Thursday, February 7, 2013

Duyên phận (Kỳ 1)

Con đường đến tình yêu luôn có muôn màu muôn vẻ, dài hay ngắn, quanh co hay thẳng tắp, không đến lượt chúng ta chọn lựa. Nhưng hãy tin rằng, định mệnh sẽ gắn kết những người có duyên phận, dù con đường họ đi đầy ắp những chông gai…

Phần 1: Tai nạn...
 
Đó là một ngày mưa đầu mùa, khi mà Nhật Lam vô tình nghe được cuộc nói chuyện của cha mẹ cô:
 
-Em còn nhớ Chủ tịch Dương của tập đoàn X không? – Ba cô mở lời.
 
-Đương nhiên là nhớ. Ông ấy là đồng hương của anh mà.
 
-Ừ. Có chuyện này anh cần phải nói. Khi anh và ông ấy còn học ở dưới quê, tụi anh đã từng hứa rằng, sau này khi lấy vợ nếu hai gia đình sinh ra được một trai một gái, thì chúng sẽ lấy nhau. Thật trùng hợp, chúng ta có con gái, và họ có con trai. Vậy là…
 
Nghe đến đây thôi, Nhật Lam đã thấy choáng váng cả người. May mà vẫn giữ được bình tĩnh, cô lui về phòng và ngồi thừ ra. Cô nghĩ đến rất nhiều thứ. Một phần cô lo sợ số phận của mình sẽ giống như những cô gái trong phim, lấy phải một người không đường hoàng; một phần cô trách bố mình tại sao lại đường đột quyết định cho cô như vậy, liệu lúc đó ông có nghĩ tới việc cô đã yêu người khác, hay việc con trai của ông Chủ tịch họ Dương ấy là một kẻ ăn chơi, chẳng lẽ ông vẫn một mực gả cô cho người đó sao? Cô suy nghĩ rất nhiều, nhưng không tìm được lí do nào thích đáng để thuyết phục bố cô cả. Đêm đó cô trằn trọc suốt.
 
Những ngày kế tiếp chính là chuỗi ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời Nhật Lam. Bởi vì, tâm trí cô luôn bị lắp đầy bởi những câu hỏi không có hồi kết. Anh ta là ai, bao nhiêu tuổi, học trường gì và trông như thế nào? Những câu hỏi ấy cứ lởn vởn trong đầu cô như một bài văn nghị luận được lập trình sẵn, cứ đến lúc cô thức dậy thì nó sẽ tự động phát đi phát lại một cách bài bản không sót chi tiết nào và tiếp tục hiện diện dưới hình thức những cơn ác mộng khi đêm về.

 
Cô vẫn lầm tưởng rằng, những thứ cô phải trải qua đã đạt đến đỉnh điểm của sự tồi tệ. Nhưng ông trời vẫn chưa tha cho cô. Điều không may tiếp theo lại đến. Hôm ấy sau khi mua xong vài vật dụng linh tinh, đang mò mẫm trong hẻm tắt tối om thì bỗng nhiên vấp phải mép cống, tệ hại hơn, cô đập đầu vào một cục đá gần đó. May là cục đá không nhọn, nên cô chỉ thấy chóng mặt, cô ráng lết đi, đi đến đâu cô cũng không xác định rõ. Được một lúc thì không chịu nổi nữa, cô ngất lịm. Chỉ biết lúc mở mắt ra, một khuôn mặt lạ đang nhìn cô, vẻ lo lắng hiện rõ. Thì ra cô đang nằm trên một chiếc sofa:
 
-Này, cô tỉnh rồi à? – Người ấy lên tiếng.
 
-Ơ, dì, dì là ai? – Cô ngạc nhiên hỏi.
 
-Tôi là quản gia của căn nhà này. Tại sao cô lại ngất trước cửa nhà của chúng tôi? 
 
-Hơ, con sao lại ngất trước cửa nhà của dì? – Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng. 
 
