnh mẽ nhiều hơn. 
Nhưng tôi không nói với Dew về điều này. Tôi cảm thấy bế cô ấy dễ dàng hơn. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi mạnh mẽ hơn. Tôi nói với cô ấy: “Có vẻ bế em không còn khó nữa”. 
Vợ tôi đang chọn váy đi làm. Tôi thì đứng đợi để bế cô ấy. Cô ấy loay hoay một lúc nhưng vẫn không tìm ra chiếc váy nào vừa vặn cả. Rồi, cô ấy thở dài, “Mấy cái váy của em đều bị rộng ra cả rồi”. Tôi mỉm cười. Nhưng đột nhiên tôi hiểu rằng thì ra cô ấy đã ốm đi nên tôi mới bế cô ấy dễ dàng, chứ không phải vì tôi mạnh khỏe hơn trước. Tôi biết vợ mình đã chôn giấu tất cả niềm cay đắng trong tim. Tôi lại cảm thấy đau đớn. Theo phản xạ tự nhiên, tôi đưa tay chạm vào đầu cô ấy. 
Đúng lúc đó, thằng con chúng tôi chạy đến "Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi" - nó nói. Đối với nó, hình như nhìn thấy cha bế mẹ ra đã là một phần tất yếu trong cuộc sống của nó rồi. Vợ tôi ra hiệu cho nó lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng mình sẽ thay đổi quyết định vào phút chót. 
Tôi ôm cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ qua phòng khách, qua hành lang. Tay cô ấy vòng qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, tưởng tượng như chúng tôi đang trở về ngày tân hôn. Nhưng tôi thật sự buồn vì vợ tôi đã gầy hơn xưa rất nhiều. 
Vào ngày cuối cùng, tôi thấy khó có thể cất bước khi ôm cô ấy trong vòng tay. Con trai chúng tôi đã lên trường. Vợ tôi bảo: “Thực ra, em mong anh sẽ ôm em trong tay đến khi nào chúng ta già". Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói: "Cả em và anh đã không nhận ra rằng cuộc sống của chúng mình từ lâu đã thiếu vắng quá nhiều những thân mật, gần gũi". 
Tôi phóng ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi ý. Tôi bước lên tàu. Dew ra mở cửa. Tôi nói với cô ấy: “Xin lỗi, Dew, anh không thể ly hôn. Anh nói thật đấy”. 
Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi. Sau đó, Dew sờ trán tôi. “Anh không bị sốt chứ”, cô ấy hỏi. Tôi gỡ tay cô ấy ra. “Dew, anh xin lỗi”, tôi nói. “Anh chỉ có thể xin lỗi em. Anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ tẻ nhạt vì cô ấy và anh không nhận ra giá trị của những điều bé nhỏ trong cuộc sống lứa đôi, chứ không phải bởi vì anh và cô ấy không còn yêu nhau nữa. Bây giờ, anh hiểu rằng bởi anh đưa cô ấy về nhà, bởi cô ấy đã sinh cho anh một đứa con, nên anh phải giữ cô ấy đến suốt đời. Vì vậy anh phải nói xin lỗi với em”. 
Dew như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và khóc nức nở. Tôi xuống cầu thang và lái xe đến thẳng công ty. Khi đi ngang tiệm hoa bên đường, tôi đặt một lẵng hoa mà vợ tôi yêu thích. Cô bán hàng hỏi tôi muốn viết lời chúc gì vào tấm thiệp. Tôi mỉm cười và viết “Anh sẽ bế em ra, vào mỗi sáng cho đến khi chúng ta già”.

Wednesday, February 27, 2013

Yêu anh – theo cách của riêng em…

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Em không đủ niềm tin để hứa rằng trọn đời này em sẽ yêu anh nhưng em có đủ tự tin để khẳng định rằng trái tim em chỉ có một người và nhất định em sẽ giữ người ấy thật chặt.

Em không đủ giỏi giang để làm tặng anh những bài thơ mà em viết để rồi anh sẽ xuýt xoa khen hay khi được đọc chúng nhưng em có một đôi mắt tinh tế để nhận ra nỗi buồn đang ngự trị trong anh.
Em không đủ khéo léo để đan cho anh những chiếc khăn choàng cổ màu sắc, để anh khen mùa đông không lạnh vì đã có “tình cảm” của em sưởi ấm cho anh nhưng em có một vòng tay ấm ấp, luôn sẵn sàng chờ đợi và ôm trọn lấy anh.
Em không đủ xinh đẹp để khiến anh kiêu hãnh mỗi dẫn em đi gặp những người bạn của anh, nhưng em có vô vàn những sợi nhớ, sợi thương đủ cho anh rải đầy trên những con đường ta đã qua.
Yêu anh – theo cách của riêng em… 1
Em không đủ đanh đá để liếc xéo một cô gái khác khi họ lén nhìn anh nhưng em có đủ quyết tâm để từ chối những lời hẹn hò hấp dẫn với những chàng trai khác ở một nhà hàng sang trọng để ở nhà chát chít với anh.
Em không đủ “hào phóng” để thản nhiên nhìn anh đối tốt với những người con gái khác mà không một chút hờn dỗi nhưng em có một trái tim trọn vẹn yêu thương và cũng biết nêm vào đó một chút “gia vị” ghen cho bức tranh tình yêu thêm màu sắc.
Em không đủ thông minh để khiến anh thấy nhẹ nhàng hơn khi dạy em học, nhưng em có đủ sự nhạy cảm để biết lúc nào anh giận và em nên nhịn nhường để tránh đi những cuộc cãi vã cho chính chúng ta.
Em không đủ điều kiện để đưa anh tới những restaurant sang trọng để mum mum những món anh thích lúc em nhận lương tháng nhưng em có đủ một bầu tâm tuyết để cố gắng nấu cho anh những món ăn ấm nóng và nhận một nụ cười trìu mến lúc đợi anh đi làm về.
Yêu anh – theo cách của riêng em… 2
Em không đủ mạnh mẽ để lúc anh trêu đùa có thể giận anh quá nổi 10 phút nhưng em có một tâm hồn đa cảm đủ khiến em lo lắng cả ngày mỗi khi nhắn tin mà không thấy anh reply lại.
Em không đủ niềm tin để hứa rằng trọn đời này em sẽ yêu anh minh chứng bằng việc em chỉ nói yêu anh thôi mà chưa hề nói sẽ yêu mãi mãi nhưng em có đủ tự tin để khẳng định rằng trái tim em chỉ có một người và nhất định em sẽ giữ người ấy thật chặt.
Em không giống những người con gái khác vì em đã yêu anh - theo cách của riêng em -đời thường và ngốc xít…

Anh và em, viết cho những điều không trọn vẹn (Kì 1)

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Là những ngày tháng 7 rất trong và ngọt, có hai người cùng nhau đi dạo trên con đường Hoàng Diệu xanh mát bóng cây. Anh, một chàng trai cao ráo, có nụ cười rất tươi, luôn coi em là một cô em gái nhỏ nhưng đanh đá tinh nghịch...

 Lá thư thứ nhất: Anh có yêu Hà Nội không?
Anh,
Là những ngày tháng 7 rất trong và rất ngọt, có hai con người cùng nhau đi dạo trên con đường Hoàng Diệu xanh mát bóng cây. Anh, một chàng trai cao ráo, có nụ cười rất tươi, hay thích trêu em, hay thích "đá xoáy" em, luôn coi em là một cô em gái nhỏ bé nhưng đanh đá tinh nghịch. Em, một cô bé Hà Nội thông minh, nghịch ngợm, một cô bé có nhiều đam mê khát vọng, một cô bé rất lý trí. Anh và em gặp nhau trong một dịp thật đặc biệt, em ghét anh vì anh hay chơi đểu em, vì anh cố tình gọi to tên em trước mọi người, em quay lại và bị hớ, ngượng và tức không thể nói câu nào.
