Thursday, February 7, 2013

Câu chuyện cho những ai đã và đang yêu...


- Mỗi khi rảnh rỗi, Đồi luôn hướng mắt nhìn về những áng Mây trên cao kia, vì nó rất thích cái dáng vẻ bồng bềnh và phiêu lãng của Mây, nó mong một ngày nào đó, Mây có thể ngừng lại để nói chuyện với nó...

 
- Thật vậy! một ngày kia, một áng Mây bất chợt đổ mưa trên sườn Đồi, Đồi thật sự muốn Mây ở lại với mình nên nó đã cho hơi nước bốc lên, hòa lại vào áng mây kia. Và từ đó, Đồi được ở bên Mây mỗi ngày... 

- Một ngày kia, Mây bắt đầu mệt mỏi vì Đồi đã không để cho Mây tiếp tục cuộc hành trình của mình và Mây quyết định không mưa nữa và bay đi, bay mãi bay mãi... 
- Không có Mây, những hơi nước kia bay lên cũng chẳng về đâu được! Thôi thì Đồi quyết giữ chúng lại như những kỷ niệm mà mình đã từng gắn bó với áng mây kia.




Những giọt nước này phải chăng là nước mắt hay là những gì mà Mây đã để lại trên đồi?!


- Đồi ngày một khô dần, khô dần nhưng nó vẫn giữ lại những giọt nước mà Mây đã tuôn rơi khi còn bên nó... Và Đồi chợt nhận ra rằng áng mây kia trôi qua bên Đồi chẳng bao giờ dừng lại, nó chỉ đọng lại trong kí ức mà thôi… 

- Ngày nọ, một cơn Gió nhẹ thoảng qua, cuốn đi những giọt nước còn đọng lại trên đồi. Gió đã mang lại cho Đồi một sức sống mới, Gió thổi qua sườn đồi làm rung lên những cành lá còn bị ướt sau cơn mưa. Gió đã cuốn đi những giọt nước mắt và tạo nên một bản đồng ca quanh Đồi. - Đồi rất quý Gió, nhưng nó không dám nói ra, vì sợ Gió sẽ như áng mây kia, đến rồi đi... 






- Một ngày kia, Đồi quyết định vun đắp cho mình cao hơn, lớn hơn để Gió có thể ở lại mãi bên nó. - Nhưng không! Đồi đã có một quyết định sai lầm, Gió không thể ngừng thổi vì đó là bản chất của Gió, luôn vận động, luôn di chuyển... Và một lần nữa, Gió thoảng qua đã cuốn đi những cành lá khô trên đồi để lại một ngọn Đồi trơ trọi trong mùa đông giá rét Có những cơn Gió chỉ thoảng qua nhưng vẫn hằn sâu trong tim, nơi sâu nhất trong tâm hồn… 

- Đông qua, Xuân lại về, những tia Nắng ấm bắt đầu ló dạng, xuyên qua những kẽ lá trên đỉnh Đồi làm cho cây cối không ngừng sinh sôi. Nắng như một nàng Tiên đã sưởi ấm và mang lại cho Đồi một sức sống mới. 

- Đồi rất quý Nắng nhưng nó hiểu rằng, cũng như Mây và Gió, Đồi không thể giữ Nắng cho riêng mình được, có thể Nắng muốn đi xa, đi xa hơn nữa để mang lại hơi ấm cho muôn loài. Đồi hiểu điều đó và nó quyết định sẽ không níu giữ Nắng, nhưng nó rất muốn, một ngày nào đó, Nắng sẽ trở lại và ở bên nó mãi... 




- Thật bất ngờ, Nắng đã không ra đi, mà ngược lại, nó còn mang tới cho Đồi những người bạn của mình là cơn mưa, những cơn gió để làm khơi dậy sức sống trong Đồi.


Thu qua, Đông lại, những hạt tuyết trắng bắt đầu hạ xuống trên sườn Đồi, có ai đó đang đọc thầm những vần thơ đầy tâm trạng...

Tôi ngỡ rằng tôi đã được yêu
Nào có hay đâu Nắng của chiều
Tôi vội đuổi theo Nắng mờ tắt
Ngờ đâu Nắng nhạt gắng tôi tìm.

- Khi màn đêm buông xuống, đó là lúc mà Đồi cảm thấy cô đơn nhất, vì Nắng không thể ở cùng nó lúc đó được nữa. Thế là Đồi đã không còn được đón nhận những tia Nắng ấm áp nữa rồi. Thế là từ nay, Nắng đã ra đi, đi đến những chân trời mới.  Sự ra đi của Nắng một phần là do quả Đồi kia đã quá ích kỉ, nó chỉ muốn khư khư giữ lấy những tia Nắng cho riêng mình mặc dầu nó cũng biết rằng, Nắng không phải lúc nào cũng có thể ở bên cạnh nó được.


- Tự thân Đồi biết rằng, nó không thể to lớn sừng sững như những ngọn núi kia để có thể giữ những áng mây lại cho riêng mình. Nó cũng không thể như những hạt bụi nhỏ li ti bay theo cơn gió đến những nơi thật xa. Và cũng không thể cao xa như ông mặt trời kia để luôn sánh đôi cùng nàng Tiên Nắng ấm áp. Lúc này đây, nó chỉ có thể là… chính nó mà thôi.


- Mưa? Những cơn mưa đầu mùa cuốn trôi đi những tảng đá lớn, làm hé lộ một con suối nhỏ trông như những giọt nước mắt trên sườn Đồi. Nhưng… Nắng đã đi rồi, Đồi không còn muốn đón nhận thêm một cơn mưa nào nữa, mặc dù nó biết rằng những cơn mưa sẽ làm dịu lại ngọn đồi trơ trọi và xấu xí này…



- Dòng suối cứ thế chảy qua sườn Đồi hết ngày này sang tháng nọ tạo thành một hồ nước lớn bên dưới chân Đồi, cây cối mọc lên hai bên mạn Đồi khiến cho muôn thú cứ thế kéo đến bên cạnh nó. Đồi nhận ra rằng, nó không cô đơn. Nó còn nhiều điều phải làm… 


Mây ở trên cao che chắn cho những cánh đồng bạt ngàn. Gió mang lại không khí, sự sống cho muôn loài. Nắng mang ánh sáng xuống mặt đất, khiến cho vạn vật sinh sôi, nảy nở. Còn Đồi, nó sẽ trở thành một góc nhỏ của khu rừng, một chỗ dựa cho những ai thật sự cần đến nó…


from My Heart
Quả Đồi xấu xí - TTK


Món quà cuối cùng Đồi dành tặng cho Nắng, chúc Nắng luôn hạnh phúc và đạt được những gì mình mong muốn. BFF!

No comments:

Post a Comment

Popular Posts