-Này cô sao thế? Cô là ai? Cô tên gì? 
 
-Con, con tên gì? Sao lại hỏi con? 
 
-Khi nãy lúc tôi ra khỏi nhà thì thấy cô đã nằm sấp trước cửa nhà chúng tôi. Tôi nghĩ rằng cô bị thương nên đưa cô vào đây. Mà từ nãy đến giờ cũng không có ai đến hỏi thăm gì cả.
 
-Ơ, vậy sao? Con không nhớ gì cả. 
 
-Chắc là mấy nhỏ ăn xin khôn lỏi giả dạng để vào đây ăn vạ đó mà! – Một giọng nói khác vang lên, khàn đặc, lạnh tanh và đầy mỉa mai.
 
Người vừa lên tiếng ấy đang đứng trước mặt Nhật Lam, ánh đèn che mất mặt anh ta, chỉ biết đó là một người con trai cao ráo, dáng vẻ rất ngạo mạn và thô lỗ.
 
-Xin lỗi, anh là… - Nhật Lam lịch sự mở lời, dù biết rằng người đối diện hoàn toàn không có thiện cảm với cô.
 
-Đó là cậu chủ của chúng tôi, tên là Gia An. – Người quản gia đáp.
 
-Dì nói tên con cho nó làm gì? Tên con đâu phải ai muốn gọi cũng được. – Anh ta ngạo nghễ nói.
 
-Xin lỗi nhưng tôi đâu có ham được vào đây! Ai cho anh cái quyền khinh người như vậy chứ? Tôi cũng chẳng phải thứ mặt dày trơ trẽn. Nếu anh không thích thì tôi đi! – Bất giác Nhật Lam cảm thấy như mình bị xúc phạm. Cô tuôn một mạch vào mặt Gia An. Mặt hắn thoáng có chút biến sắc. 
 
Duyên phận (Kỳ 1) 2
 
Nói rồi cô ngồi dậy và toan bỏ đi. Nhưng lực bất tòng tâm. Dù rất cương quyết, cô vừa đi được hai bước thì cô đã té nhào. Cô bị trật chân rồi. Có lẽ vết thương không nhẹ. Nhật Lam cố đứng dậy nhưng vô ích. Nếu cố gắng nữa, có khi chân cô sẽ gãy luôn mất thôi.
 
-Trời ơi cô ơi. Có đau lắm không? – Người quản gia chạy đến đỡ cô, mặt bà tối sầm lại.
 
-Đã nói là nó cố tình ăn vạ mà. Thôi, dù gì cô cũng vừa làm trò vui cho tôi xem. Tôi cho phép cô ở lại đây, đến khi nào chân cô khỏi thì biến ngay nhé! – nói rồi hắn bỏ đi.
 
Nhật Lam ức lắm, nhưng cô ngầm hiểu, ngoài nơi này ra, cô không thể đi đâu được nữa. Cô không biết mình là ai, bao nhiêu tuổi. Càng không biết tại sao mình lại lạc vào nơi này. Và hơn hết, tại sao cô không nhớ gì cả? Vậy thì cô có thể đi đâu? Cho nên, cô tự nhủ phải chịu đấm ăn xôi với người cậu chủ khó tính đó, rồi sẽ tìm cách giải quyết sau.
 
Tối đó cô ngủ ở sofa. Đáng lẽ cô được dì Linh – người quản gia khi nãy, sắp xếp cho ở phòng dì, nhưng cô một mực từ chối. Cô cũng có thể ngủ ở những căn phòng khác, nhưng cô không thích bị Gia An nói cô thân ăn vạ mà còn lựa chọn, nên cô quả quyết phải ngủ ở sofa. Dì Linh cũng hứa với cô rằng ngày mai sẽ dẫn cô đi khám…
 
Chỉ mới tiếp xúc được hai tiếng thôi nhưng cô biết dì Linh là một người tốt bụng. Dì thật sự có thiện tâm, chứ không phải muốn mỉa mai, châm biếm cô như “cậu chủ” Gia An. Thật vậy, khi đối diện với một khuôn mặt phúc hậu và một đôi mắt có hồn, người khó tính nhất như Gia An cũng phải kinh nể đôi phần. 
 