- Anh rất ghét Hà Nội. Hà Nội bụi bặm ồn ào, hay tắc đường. Hà Nội không thanh bình như thành phố của anh.
- Hừ, còn lâu. Hà Nội của em đẹp lắm, như đường Hoàng Diệu này này, có nhiều món ăn ngon, có nhiều con người đáng yêu tốt bụng như em này.
- Cái gì cơ? Cô đanh đá bỏ xừ ý. Đanh đá và chua ngoa như sữa chua đánh đá..... Hehe
- Này, nói thế thì lần sau nghỉ ăn nha. 
- Nghỉ thì nghỉ, sợ gì, ờ ờ. Anh không tham ăn như cô. Anh là con người biết cân bằng mà.
Mọi chuyện bắt đầu với rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ như thế. Đáng nhớ và nhỏ xinh. Có đôi lúc, em đã thầm mong tình cảm của anh và em sẽ kéo dài mãi mãi như thế, mãi mãi tràn ngập những tiếng cười, những lần đi chơi vui vẻ. Em đã luôn thích một tình cảm vô tư và vẹn nguyên như vậy.Em đã hy vọng nhiều. Trong phút thoáng qua nào đó, em đã tự nhủ, một lần thôi, để trái tim quyết định, chứ không phải lý trí của em. 
Đã biết bao lần, em nhắn tin cho anh hỏi rằng: " Anh có yêu Hà Nội không?". Anh luôn trả lời thành thật nhưng rất đáng ghét là : " Không, anh ghét lắm. Anh nghĩ không nơi nào thay thế được thành phố của anh". Hôm nay, em lại nhắn tin hỏi anh: " Anh có yêu Hà Nội không?". Em hỏi mà đã nằm lòng đến nhàm chán, câu trả lời quen thuộc của anh. Anh nhắn tin lại: " Ồ, tất nhiên là ghét rồi, thế mà cũng hỏi. Nhưng anh yêu Hà Nội của em đó. Hehe". Em chẳng hiểu sao, em đã không xóa tin nhắn như thường lệ, mà đã giữ lại nó, thật nâng niu trân trọng.
Tình yêu cần lắm những ngọt ngào và những điều thành thật chân thành…
Nhưng anh à, có một người cũng yêu Hà Nội.
- Này cậu, tớ yêu Hà Nội lắm
- Thật á? Vì sao vì sao?
- Vì tớ yêu một cô bé Hà Nội
- Tớ yêu cậu
Anh và em, viết cho những điều không trọn vẹn (Kì 1) 1
Em đã bước vào mối tình đầu dễ dàng như thế. Có đôi lúc, em tự hỏi, sao em đã tự phá vỡ những quy tắc của chính mình, là sẽ quyết tâm không yêu ai khi ở cấp 3. Có đôi lúc, em ngạc nhiên về bản thân, về những quyết định quá nhanh chóng. 1 tháng, liệu nó có đủ cho một tình cảm, nó có đủ cho một thứ gọi là tình yêu. Em mới chập chững những bước đầu của tình cảmthú vị nhưng phiêu lưu này, nên em chẳng muốn nghĩ nhiều đâu, em sợ cảm giác đánh rơi hạnh phúc. Và em nhắm mắt, chấp nhận một thử thách cho chính mình. Và em nhận ra, em đang trao đi quá nhiều thứ... Em đang thay đổi.
Còn anh, anh không thay đổi. Anh vẫn nói những câu khiến người khác không thích, anh vẫn trêu và chọc tức em, anh vẫn mắng xối xả mỗi khi em sai. Em không thích như vậy, em ghét, rất ghét. Mỗi lúc đó, lại có một người thật ngọt ngào đến bên em, nói những lời an ủi, động viên khiến em cảm động, căn dặn em thật cẩn thận chu đáo. Em đã chọn cậu ấy, và em tin là mình chọn đúng.
Anh, anh có yêu Hà Nội như cậu ấy không?
Tình yêu, cần sự dũng cảm chăng?
Hàng ngày, anh vẫn gửi cho em những bản nhạc thật hay, thật hợp tâm trạng của em. Em cũng không thể hiểu sao anh lại hiểu em đến như thế. 
- Haizzz, cô này kém thông minh thế. Anh là anh cô mà, phải hiểu em gái chứ. Ai như cô, chả biết cái gì cả.
- Này anh, em cũng giỏi lắm đấy nhé, coi thường nhau quá huhu. 
-Khóc lóc anh cũng không thương đâu, nghe nhạc đê hehe
Và em lại mỉm cười. Anh luôn khiến em mỉm cười. Bỗng dưng, em cảm thấy thật bình yên.
Anh và em, viết cho những điều không trọn vẹn (Kì 1) 2
Cậu ấy chuyển hẳn ra Hà Nội chuẩn bị đi du học. Em vừa vui vừa buồn. Em sắp phải rời xa một người thật quan trọng và đặc biệt, em cảm thấy mình thật kém cỏi vì không thể đi du học cùng cậu ấy. Nhưng em rất vui, vì em có thể ở bên cạnh cậu ấy nhiều hơn. Đã có những cái nắm tay, những chiếc ôm, những nụ hôn nồng nàn. Em cảm giác như em đang ngày càng đắm chìm sâu vào thứ tình cảm này, đến mức mộng mị. Có đôi khi, trong vòng tay của cậu ấy, em cảm thấy sợ hãi.
Em vẫn hay kể chuyện của mình cho một người bạn. Bạn em đã hỏi em rằng: " Cậu có nhớ bạn ấy không? Và cậu nhớ bạn ấy hay cậu nhớ những nụ hôn, những cái ôm? Hãy trả lời thật thành thật câu hỏi này". Em đã lúng túng và lặng im.
Hình như bạn em đã nói đúng. Hình như là thế, tình yêu thực sự, nó là sự sẻ chia, là sự đồng cam cộng khổ, là cách chấp nhận khuyết điểm của nhau. Rồi những giây phút nồng say cũng qua đi, có còn chút gì để nhớ? Chút nhớ ấy, sẽ chỉ là tình cảm mà thôi. Người yêu em, phải là người nâng niu trân trọng em, chứ không phải khiến em bị tổn thương hết lần này đến lần khác, vì những lời nói vô tình ích kỷ. Em sợ hãi và chạy trốn, em đang chạy trốn sự thật là em đã chọn sai.
Bạn em bảo rằng: " có đôi khi, mình cứ nghĩ là mình chín chắn lắm, mình hiểu rõ đó là tình yêu, nhưng rồi mình nhận ra đó chỉ là cảm xúc thoáng qua, là một ảo tưởng mà thôi".
Anh, cậu ấy không yêu Hà Nội như em tưởng và như cậu ấy hay nói
Cậu ấy yêu Mỹ, cậu ấy yêu một đất nước giàu có nhưng xa lạ. Hàng ngày mail cho cậu ấy, em cảm nhận được niềm vui được đến một chân trời mới, em xót xa trước những lời chê bai, em đau nhói vì nhận ra những sự thay đổi. Hình như cậu ấy đang bị ảnh hưởng bởi một thứ gì đó. Cậu ấy vẫn nói những câu nồng nàn ngọt ngào, vẫn quan tâm đến em từng li từng tí, vẫn thật chu đáo. Nhưng bỗng dưng, em cảm thấy mất niềm tin. Em không còn tin tưởng hoàn toàn vào những gì cậu ấy nói. Liệu rằng, cậu ấy yêu em, hay là một con ngựa hiểu chiến muốn chinh phục và sở hữu? Và đó là một con ngựa không cho phép mình thất bại. Em vội tắt mail và cố giấu nước mắt. Em mở điện thoại và xem lại tin nhắn của anh. Và em muốn được anh mắng
-Với anh, không có ai là chiếm tất cả cuộc sống cả
- Kể cả người yêu á?