Mới 8 giờ sáng dì Linh đã đánh thức cô và dẫn cô đến bệnh viện. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc đến buồn nôn. Nếu không vì bệnh tình, cô nhất quyết không vào mà chỉ đứng ngoài.
 
Sau khi thông qua xét nghiệm máu, chụp X-quang và vài thứ khác, bác sĩ gọi dì Linh vào, còn Nhật Lam thì ngồi ở băng ghế chờ. Khoảng mười phút sau thì dì ra, nói rằng vết thương ở đầu của cô không đáng ngại, chỉ cần dùng thuốc bôi liên tục một tuần để không bị sẹo, tuy nhiên cô đã bị mất trí nhớ tạm thời do va chạm mạnh. Mọi sinh hoạt, kiến thức của cô đều diễn ra bình thường nhưng mảng kí ức về các sự việc xảy ra trước thời điểm bị thương hoàn toàn bị xóa sạch. Đến một thời gian nào đấy, kí ức sẽ tự quay trở lại, nhanh hay chậm tùy thuộc vào tình trạng phục hồi của cô.
 
Khi trở về, Nhật Lam cảm thấy vô cùng chán nản. Một thời gian nào đấy là bao lâu, một tháng, hai tháng, một năm, hay mười năm? Tính đến thời điểm này, cô vẫn chưa có tên, cũng không biết mình đã bao nhiêu tuổi, nhưng dù sao trong cái họa cũng có cái may, vì cô còn có nơi dừng chân, và hè cũng gần kề, nếu không thì chẳng biết sau khi phục hồi, cô phải học theo kiểu nào nữa…
 
Nhật Lam đang ngồi nghĩ vẩn vơ thì Gia An gọi cô:
 
-Ê nhỏ ăn xin.
 
-Tôi không ăn xin. – Cô tức tối nhấn mạnh từng chữ.
 
-Sao cũng được. Lại đây! – Anh ta ra lệnh.
 
-Gì thế? 
 
-Từ nay cô tên là Nhật Nhi. – Anh nói, mắt nhìn xa xăm.
 
-Tại sao? – Cái tên thật khó đọc.
 
-Tên cô đặt theo tên người hứa hôn với tôi – Anh bình thản.
 
-Anh thích cô bé đó lắm à? – Cô tò mò.
 
-Không. Tôi rất ghét nó. – Mặt Gia An sắc lại.
 
-Vậy tại sao lại đặt cái tên đó cho tôi? – Nhật Lam hậm hực.
 
-Vì tôi ghét cô. 
 
-Anh…
 
Nói đến đây thì Gia An bỏ đi, vậy là cô phải sống với cái tên Nhật Nhi kể từ lúc này. Cô thì làm gì mà anh ghét chứ. Bị thương rồi ở nhờ nhà người khác một thời gian cũng là có tội sao? Con người này thật khéo biết làm người khác phải bỏ công suy nghĩ.
 
Duyên phận (Kỳ 1) 3
 
Thật ra, từ lúc Gia An biết bản thân có hứa hôn với người tên Nhật Lam thì cậu luôn cảm thấy khó chịu vô cùng. Gia An cho rằng cha anh vì tham lam. Nếu anh hứa hôn với cô gái đó, hai công ty sẽ chia nhau những hợp đồng béo bở, chiếm lĩnh thị trường. Người anh phải hứa hôn là một tiểu thư nhà giàu, mà anh đinh ninh rằng những cô gái như vậy sẽ rất khinh người. Vì thế anh gọi cô gái kia là Nhật Nhi, giống như tự làm quen trước với cuộc sống sau này vậy. Trong mắt Gia An, Nhật Nhi tuyệt nhiên chỉ là một con bé ăn cắp vặt không hơn không kém. Dù chịu nói chuyện với Nhật Nhi, Gia An luôn xem thường nên không bao giờ nhìn mặt cô.
 
( Từ đây tên Nhật Lam sẽ được đổi thành Nhật Nhi cho đến khi cô hồi phục )
 
Tối hôm đấy Nhật Nhi không ngủ được. Chán nản, cô rảo bước khắp căn nhà.
 
Thật lòng mà nói, căn nhà trông thật sang trọng, sàn nhà được lát bằng loại gạch bông cao cấp, bao bọc căn nhà là bốn bức tường treo những bức tranh cổ điển đắt tiền, tuy nhiên, kệ sách mới là thứ làm cho Nhật Nhi chú ý nhất. Chiếc kệ được chạm trổ bằng những hoa văn rất tinh xảo mang đậm chất cổ điển. Kệ chứa đầy những quyển sách mà chỉ cần nhìn sơ thì ngay cả người bình thường nhất cũng nhận ra được đó là sách quý, và đương nhiên, rất hiếm.
 
Cuối cùng, bộ sofa màu đỏ bordeaux chính là điểm nhấn mà chủ nhân ngôi nhà đã cố tình đặt giữa phòng, khiến cho người nhìn thật sự choáng ngợp trước sự hào nhoáng, sang trọng và cũng không kém phần ấm cúng của nó. Nhà lại có rất nhiều phòng, mỗi phòng đều có công dụng riêng. Chỉ có một điều làm cô tự hỏi, từ lúc vào đây ở nhờ, cô chưa bao giờ nhìn thấy một ai khác ngoài dì Linh và Gia An, chả lẽ căn nhà chỉ có hai người ở, không đúng, nhưng nếu có người khác, vậy tại sao họ không về? Đang mải mê suy nghĩ, cô nghe tiếng Gia An:
 
-Làm gì đấy?
 
-Không. Tôi không ngủ được nên đi vòng quanh thôi. – Cô đáp.
 
-Tôi cũng vậy. Lại đây đi! – Anh ra lệnh. Dường như anh đã thân thiện với cô hơn.
 
-Người hứa hôn mà anh nói trông như thế nào? – Cô tò mò.
 
-Cô hỏi làm gì? 
 
-Đó là người thứ ba tôi biết. Anh lại đặt tên tôi dựa theo tên cô ấy. Thì ít nhất anh cũng phải cho tôi biết cô ấy như thế nào chứ?
 
-Tôi không biết. Chỉ biết nó là tiểu thư nhà giàu, học cùng trước và kém tôi một tuổi. 
 
-Anh học trường gì? 
 
-Lớp 11 trường T. Năm sau tôi lên lớp 12.
 
-Ồ. Vậy anh phải biết nhiều hơn chứ?
 
-Ai thèm quan tâm đến nhỏ đấy! – Gia An gắt gỏng.
 
-Ừ. Thế thôi.
 
-Cô không muốn biết thêm về tôi sao? – Anh hơi ngạc nhiên.
 
-Nếu anh thích thì tự khắc anh sẽ kể. 
 
-Cô lạ thật đấy. Thôi chào, tôi buồn ngủ rồi.
 
Gia An thật sự sốc sau khi nghe được những câu nói của Nhật Nhi. Anh vừa làm gì thế, van xin sự quan tâm từ một con nhỏ ăn xin sao? Rõ ràng, anh đã sai khi đánh giá thấp Nhật Nhi. Mặc dù vậy, sau cuộc trò chuyện ấy, anh vẫn chỉ xem Nhật Nhi là một con bé ăn cắp, chỉ là anh muốn biết cô sẽ giở trò gì tiếp theo thôi. 
 