- Đúng vậy. Chiếm một phần quan trọng đặc biệt nhưng không phải tất cả
- Èo ơi, chẹp chẹp
- Anh còn cần dành chỗ cho bạn bè, gia đình, thầy cô, cho những người mà anh yêu thương
- Có em đúng không hihi?
- Không, cô thì nghỉ khỏe.
- Anh đùa đấy. Cô cũng chiếm 1 phần, không thì ai dẫn anh đi ăn ngon. Hé hé.
-  tuyệt tuyệt, anh trai là số 1 :X
- Đồ nịnh nọt
Bạn em bảo với em rằng, tình yêu không cần sự giả tạo. Tình yêu cần được sưởi ấm, và luôn rạng rỡ đón ánh mặt trời, giống như hoa hướng dương vậy. Em thì yêu hoa hướng dương vì nó luôn tràn đầy sức sống, dẻo dai và bền bỉ. Và em chợt nhận ra, tình cảm của em cho anh không phải là của một cô em gái nữa.
Em nhớ bạn em bảo với em rằng: " Tớ là một người có tư tưởng rất thoáng, cậu nên biết điều đó. Tớ tha thứ được cho nhiều thứ và nhiều điều. Tớ không có ác cảm với những người thứ ba. Đừng ngạc nhiên như thế. Tình cảm là chuyện tự nhiên, đúng không? Và chúng ta thì chẳng bao giờ chắc người mà chúng ta đang yêu sẽ là người cuối cùng, là tình yêu cuối cùng. Và nếu hai người yêu nhau thực sự, sẽ chẳng có người nào chia rẽ được đâu, nếu có chỉ là thoáng qua. Rồi những gì là bền chặt thì cứ mãi bền chặt thôi. Còn nếu chia rẽ được, thì chắc cậu hiểu, nghĩa là đã hết yêu."
Em hoang mang không biết nên làm gì.
Em nói lời chia tay.
Cậu ấy không đồng ý và cố gắng giữ em lại.
Em mềm lòng và rút lại những gì mình nói.
Rồi em lại day dứt. Em chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi và đau như thế. Em căm ghét chính bản thân.
Hôm nay anh lại gửi bài hát cho em nghe. Là " tuyết rơi mùa hè". Lại một bài hát hợp tâm trạng. Em hỏi anh thích câu nào nhất. Và anh bảo em rằng, anh thích nhất hai câu này:
" Nếu anh gặp em từ đầu, có lẽ đã không ai qua bể dâu"
" Nếu những màu sắc nhạt dần, anh sẽ vẽ em với màu nỗi nhớ"
Em bật khóc. Vậy nhé, tất cả cứ để là kỷ niệm.....
Em viết cho anh những bức thư- những bức thư không người nhận trên facebook. Em đã hy vọng anh sẽ tick like, em chờ đợi những dòng tin nhắn của anh. Chỉ cần anh nói, em có thể dứt khoát được. Nhưng anh đã im lặng không nói gì. Em hiểu, anh không muốn em khó xử. Anh cũng lại sắp rời xa em rồi, lại đến một vùng đất mới, liệu anh có đổi thay? Anh thì chẳng bao giò hứa hẹn với em những điều vĩnh cửu, nhưng càng như vậy, anh lại khiến em tin vào anh nhiều hơn, tin vào những điều mãi mãi. Vì em biết là anh không thất hứa.
Anh và em, viết cho những điều không trọn vẹn (Kì 1) 3
Em khép lại những dòng cuối cùng ở đây. Em khép lại những điều về anh ở nơi này- sâu tận trong trái tim. Và giờ em thấy bình yên. Em không giữ ai ở bên mình nữa, em sẽ cố gắng để cậu ấy hiểu điều đó, và em cũng mong anh hiểu điều đó. Hôm nay, em không cần anh gửi nhạc, mà em tự nghe một bài hát bạn em gửi:
" Với em giờ này, có những điều quan trọng hơn cả sự lừa dối
.... Và yêu anh..."
Anh, mãi mãi là một người rất đặc biệt với em. Hẳn là như thế, em chắc chắn như vậy. Như một câu chuyện em đã đọc : " có thứ tình yêu, tên gọi là kết thúc"
Anh, giờ thì em biết câu trả lời rồi:
Em, rất yêu Hà Nội. Và anh, rất yêu Hà Nội của em!
Em cầu chúc cho anh những điều an lành nhất.
Lá thứ thứ hai: Em và những chuyến xe bus
Anh,
Bây giờ Hà Nội đang là tháng 3, tháng 4 sắp về, hè cũng gần sang. Em ngồi trên chiếc xe bus quen thuộc hôm nay vắng người. Xe đi qua đường Hoàng Diệu rợp bóng cây. Ừ, cảnh vẫn vậy thôi anh à. Vẫn là những con đường thưa người, là những bước chân em và anh rảo bước cùng nhau…. Có phải không nhỉ, vì em yêu anh nên yêu cả con đường này?
Lâu lắm rồi em không dùng tới điện thoại để nhắn tin, trừ những việc cần thiết. Cũng lâu lắm rồi, em không giở lại những tin nhắn quen thuộc thuở nào. Em muốn trái tim mình thật yên bình, em muốn cuộc sống của em trọn vẹn khi không có anh. vậy mà hôm nay, bất ngờ trên màn hình xuất hiện tên anh. Là một cái hẹn. Đã bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau, anh nhỉ?
Trước khi gặp nhau, anh này, hãy nghe em kể nhé…
Em sẽ kể anh nghe về những bài hát em hay nghe bây giờ. Anh có biết ca sỹ Bích Phương không? Anh có biết Có khi nào rời xa chứ? Cả Em sẽ quên, Ký ức ngủ quên, Vẫn? Có thể anh không biết, nhưng anh à, hãy thử nghe chúng xem. Những bài hát đơn giản, những bài hát nhẹ nhàng mà nặng trĩu thấm dần trong lòng em, đến trái tim em, tâm hồn em, chạm nhẹ vào những vết thương vẫn chưa lành miệng, chạm vào những ký ức ngọt trong mà sao xa vời đến thế.  Em có một thói quen lạ kỳ là khi nghe nhạc, em tìm được một phần hình ảnh của mình trong đó. Anh biết mà, vì chẳng phải đó là thói quen chính anh tạo ra cho em sao?
Em sẽ kể anh nghe về những chuyến xe bus lúc 5h sáng đưa em từ nhà đến trường. Em sẽ kể anh nghe về hình ảnh tháp Rùa trong buổi sương sớm, tĩnh mịch, vắng lặng và trầm mặc. Em sẽ kể anh nghe về cái lạnh mùa đông lọt qua ô cửa kính, khiến em bất chợt rùng mình và nhớ đến anh. Em nhớ những chuyến xe đưa em đến trường, em được gặp bạn bè, được cười nói, được chờ đợi anh ở một góc quen thuộc, để lại cùng anh dạo bước trên phố cổ. Vẫn là những bước chân quen thuộc lắm đó anh. Chắc bây giờ anh vẫn hay đến ngôi trường nhỏ của em chứ, đến một góc quen thuộc mới của anh và cô bé ấy? Chắc anh vẫn đều đặn đưa đón cô bé, vẫn nhất quyết không cho cô bé đi taxi hay xe ôm hay những thứ tương tự như thế, vì không an tâm anh nhỉ? Bởi anh của ngày xưa cũng thế…
Em sẽ kể anh nghe về những chuyến xe bus chiều muộn, sau một ngày học mệt mỏi. Em sẽ kể anh nghe về những chuyến xe bus đã quá quen thuộc, mà sao vẫn lạ lẫm quá. Vì con người đổi thay. Hay là những ký ức đang lùi dần về những góc quá sâu kín, mà thỉnh thoảng em mới lật giở lại? 
Bạn em bảo em rằng, em đã yêu.
Anh và em, viết cho những điều không trọn vẹn (Kì 1) 4

Đôi lúc, trong những câu chuyện của riêng bạn em, nhìn thấy ánh mắt, nụ cười của bạn, em thấy lòng mình ấm áp và bình yên lắm. Đôi lúc, em bắt gặp những bài hát quen được share trên tường facebook một ai đó, thật vui anh à. 
Và khi ấy, em lại nghĩ đến anh, lại nhớ về dòng tin nhắn ấm áp thuở nào, lại nghe thấy tiếng chim hót và nhìn thấy những tán cây to xanh cao lớn che chở chúng ta trong những ngày hè nóng như thiếu như đốt. Trời cũng sắp sang hè rồi anh ơi, có phải vì thế không, mà những giọt nước mắt cũng trở nên nóng hổi. Phải thế không anh?
“It’s the end now, we must say goodbye
In two places under the same sky
But the distance won’t mean anything at all
Don’t forget me 'coz I still love you”
Như là những chuyến xe bus có điểm bắt đầu và điểm kết thúc, em cũng muốn kết thúc chuyến xe bus của em.
Mà không, em là một cô gái đặc biệt. đường về nhà em phải đi 2 tuyến xe bus. Em vẫn chưa kết thúc đâu. Em đang chuyển xe mà thôi.
Kết thúc chuyến xe cuối ngày đâu có nghĩa là sẽ không bao giờ đi nữa, em vẫn sẽ lên xe, vẫn đi, chỉ có điều là với những cảm xúc khác. Hôm nay gặp anh, anh gọi em là em gái, còn em, em gọi anh là anh trai.
Ừ, chúng ta lại gặp nhau. Và em biết, chúng ta vẫn sẽ gặp nhau, thi thoảng, trên những chuyến xe bus của anh và em.
Anh vẫn yêu Hà Nội của em chứ?
Còn tiếp...

Khi tình yêu gõ cửa (Kỳ cuối)

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Sa bất ngờ trước câu trả lời của Leo. Nhưng anh như hiểu ra điều gì, kéo tay ôm Leo vào lòng, thì thầm bên tai cô: “Đừng dành những câu hỏi ấy cho ai khác ngoài anh nhé!”

Sa thích đi “phượt” – một sở thích dành cho những người ưa mạo hiểm và thích khám phá. Ngay từ lần đầu theo chân Sa đi cùng nhóm bạn của anh, Leo đã mê mẩn. Mỗi chuyến đi luôn song hành với khó khăn, cực nhọc đôi khi là nguy hiểm rình rập nhưng điều đó có xá chi khi đam mê khám phá và khát vọng chinh phục được thỏa mãn. 

Cái thú ba lô trên vai, rong ruổi xe máy đi uốn lượn theo từng con đường đèo ôm quanh sườn núi, hòa mình vào thiên nhiên hùng vĩ thực sự là những trải nghiệm đầy thú vị. Leo được chiêm ngưỡng những nếp nhà xinh xắn tô điểm cho các vách đá cao sừng sững, ngắm những ruộng bậc thang đan xen chênh vênh sườn núi, đâu đó thấp thoáng bóng các thiếu nữ dân tộc Mông trong những bộ váy áo rực rỡ như những bông hoa. Leo yêu lắm cái cảm giác ấy, cảm giác như cả thế giới mở rộng trong tầm mắt và vẫy gọi mình khám phá thêm nhiều điều mới lạ hơn.
Khi đứng trên con đèo huyền thoại Mã Pì Lèng (Hà Giang) nhìn xuống dòng sông Nho Quế chỉ còn như sợi chỉ xanh mong manh, Leo mới thấy được sự hùng vĩ bao la của thiên nhiên. Khi vượt qua bao vất vả, nguy hiểm lên đến đỉnh Phanxipăng (Lào Cai), Leo đứng thẳng, dang tay đón những cơn gió lồng lộng, trong lòng bừng bừng một niềm phấn khích vì chinh phục được đỉnh cao vời vợi. Lúc ấy, Sa ôm Leo vào lòng, thì thầm bên tai cô: “Em là người bạn đồng hành tuyệt vời nhất của anh!”. Leo yêu lắm câu nói ấy, và cô mong sao điều đó sẽ không bao giờ thay đổi, và cô không chỉ đồng hành cùng anh trên những cung đường phượt mà hai người sẽ còn đồng hành cùng nhau trong chuỗi niềm vui bất tận của cuộc sống này.
Nhưng Leo đã quên rằng, Sa của cô là 1 chàng trai cung Nhân Mã luôn muốn chinh phục và khám giá. Trong tình yêu cá tính ấy của anh cũng không là ngoại lệ.
Vào ngày Leo phát hiện ra Sa đã gửi những bó hồng xinh xắn đến lớp 1 cô bé năm nhất, cô không khóc nhưng ai biết được rằng trái tim cô như vỡ ra thành từng mảnh. Cô tắt điện thoại, dặn bác giúp việc bảo cô vắng nhà nếu có ai hỏi. Cô nằm một mình trong phòng, nghe lại giai điệu Kiss of death. Không biết bao năm rồi, cô luôn có thói quen như vậy, nghe bài hát ấy những lúc cô buồn và muốn lấy lại thăng bằng trong cảm xúc. 
Leo nghĩ về Sa, từ ngày đầu tiên gặp anh đến những ngày tháng hạnh phúc sau này. Cô nghĩ về lời ước hẹn của Sa bên bờ Hồ Xuân Hương. Cô nghĩ về bó hồng Sa gửi tặng cô lúc mới quen và giờ là gửi tặng một cô bé nào đó. Nghĩa là Sa lại bắt đầu một hành trình mới trong con đường tình của anh rồi. Nghĩa là cô chỉ là một quãng trong hành trình bất tận ấy của anh, hoặc chỉ là người bạn đồng hành “thời vụ” mà thôi. Giờ đây anh muốn tìm người đồng hành khác, vứt bỏ, chà đạp lên những hành trình đã có giữa hai người. Và Leo khóc, những giọt nước mắt đầu tiên trong cuộc tình của hai người, có lẽ cũng là giọt nước mắt cuối cùng. Vì Leo đã quyết định sẽ chia tay.
Khi tình yêu gõ cửa (Kỳ cuối) 1
Không liên lạc được với Leo, Sa xuống tận lớp tìm cô.
- Sao em lại tắt máy?
- Em đã biết về chuyện những bó hồng. – Leo chỉ nói ngắn gọn, cũng tin rằng Sa hiểu.
-         …
Sa im lặng, chưa biết trả lời Leo thế nào. Leo nhìn thái độ khó xử của anh mà thấy chán ghét:
- Từ giờ em không muốn gặp anh nữa.
- Đừng, để anh giải thích. – Sa cầm tay Leo khi cô định quay đi.
- Trừ phi anh nói rằng cô gái ấy dọa sẽ giết anh nếu anh không gửi hoa tặng cô ấy thì em sẽ nghe, còn tất cả những lí do khác xin miễn cho.
- Anh …
- Anh về đi. Chấm dứt ở đây thôi.
- Sao em không hỏi tại sao?
- Vì em đã hết yêu anh rồi.