(Còn tiếp...)
- Hoa bán thế nào vậy em ? - Dạ – con bé mừng rỡ – Trăm hai anh ạ. Em lấy anh một trăm thôi. Hồng nhung tặng người yêu hôm nay thì hết ý đấy ạ! Quân phì cười : - Mồm mép gớm! Nhưng mà anh mày chưa có người yêu. Con bé tròn xoe mắt : - Ơ – nó đưa ngón tay gầy guộc chỉ về phía cái bàn Quân vừa ngồi trong New Era – Em tưởng chị kia là người yêu anh? Quân đưa mắt theo hướng ngón tay con bé. Một cô gái xinh đẹp, tai đeo hearphone, tinh khôi trong màu áo khoác trắng với ly cafe sữa nghi ngút khói, những ngón tay nhịp nhàng gõ gõ xuống mặt bàn và đầu lắc lư theo tiếng nhạc trông thật ngộ. Quân nháy mắt với con bé bán hoa : - Nhóc, chọn cho anh bó đẹp nhất. Đó chưa phải người yêu anh, nhưng sắp… Con bé lựa cho Quân bó hồng xếp hình trái tim rực rỡ, còn đọng mấy hạt nước long lanh trên cánh và toe toét : - Chúc anh may mắn ạ ! Quân rút 200k đưa cho nó và xoa đầu : - Không phải trả lại. Cảm ơn nhóc, anh sẽ không phụ lòng cô đâu. Con bé nhìn theo Quân, đôi môi rạng rỡ… Quay lại New Era, Quân chầm chậm bước đến cái bàn quen thuộc : - Hèm… Cô gái rút hearphone ra, hỏi : - Sao hả bạn ? Quân chớp chớp mắt : - Bàn này tớ ngồi rồi ấy ạ ! - Vậy à? Tớ xin lỗi… Cô gái định đứng lên nhưng Quân ngăn lại : - Không sao, ấy đi 1 mình à ? - Uhm… - Vậy thì – Quân đưa bó hoa ra – Tớ là Quân, rất vui làm quen với ấy ! Thoáng chút ngạc nhiên, nhưng cô lấy lại tự tin rất nhanh với nụ cười tỏa nắng : - Tớ là Uyên! Tớ ngồi đây được chứ ? … Họ quen nhau như vậy, và chẳng bao lâu thì đến với nhau như 1 lẽ rất tự nhiên… Quân có thể nói là một chàng trai khá hoàn hảo, ngoại trừ cái bệnh “đào hoa” và lăng nhăng quá thể. Chưa bao giờ yêu ai hơn 2 tháng, nhưng mà lắm đứa con gái lại cứ nguyện chết vì Quân. Uyên – con gái cung Cự Giải. Tài năng, thông minh, cá tính. Sống tình cảm nhưng cái lòng tự trọng cao chót vót. Yêu nhau được gần 1 năm, quả là kỉ lúc đối với Quân. Mặc dù chưa Quân luôn nghĩ mình cũng chỉ coi Uyên như những cô gái trước, có điều Uyên luôn tỏ ra bí hiểm, khiến Quân phải không ngừng tìm hiểu. Uyên chăm sóc cho Quân như một đứa trẻ. Chu đáo, ân cần. Quân quen được nuông chiều nên coi đó là chuyện đương nhiên. Nhiều lúc Quân hời hợt, vô tâm…nhưng Uyên không trách móc. Cho đến một ngày nọ, Quân quen một chị hơn mình 2 tuổi. Chị khác hẳn Uyên. Dịu dàng và sâu sắc. Quân thích chị. Uyên biết, nỗi tủi hờn trong cô trào lên… Ai cũng nói nếu chẳng may chia tay, người ra đi sẽ là Quân…nhưng lần này thì khác…Lí do đơn giản cực kì : CHÁN NHAU !!! Uyên : - Anh à, em chán rồi, chia tay nhé…! Quân : - Thế à ? Ừ…Em đi đi… Hết. Xong. Chấm