Sa sững sờ, giờ phút này anh biết mình đã đánh mất tình yêu của Leo. Chỉ 1 câu nói thôi nhưng anh hiểu, anh không còn là gì đối với cô nữa mà cô phải quan tâm đến và hỏi anh những câu “tại sao” rất dở hơi nhưng đáng yêu ấy. Anh cũng chẳng còn lí do nào để bào chữa cho mình nữa. Họ đến với nhau rất tự nhiên và giờ, chia tay cũng nhẹ nhàng, dứt khoát như thế đấy.
Sa luôn phóng khoáng, tràn đầy tự tin, anh sẽ chẳng bao giờ để mình chìm nghỉm trong nỗi buồn thất tình. Niềm vui của cuộc tình mới sẽ làm anh quên ngay người cũ, anh sẽ lại tiếp tục rong ruổi đi chinh phục những đỉnh núi mới và những cô nàng mới. Còn Leo, cô cũng sẽ chẳng để nỗi buồn trong lòng lâu đâu. Vì đối với người kiêu ngạo như Sư Tử, kẻ phản bội và làm cô đau sẽ không đáng để cô phải bận tâm và suy nghĩ.
Nếu như lúc đó, Leo nghe Sa giải thích và cho anh 1 cơ hội thì giờ có lẽ 2 người vẫn là 1 cặp. Nhưng đó lại không phải là phong cách của Leo. Cô cầu toàn đến cực đoan. Cô yêu cầu sự chung thủy tuyệt đối trong tình yêu cũng như sự sở hữu đối với người mình yêu. Chỉ 1 vết nứt thôi cũng đủ để cô vứt đi tất thảy. Sư Tử kiêu hãnh, yêu thích tự do nhưng Sư Tử lại thích những gì sâu sắc, bền vững và chân thành. Có lẽ đó là điều mà Sư Tử khác với Nhân Mã – những chiến binh chỉ thích chinh phục cái mới lạ, mặc dù khi nói lời yêu họ cũng rất chân thành.
Một buổi trưa khá lâu sau khi chia tay Sa, Leo ngồi uể oải dựa trên ghế đá vườn trường, đọc cuốn sách về các cung hoàng. Hôm nay cô ở lại trường vì chiều vẫn có tiết học. Cô đọc được, người ta nói rằng Sư Tử và Nhân Mã rất có thể bị sét đánh từ lần gặp đầu tiên, tình cảm tiến triển rất nhanh để rồi làm nên 1 chuyện tình mãnh liệt. Nhưng có 1 sự thật mà giờ Leo mới biết, Sư Tử và Nhân Mã chỉ lý tưởng để làm tình nhân của nhau mà thôi. Cô bật cười, thấy điều đó đúng thật, ít nhất là đối với cô và Sa.
Leo buông sách, ngửa đầu dựa vào lưng ghế nhìn bầu trời qua tàng cây. Buổi trưa rất vắng vẻ, yên ắng. Cô nhắm mắt để cảm giác gió và nắng nhảy nhót trên mặt mình. Lúc lâu sau, Leo bỗng thấy ngứa ngáy, tựa như có ánh mắt nào đó đang nhìn chòng chọc vào mình vậy. Cô mở choàng mắt. Không nằm ngoài dự đoán, 1 chàng trai dong dỏng cao đang đứng cách cô vài mét. Có lẽ anh ta đang muốn đi qua nhưng thấy cô ngồi đó nên lưỡng lự không biết đi qua có làm kinh động đến không gian riêng tư của cô hay không. Anh ta mặc 1 chiếc áo sơ mi xám và quần jean trắng, đi sandal màu đen, đứng đó bình thản và tĩnh lặng nhìn cô. Thấy cô mở mắt thì hơi lúng túng chuyển ánh nhìn sang chỗ khác. Cô ghét con trai mặc quần trắng, nhưng khi mặc lên người chàng trai ấy cô lại thấy thật phong độ, thật đặc biệt. Cả người anh ta toát lên sự mát lành, thanh thản. Leo nhìn anh ta không chớp mắt, cảm giác như giữa trưa hè nắng oi này, anh ta là 1 cơn gió xua tan hết những nóng nực trong tâm hồn cô.
-  Tôi làm phiền cô à? – anh chàng ấy mở lời đánh vỡ không khí im lặng.
-  Đúng vậy đó!
Có lẽ không lường trước được Leo lại trả lời như vậy, anh chàng im lặng mấy giây sau mới nói tiếp:
- Xin lỗi cô. Tôi sẽ đi đường khác.
- Mắc lỗi rồi xin lỗi 1 câu là được sao? Phải có cái gì chuộc lỗi chứ?
Chẳng hiểu câu nói của cô có chút nào buồn cười mà anh chàng đó lại cười, nụ cười không hào hoa, quyến rũ như Sa nhưng ung dung và trầm tĩnh. Ánh mắt anh bình thản nhìn Leo:
- Vậy tôi kể chuyện cười cho cô nghe để cô vui lên sau khi bực mình vì sự làm phiền của tôi nhé!
- Ừm, nghe hay đấy. Nhưng nếu kể một chuyện chưa làm tôi vui lên được thì phải kể tiếp đến khi nào tôi vui lên đấy!
Đó là lần đầu tiên Leo gặp Li – một chàng trai cung Thiên Bình. 
Còn 1 điều nữa mà Leo chưa kịp đọc trong cuốn sách kia, đó là tính cách tự tin, nồng nhiệt của các nàng thuộc nhóm Lửa thường thu hút các chàng trai mạnh mẽ yêu mến, thế nhưng các cô nàng này lại hay tthích mẫu con trai trầm tính, điềm đạm.
 Chàng trai ấy thuộc cung Thiên Bình
Người ta nói rằng Sư Tử và Thiên Bình sẽ tạo nên một sự kết hợp tuyệt vời. Cả hai đều bị cuốn hút mạnh mẽ bởi nửa kia. Sư Tử tôn sùng sự tinh tế, thông minh, trí tuệ và phong cách chỉn chu của Thiên Bình. Đáp lại, Thiên Bình chết mê chết mệt bản chất sôi nổi và phong cách cá tính của Sư Tử.
Lần này Leo không hỏi ngày sinh của chàng trai ấy. Leo chỉ hờ hững:
- Tôi là Leo. Tôi có thể gọi anh là …
- Tôi là Li. Rất hân hạnh được làm quen với em.
Tim Leo đập hẫng 1 nhịp. Vẫn là câu nói trước khi yêu Sa đã không biết bao lần cô tưởng tượng tới. Sa cũng đã từng nói vậy với cô, và giờ là Li. Nhưng Sa hiện tại đã là của người khác. Còn Li… Cô quay sang nhìn chàng trai ung dung như nắng trước mặt mình. Bỗng nhiên, cô cảm thấy hứng thú lạ kì với Li. Lúc này cô có 1 mong muốn buồn cười là làm cho khuôn mặt luôn bình thản ấy phải cau có, giận dữ. 
Khi tình yêu gõ cửa (Kỳ cuối) 2
Thấy Leo suy nghĩ miên man, Li hắng giọng hỏi:
- Tôi bắt đầu kể chuyện cười được chưa? Hay là cô không còn giận nữa?
- À, tôi chưa vui lên đâu. Nhưng tôi không thích nghe truyện cười, anh có kể đến sáng mai tôi cũng không thể vui lên được đâu.
- Vậy tôi phải làm sao đây?
- Anh đưa số điện thoại đây, khi nào nghĩ ra cách tôi sẽ báo cho anh!
Li đứng hình trong vài giây. Rồi bỗng nhiên anh cười, nụ cười tươi rạng rỡ làm Leo thấy chói mắt vô cùng. Anh đọc số của mình cho cô lưu rồi vẫy tay tạm biệt. Nhìn bóng lưng của Li đang khuất dần, Leo cong môi cười, thầm nghĩ có lẽ những ngày tháng tới cô sẽ có thêm niềm vui mới rồi đây.