dứt. Lòng Uyên nặng trĩu. Quân lao vào cuộc tình mới… Lại là 1 cuộc tình 2 tháng, chị chê Quân trẻ con, không tâm lí, không chiều chuộng, chị nói Quân ích kỉ. Phải rồi, đòi hỏi sự chăm chút từ một thằng con trai Bạch Dương á ? Ít lắm! Quân không buồn vì chị. Quân nhớ Uyên! Chẳng phải Uyên là người duy nhất trói chân Quân những 8 tháng 16 ngày sao? Chẳng phải bên Uyên, Quân luôn thấy lòng mình bình yên sao? Chẳng phải mỗi lúc chị giận hờn, Quân lại buột miệng : “Ngày xưa toàn anh nhõng nhẽo người yêu thôi, đừng giận, anh không biết dỗ đâu” ? 2 tháng xa để Quân nhận ra mình cần Uyên, yêu Uyên tha thiết đến mức nào! Nhưng vấn đề là, Uyên gần như đã bị Quân phản bội. Và lòng tự trọng sẽ không cho phép cô ấy dễ dàng tha thứ cho Quân. Quân phát điên với mớ cảm xúc hỗn độn. Một lần online, Quân gặp lại con bạn thân đang du học bên Anh. Ngồi hơn 1 tiếng đồng hồ kể lể giãi bày với đủ thứ biểu cảm, Quân chốt lại một câu ngờ nghệch : - Giờ sao hả mày? Linh – con bạn thân kể trên, cười ha hả : - Sao lại hỏi tao? - Tao chẳng biết, giờ thì trăm sự nhờ mày thôi. Tao không thể nghĩ thêm điều gì nếu không đầu tao sẽ nổ tan và óc bay tung tóe… - Kinh dị! – Linh chép miệng. Con này vẫn hay làm bác sĩ tâm lí cho Quân hồi còn ở Việt Nam, giờ nó đi xa, Quân đâm ra đổ đốn. - Thế này Quân ạ – Linh trầm ngâm – chuyện này tao không thể giúp mày. Bởi…2 đường thẳng một khi đã cắt nhau, thì chỉ cắt nhau tại 1 điểm, sau đó, chúng sẽ xa nhau mãi mãi…Nếu muốn chúng trùng nhau, hãy vẽ lại từ đầu… - Đến bao giờ mày mới bỏ kiểu ăn nói ẩn ý ấy đi hả Linh? - Thằng khỉ! Suy nghĩ đi. Vận động hết chỗ nơron thần kinh trong cái đầu tổ quạ của mày ý. Tao tưởng lũ con trai cung Bạch Dương thông minh lắm ? - Cụ thể đi ? Linh chậm rãi gõ từng chữ in hoa to tướng : - TẨY NÃO…! … Gần 3 tháng chia tay. Uyên chưa bao giờ hết yêu Quân. Nhưng Uyên quyết không để cảm xúc đánh bại lí trí! Uyên là kẻ vớt vát bàn thua, thì cô phải cố gắng giữ cái vinh quang le lói ấy, chứ không được tự tay bóp nát nó, mặc dù đôi lúc cảm giác nhớ nhung khiến ruột gan cô cồn cào đảo lộn. Hôm nay là mùng 5…tròn 3 tháng xa nhau…Uyên thầm nghĩ, nếu Quân chịu mở miệng xin lỗi hay có một động thái ân hận, có lẽ Uyên sẵn sàng tha thứ. Uyên sợ cảnh cô đơn, sợ sống mà không có Quân lắm rồi! Bộn bề suy nghĩ, Uyên thiếp đi trong quá khứ… 6 P.M… Điện thoại rung lên từng hồi báo tin nhắn. Uyên giật mình tỉnh giấc, là của Quân! Cô gần như reo lên khi bắt gặp số điện thoại quen thuộc ấy. “Uyên à. Anh nói chuyện với em một chút được không?” Bản năng của một đứa con gái kiêu ngạo chợt trỗi dậy trong Uyên, cố hết