Người ta nói chòm sao thuộc nhóm Lửa tượng trưng cho sức sống tràn trề, đầy nhiệt huyết. Những cô gái thuộc nhóm này tính cách lạc quan, tự tin, thường là người chủ động bày tỏ tình cảm. Tình yêu của các cô gái này luôn nóng bỏng và mãnh liệt, nếu đã yêu ai thì sẽ theo đuổi không ngại ngần. Và khi Leo chủ động lấy số điện thoại của Li, cô cũng không ngờ mình đã vô tình bước chân vào một mối quan hệ mới không kém phần hứng thú.
Trong khi ấy, Li cũng đang miên man trong những suy nghĩ của mình. Chỉ là 1 cô gái khá xinh đang nhắm mắt chẳng biết nghĩ gì mà trên đôi môi cong cong ấy nở nụ cười. Vậy mà không hiểu sao anh lại chú ý đặc biệt đến. Vây quanh anh đâu thiếu những cô gái xinh xắn, nhưng lúc ấy anh chỉ đứng lại ngắm nhìn thay vì bình thản bước qua. Cô gái có mái tóc đen dài ép thẳng, mặc chiếc áo phông trắng và quần jean đen, chân đi giày bệt đính nơ cũng màu trắng nốt. Nhìn cô thật trong trẻo làm sao. Dưới tàng cây, trong cái oi nóng của mùa hè, Li thấy 1 góc trong trái tim mình đang mát dịu lại và nhẹ nhàng xao động. 
Li cũng hơn Leo 2 khóa và là 1 chàng trai điềm đạm, chín chắn. Anh thường không nói quá nhiều nhưng anh rất biết làm cho các cuộc nói chuyện trở nên vui vẻ bởi sự dí dỏm của mình. Anh thông minh, tinh tế, biết chừng mực và rất chỉn chu nên được nhiều người yêu mến, các cô gái thích anh cũng nhiều. Khi Leo mở mắt và nhìn thẳng vào Li, tim anh như đập hẫng 1 nhịp. Đôi mắt ấy sáng ngời và lanh lợi. Nó như đang tố cáo chủ nhân là 1 cô gái thông minh nhanh nhẹn, tinh quái lắm đấy! Anh thích cái cách cô trả lời anh, thích đôi mắt cô lúc ấy sáng lấp lánh, đôi môi của cô thì cong lên. Nghĩ đến cái cớ dễ thương của cô khi lấy số điện thoại của anh khiến Li bật cười. Đúng là 1 cô gái đầy sức sống, thông minh và sôi nổi. 
Hôm sau, Leo chủ động nhắn tin cho Li, hẹn anh buổi trưa tại căn-tin. Hôm nay gặp lại Leo, cô vẫn diện bộ y như hôm qua, chỉ có điều thêm điểm nhấn là chiếc ba lô colour- block làm cô trông tinh nghịch và phong cách lạ kì. Li mỉm cười kéo ghế ngồi xuống đối diện cô:
- Có việc gì mà cô hẹn tôi thế?
- Không có việc gì thì không gặp anh được à?
- À, không phải vậy. Đó là câu cửa miệng của tôi thôi.
- Vậy đổi câu khác đi!
- Ví dụ?
- “Anh nhớ em” chẳng hạn. Chỉ là 1 câu cửa miệng thôi mà, câu nào chẳng được phải không?
Tim Li tự nhiên đập rộn ràng. Cô gái này, sao cứ làm anh bồi hồi vậy, dù biết đó chỉ là lời nói đùa thôi. Anh cũng rất nhanh trấn tĩnh, cười tươi và hùa theo cô:
-  Vậy lần sau tôi sẽ đổi câu đó nhé!
- Ừm, hihi. Hôm nay tôi muốn anh mời tôi bữa trưa để chuộc lỗi chuyện hôm qua.
- Rất vui lòng!
Li xếp hàng lấy được phần ăn cho 2 người về, vừa ngồi xuống thì Leo nói ngay:
- Sao anh đi lâu vậy? Tôi sắp cháy mặt rồi đây này!
- Sao thế? – Li bật cười trước hàng động chun mũi của Leo.
- Cô gái đằng kia lườm tôi suốt từ nãy tới giờ - Leo nói rồi đánh mắt về phía sau Li, chỗ góc phòng, ở đó có 1 cô gái khá xinh đang nhìn chằm chằm về phía bàn của 2 người.
- À, hình như cô gái ấy đã từng tỏ tình nhưng bị tôi từ chối – Li chả chút ngại ngùng thẳng thừng nói.
- Ái chà, nhiều ong bướm ghê!
- Cô có muốn làm 1 trong số chúng không? – Li mặt dầy ướm hỏi, nửa trêu chọc.
-  Tôi muốn làm ruồi nhặng cơ, anh có đồng ý làm đống rác không?
Cả 2 cùng phá lên cười. Lâu lắm rồi Leo mới thấy lòng mình nhẹ nhàng thanh thản thế này.
Mấy hôm sau, 2 người tình cờ gặp nhau ở sân trường. Lúc ấy Leo đang ôm 1 chồng sách từ thư viện ra, đang nói cười tíu tít với mấy cô bạn thì nghe 1 tiếng gọi vọng lại từ phía sau:
-  Leo!
Cô quay lại, hóa ra là anh chàng Li. Chưa kịp mở miệng chào thì anh ta đã hét lên rõ to:
-  Anh nhớ em!
Bọn bạn Leo mắt tròn mắt méo hết nhìn Leo lại nhìn đến Li. Mọi người quanh đấy nghe thấy màn tỏ tình quá ư bạo dạn cũng đồng loạt quay lại săm soi 2 người. Leo thì xấu hổ muốn chết, còn thủ phạm thì vẫn đang nhe nhởn cười, đứng đó vẫy tay với cô. Leo chạy lại tức giận hỏi:
- Anh làm trò gì vậy hả?
-  Ơ, không phải em bảo anh đổi câu cửa miệng à? Anh làm theo đúng ý em mà. – Li gãi gãi đầu ra vẻ tội nghiệp nhưng ánh mắt thì tràn đầy ý cười.
Leo cũng cứng họng với trò đùa tinh quái của Li, đành chạy mất dạng không quên vứt lại 1 câu: “Anh cứ đợi đấy!”
Một ngày khác, khi Li đang bưng khay đồ ăn trưa tìm chỗ ngồi thì gặp Leo đang ngồi 1 góc đánh vật với đĩa thức ăn. Anh ngồi xuống đối diện với cô, nhưng cô vẫn không ngẩng mặt lên. Anh bèn trêu cô, nói câu cửa miệng cô đã bảo anh:
-  Anh nhớ em!
Leo lúc này mới biết Li đang ngồi trước mặt mình, ngẩng mặt lườm anh 1 cái vẫn chẳng nói gì.
-  Em sao thế? Có chuyện gì bực mình à?
-  Không có!
- Có mà. Nhìn mặt em đằng đằng sát khí thế kia còn gì.
- Ơ hay, tôi không buồn sao anh cứ muốn gán nỗi buồn cho tôi vậy.
Thấy Leo cáu, Li biết là có chuyện rồi, không hỏi gì thêm nữa.
- Nghe truyện cười nhé!
- Cho 1 cốc trà sữa đi. Vị Chocolate ấy!
“Đúng là hỏi 1 đằng trả lời 1 nẻo” – Li bật cười nghĩ bụng nhưng vẫn đi lấy cho cô 1 ly như cô yêu cầu.