sức bình thản, Uyên reply, tim đập mạnh hơn bao giờ hết : “Vâng. Em nghe” “Hồi yêu anh, anh đã làm những gì có lỗi khiến em buồn và chán ghét anh ?” “Anh chẳng làm gì cả. Do em không tốt thôi” “Anh hỏi thật đấy. Em đừng lảng tránh” Tự nhiên Uyên thấy tủi thân. Chẳng lẽ Quân chưa bao giờ tự nhận thấy mình có lỗi hay sao mà phải cần đến Uyên chỉ rõ… “Có lẽ cái gì đã qua rồi thì nên cho qua luôn anh ạ…” “Không! Em phải nói. Để anh tránh sai lầm với những người sau…” Uyên bật khóc. Anh ta là đồ vô liêm sỉ! “Anh không biết thật à? Đồ vô tâm! Tại sao em luôn là người phải chủ động tìm đến anh? Tại sao em luôn là người phải lo lắng cho anh. Tại sao em cứ suốt ngày phải quan tâm chăm sóc anh mà không ngược lại? Tại sao em luôn là người phải nhắc nhở anh những ngày đáng lẽ anh phải nhớ. Và tại sao em phải một lòng một dạ với anh trong khi xung quanh anh là lũ con gái vo ve còn anh thì luôn tươi cười hớn hở với chúng. Còn nữa…tại sao em lại là kẻ thảm bại trước chị ấy? Hả anh?” Lòng Quân quặn thắt lại. Quả là Quân đã quá vô tâm ! Đáng chết … “Anh xin lỗi…Vậy em giúp anh 1 điều được không?” “Anh cứ nói…” “Em có thể quên anh đi, xóa anh đi, coi như anh chưa bao giờ tồn tại trong tiềm thức của em, coi như chúng ta chưa từng quen nhau…có được không?” Uyên cắn chặt môi. Nghẹn ngào : “Vâng. Điều này em có thể làm tốt. Anh yên tâm” Cố tỏ ra lạnh lùng, nhưng trái tim Uyên như đã chết hẳn khi nhận tin nhắn cuối cùng của Quân: “Cảm ơn em. Hì hì” Thế là hết. Hết thật. Chẳng còn 1 tia hy vọng. Cô muốn gào lên, tự trách mình : “Mày ngu lắm Uyên ơi! Thê thảm như một con chó bị bỏ rơi vậy. Này thì thương nhớ…!” … Lại một mùa Valentine cô đơn. Lặng lẽ và u uất. Uyên tự tặng cho mình một bữa cafe New Era quen thuộc. Không bạn bè, không tình yêu, không gì hết…! Như 1 năm trước, cafe sữa nghi ngút khói … Như 1 năm trước, Quân chợt xuất hiện trước mặt Uyên : - Ấy à, tớ ngồi đây nhé? Uyên ngỡ ngàng. Không nói lên lời…Quân nheo mắt tinh nghịch : - Làm quen được không hả ấy? Uyên bàng hoàng, Uyên thổn thức : - Chẳng phải đã quá quen rồi sao? Uyên đứng dậy bước đi, bỗng 1 bàn tay ấm áp năm lấy tay Uyên : - Tớ là Quân, rất vui được gặp ấy …! Trong đầu Uyên bỗng dội lại những kí ức. Những tin nhắn cuối cùng của Quân “Em có thể quên anh đi, xóa anh đi, coi như anh chưa bao giờ tồn tại trong tiềm thức của em, coi như chúng ta chưa từng quen nhau…có được không?” À…thì ra… Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp, rồi vỡ òa nức nở … Như 1 năm trước, Uyên cười trong khi nước mắt vẫn đang rơi vì hạnh phúc : - Chào bạn! Tớ là Uyên.♥ - goiyeu.net -