Lát sau có 1 đôi nam nữ đi đến bàn 2 người. Chàng trai lên tiếng chào hỏi Leo:
- Lâu lắm không gặp em, Leo.
- Anh là ai? – Leo thản nhiên hỏi lại.
-  Em ghét anh đến thế à? Chuyện cũng qua rồi mà!
-  Tôi chưa bao giờ quen anh. Anh đừng nói những câu dễ gây hiểu lầm như vậy!
Chàng trai ấy đúng là Sa, cũng là nguyên nhân khiến tâm trạng Leo không vui. Cô đã quăng hình ảnh của Sa vào thùng rác rồi, nhưng dẫu sao đã có những ngày tháng yêu nhau thật lòng, nhìn thấy Sa nắm tay cô gái khác Leo cũng thấy tưng tức, thói thường mà.
Khi tình yêu gõ cửa (Kỳ cuối) 3
Sa nhìn Li, nhún vai tỏ ý xin lỗi:
- Xin lỗi đã làm phiền 2 người. Leo, chúc em hạnh phúc!
Leo im lặng không trả lời, nhưng Li lại nhìn thẳng Sa bằng ánh mắt thản nhiên và kiên định:
- Cảm ơn bạn. Tôi nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho Leo.
Khi Sa đã đi, Leo lấy lại tinh thần, mỉm cười với Li:
- Cảm ơn anh.
- Vậy em thanh toán bữa trưa đi. Anh không cho cảm ơn suông đâu.
Leo bật cười. Đúng là Li luôn biết cách làm người khác thấy nhẹ nhõm.
- Em còn yêu cậu ta không? – Tự nhiên Li lại hỏi 1 cách rất nghiêm túc.
-  Không!
-  Vậy sao em tức giận khi cậu ta đi cùng người khác thế?
- Một chút dư âm còn lại thôi. Trái tim em rất nhỏ, nên không thể đặt tình cảm vào những nơi không xứng đáng được.
-  Ừm, có lý lắm. Anh cũng vậy.
 Leo và Li nhìn nhau cười, nụ cười của sự thấu hiểu nhau.
Hai người cứ như vậy, chả ra tình nhân cũng chả ra bạn bè. Chẳng có hoa hồng, chẳng có tin nhắn chúc ngày mới vui vẻ hàng sáng. Khi nào muốn gặp thì nhắn 1 cái tin hẹn đến căn-tin, khi nào bất ngờ gặp ở đâu đó thì chào hỏi nhau, nói vài ba câu chuyện không đầu không cuối. Những lúc ấy, bao giờ Li cũng mở màn bằng câu kinh điển: “Anh nhớ em!” làm cho mọi người xung quanh tưởng 2 người đang yêu nhau đến chết đi sống lại. Và Leo lại phá lên cười. Li là vậy đó, không cuồng nhiệt, không hoang dã như Sa, nhưng lại luôn thông minh và tinh tế, luôn biết làm Leo cười. 
Rồi dần dần 2 người cũng thân thiết hơn. Li hay rủ cô đi uống nước, xem phim. Cô vui thì anh chia vui cùng cô, cô buồn hay có chuyện gì khúc mắc, anh lại khéo léo làm cô vui. Leo vô tư tận hưởng những ngày tháng ấy, mà không biết rằng hình bóng của Li đã in sâu vào tâm trí cô tự lúc nào.
Một buổi trưa cuối tháng 8, trong vườn trường, Leo đang nghe bản Kiss of death quen thuộc. Li ngỏ ý muốn nghe, Leo bèn đưa tai nghe cho anh. Sau khi nghe hết, anh hỏi cô:
-  Vì sao em nghe đi nghe lại 1 bản này thế?
- Vì nó hay.
- Còn rất nhiều bản nhạc hay khác, sao em chỉ nghe mỗi bản này?
- Vì đối với em, chỉ nó mới hay thôi.
- Nó có ý nghĩa đặc biệt với em phải không?
Leo ngạc nhiên:
- Sao anh lại hỏi thế?
- Số bài hát mà mỗi người yêu thích sẽ có rất nhiều và thay đổi theo thời gian. Nếu chỉ nghe đi nghe lại 1 bản trong khoảng thời gian dài thì chắc chắn giai điệu ấy gắn liền với 1 kỉ niệm khó quên nào đó. Khi nghe bài hát ấy, phần nhiều là người ta sẽ nghĩ đến kỉ niệm kia. Kỉ niệm chưa quên, vì vậy mà nghe bài hát không biết chán.
Leo giật mình, không ngờ được Li lại tinh tế đến vậy. Quả thật, nếu không phải là vì cậu ấy thì có lẽ cô cũng không thích bản nhạc này đến mức như vậy. Cô mỉm cười trả lời Li:
- Vì chính cậu ấy đã tự tay đeo vào tai em chiếc headphone đang phát giai điệu này. Cậu ấy đã đi xa em nửa vòng trái đất từ cách đây 3 năm rồi, nhưng em vẫn luôn nhớ tới những kỉ niệm bọn em có với nhau. Có lẽ vì em đã từng thích cậu ấy. Còn cậu ấy, có khi bây giờ đã chẳng còn nhớ em là ai nữa cũng nên.
-  Cậu ấy sẽ nhớ em chứ, như em vẫn chưa quên cậu ta vậy. Một cô gái như em sao có thể dễ dàng quên được.
- Anh đang khen em đấy à?
- Ừ. Chẳng cần anh khen thì lúc nào em chả tự tin rồi còn gì.
Leo cười giòn tan. Xem ra Li khá hiểu tính cô. Li lại nói tiếp, giọng nói thoảng như gió, nói cho Leo nghe hay thì thầm với chính bản thân anh: “Em bề ngoài tưởng mạnh mẽ nhưng thật ra bên trong không được như vậy. Em rất dễ cảm động bởi những việc nhỏ bé. Em có biết không, Leo?” 
Leo ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời qua tán lá cây. Nhưng đốm nắng in trên mặt cô làm khuôn mặt cô sáng ngời. Sắp sinh nhật Leo. Cô lại nhớ đến Sa, đến cuộc gặp định mệnh của 2 người năm ngoái, nhớ nụ cười và lời thì thầm của Sa trên đỉnh Phanxipăng. Dẫu sao cũng là từng yêu thương. Leo mạnh mẽ đấy, kiêu ngạo đấy nhưng cô đã đặt tình cảm chân thật nơi Sa, không thể muốn lấy về là lấy về 1 cách trọn vẹn được. Cô biết, cô không còn thương nhớ Sa. Điều cô hoài niệm và thương nhớ chính chỉ là thứ tình cảm kia mà thôi – những tình cảm cô đã cho đi, chỉ là tình cảm của cô thôi, không liên quan gì đến Sa nữa.
Leo lắc lắc đầu, rũ bỏ tất cả những suy nghĩ về Sa, quay sang thấy Li đang nhắm mắt nghe nhạc như đang ngủ. Nhìn khuôn mặt tuấn tú, bình thản trước mắt, Leo thấy lòng yên bình và an tâm lạ lùng. Những ngày tháng qua, cô không chú ý nhiều, nhưng giờ phút nhìn khuôn mặt ấy ngay trước mắt mình, Leo bất chợt nghĩ nếu 1 ngày không còn nhìn thấy Li nữa thì không biết cô sẽ cảm thấy thế nào.
Li có vầng trán thông minh sáng láng, đôi lông mày đầy nam tính, chiếc mũi cao và bờ môi gợi cảm. Leo bỗng phát hiện ra Li rất đẹp trai. Cô vô thức đưa tay lên, muốn vuốt ve từng đường nét đẹp sẽ trên khuôn mặt Li. Nhưng Li bỗng mở mắt. Leo lúng túng, đành chữa ngượng:
- Anh đang nghe bản gì thế? Cho em nghe thử được không?
Li cười, ánh mắt lấp lánh nhìn cô. Leo giật thót, không phải vừa nãy anh biết cô có ý đồ sàm sỡ đấy chứ. Li không nói gì, nhẹ nhàng đeo tai phone cho Leo. Giai điệu Dream on của Aerosmith đang văng vẳng bên tai cô. Cô liền đắm chìm trong thứ giai điệu mê người ấy. Lờ mờ cô nghe thấy tiếng nói của Li: “Quên cậu ấy và bản nhạc của cậu ấy đi Leo. Anh sẽ thay thế cậu ấy tặng em 1 giai điệu mới.” 
Tim Leo đập thình thịch. Li nói nhỏ lắm, thì thầm thôi nhưng cô vẫn nghe thấy. “Li ơi, sao anh tinh tế và hiểu em đến vậy?”. Li chưa 1 lần hỏi về Sa nhưng lại để tâm đến cậu ấy – người đã xa cô lắm rồi. Vì anh biết, Sa chỉ là những phút giây cuồng nhiệt của tình yêu, điều đó rồi cũng sẽ qua, nhưng cái để lại đậm sâu nhất trong  trái tim Leo lại là những gì mong manh, tinh tế và sâu sắc. Hiện tại, cậu bé ấy đang chiếm giữ vị trí đó trong Leo. Sư Tử là vậy đó, hay ít ra là Leo như vậy.
Sinh nhật năm nay, Leo không tụ tập với mấy cô nàng như năm ngoái. Cô muốn đi đâu đó đu lịch và chỉ 1 mình mà thôi. Cũng chẳng phải có gì buồn phiền muốn tĩnh tâm suy nghĩ, đơn giản cô thấy cái thi thoảng thú cô độc 1 mình cũng hay ho phết, và cô yêu thích những phút giây như thế. Có thể cô muốn làm rõ tình cảm của mình với Li cũng nên. Chỉ là du lịch thôi, chứ không phải là những chuyến phượt đầy kích thích như lúc đi với Sa. Leo chọn biển Nha Trang. Cô tắt điện thoại, không nói cho ai biết, kể cả Li, lên đường ra biển Nha Trang. 
Nằm trên ghế dài nghe sóng vỗ, hít hà làn gió đậm đà vị muối biển, ngắm nhìn bầu trời trong xanh cao rộng, Leo thấy lòng vui vẻ và sảng khoái. Cô bất giác nghĩ giờ này mà có Li bên cạnh thì tốt. Rồi lại giật mình, sao lại nghĩ đến Li chứ. Những ngày tháng qua 2 người bên nhau rất vui vẻ, không ràng buộc bởi mối quan hệ nào. Bên Li, cô thoải mái bộc lộ những tính cách xấu xí nhất của bản thân mà không phải lo lắng gì cả, và cả những lúc cô yếu lòng, cô cũng không ngần ngại để Li biết. Cô tin tưởng Li và thấy yên tâm khi bên anh. Không thể phủ nhận được, hình bóng anh, nụ cười, từng câu nói của anh đã dần dần khắc sâu vào trái tim cô. 
Leo ưa thích những phút hào hứng, sôi nổi trong cuộc sống. Sa là người cho cô những điều đó 1 cách tuyệt vời. Li không ào ạt, mãnh liệt như Sa nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ, thú vị. Leo thích mình là trung tâm của vũ trụ, thích mình là 1 là duy nhất trong mắt người yêu. Sa có thể cho cô điều đó, nhưng anh cũng có thể cho rất nhiều cô gái khác điều đó nữa. Còn Li, anh không đao to búa lớn, hứa hẹn non bể với cô, nhưng bằng từng lời nói, hành động nhỏ luôn khiến Leo cảm thấy mình được nâng niu trân trọng. Leo mưu cầu sự chung thủy, chân thành và sâu sắc. Đây là điều mà Sa sẽ không bao giờ làm được cho Leo. Còn Li, ở bên anh, cô chưa khi nào gợn chút lo lắng mình sẽ bị phản bội. Tình cảm Li không dữ dội như con sóng xô bờ ào ạt nhưng lại bền vững và chung thủy tuyệt đối.
Leo nghe nhạc, vô thức thôi, cô mở bản Dream on mà không còn là Kiss of death nữa.
… Sing with me, sing for the year
Sing for the laughter, sing for the tear
Sing with me just for today 
Maybe tomorrow, the good lord will take you away…
Cô nhắm mắt, để hồn mình trôi theo từng câu hát. Bỗng cô nghe thấy âm thanh mơ hồ của Li: “Anh nhớ em!”. Cô bật cười, tự nhạo báng mình bị Li trêu ghẹo nhiều quá, giờ đi đâu cũng nhớ đến câu nói của anh. Nhưng khi câu nói ấy lặp lại lần nữa thì Leo mở choàng mắt. Trước mặt cô, Li đang cười. Anh diện áo phông xanh coban, quần jean ngố màu trắng. Nụ cười và dáng hình anh làm sáng bừng cả 1 góc bãi biển. Nhưng ánh mắt anh hôm nay lạ lắm, nồng nàn và tha thiết làm sao.
Trong khi Leo vẫn đang ngơ ngác nhìn anh, thì anh đã thản nhiên đến cạnh cô:
- Không liên lạc được với em, anh đến nhà hỏi bố mẹ em thì được biết em vào đây.
Thấy Leo vẫn không nói gì, anh nhẹ nhàng tháo tai phone đang dính trên tai cô xuống, nhìn thấy bản nhạc cô đang nghe, anh sững lại rồi cười:
- Em thích bản này không?
- Thích.
- Anh cũng thích. Anh với em cùng thích.
- Ừm.
- Như vậy là mình tuy 2 mà 1 nhỉ. Hai người nhưng chung 1 sở thích.
Leo cười vang vì câu nói của Li.
- Anh đang thổ lộ với em đấy à?
- Không có.
- Vậy, ý anh là gì?
- Anh đang tỏ tình với em.
Leo cười giòn tan. Những người xung quanh mà biết được cô cười như vậy là vì nhận được lời tỏ tình của 1 anh chàng đẹp trai thì chắc sẽ ngất xỉu mất. Nhưng Li lại chẳng phiền lòng. Anh thích nụ cười ấy và mong cô sẽ mãi cười như vậy. Anh chìa tay ra với Leo đang nằm dài trên ghế:
- Cho phép bản công tử được đưa tiểu thư đi dạo chứ?
Leo lại cười ngặt nghẽo. Li cũng cười, dùng sức kéo cô dậy, rồi nắm tay cô đi dọc bờ biển.
- Đừng nắm tay em dắt đi như vậy. Em có phải trẻ con đâu mà!
Leo cố ý trêu chọc Li. Ai dè anh bỏ tay cô ra thật. Nhưng ngay lập tức, 1 vòng tay mạnh mẽ và ấm áp đã ôm cô vào lòng. Tiếng Li vang lên bên tai Leo: “Vậy thì ôm nhé!”. “Tư duy lạ lùng thật!” – Leo nghĩ thầm, rồi vòng tay ôm lại Li, mỉm cười cảm nhận niềm hạnh phúc ngập tràn.
Người ta nói tính khí của Thiên Bình như làn gió có tự chủ, mạnh mẽ và cũng có sự tham vọng, kết hợp tuyệt vời với ngọn lửa ổn định, vững chắc của Sư Tử. Thử hỏi trên đời này có điều gì ngăn họ yêu nhau? Tìm trên thế gian này, có cặp đôi nào vừa thanh thoát như thần tiên, lại trần tục con người như họ.

Popular Posts