Gối Yêu | http://goiyeu.net/coi-nhu-chung-ta-chua-tung-quen-nhau-co-duoc-khong/
- Hoa bán thế nào vậy em ? - Dạ – con bé mừng rỡ – Trăm hai anh ạ. Em lấy anh một trăm thôi. Hồng nhung tặng người yêu hôm nay thì hết ý đấy ạ! Quân phì cười : - Mồm mép gớm! Nhưng mà anh mày chưa có người yêu. Con bé tròn xoe mắt : - Ơ – nó đưa ngón tay gầy guộc chỉ về phía cái bàn Quân vừa ngồi trong New Era – Em tưởng chị kia là người yêu anh? Quân đưa mắt theo hướng ngón tay con bé. Một cô gái xinh đẹp, tai đeo hearphone, tinh khôi trong màu áo khoác trắng với ly cafe sữa nghi ngút khói, những ngón tay nhịp nhàng gõ gõ xuống mặt bàn và đầu lắc lư theo tiếng nhạc trông thật ngộ. Quân nháy mắt với con bé bán hoa : - Nhóc, chọn cho anh bó đẹp nhất. Đó chưa phải người yêu anh, nhưng sắp… Con bé lựa cho Quân bó hồng xếp hình trái tim rực rỡ, còn đọng mấy hạt nước long lanh trên cánh và toe toét : - Chúc anh may mắn ạ ! Quân rút 200k đưa cho nó và xoa đầu : - Không phải trả lại. Cảm ơn nhóc, anh sẽ không phụ lòng cô đâu. Con bé nhìn theo Quân, đôi môi rạng rỡ… Quay lại New Era, Quân chầm chậm bước đến cái bàn quen thuộc : - Hèm… Cô gái rút hearphone ra, hỏi : - Sao hả bạn ? Quân chớp chớp mắt : - Bàn này tớ ngồi rồi ấy ạ ! - Vậy à? Tớ xin lỗi… Cô gái định đứng lên nhưng Quân ngăn lại : - Không sao, ấy đi 1 mình à ? - Uhm… - Vậy thì – Quân đưa bó hoa ra – Tớ là Quân, rất vui làm quen với ấy ! Thoáng chút ngạc nhiên, nhưng cô lấy lại tự tin rất nhanh với nụ cười tỏa nắng : - Tớ là Uyên! Tớ ngồi đây được chứ ? … Họ quen nhau như vậy, và chẳng bao lâu thì đến với nhau như 1 lẽ rất tự nhiên… Quân có thể nói là một chàng trai khá hoàn hảo, ngoại trừ cái bệnh “đào hoa” và lăng nhăng quá thể. Chưa bao giờ yêu ai hơn 2 tháng, nhưng mà lắm đứa con gái lại cứ nguyện chết vì Quân. Uyên – con gái cung Cự Giải. Tài năng, thông minh, cá tính. Sống tình cảm nhưng cái lòng tự trọng cao chót vót. Yêu nhau được gần 1 năm, quả là kỉ lúc đối với Quân. Mặc dù chưa Quân luôn nghĩ mình cũng chỉ coi Uyên như những cô gái trước, có điều Uyên luôn tỏ ra bí hiểm, khiến Quân phải không ngừng tìm hiểu. Uyên chăm sóc cho Quân như một đứa trẻ. Chu đáo, ân cần. Quân quen được nuông chiều nên coi đó là chuyện đương nhiên. Nhiều lúc Quân hời hợt, vô tâm…nhưng Uyên không trách móc. Cho đến một ngày nọ, Quân quen một chị hơn mình 2 tuổi. Chị khác hẳn Uyên. Dịu dàng và sâu sắc. Quân thích chị. Uyên biết, nỗi tủi hờn trong cô trào lên… Ai cũng nói nếu chẳng may chia tay, người ra đi sẽ là Quân…nhưng lần này thì khác…Lí do đơn giản cực kì : CHÁN NHAU !!! Uyên : - Anh à, em chán rồi, chia tay nhé…! Quân : - Thế à ? Ừ…Em đi đi… Hết. Xong. Chấm dứt. Lòng Uyên nặng trĩu. Quân lao vào cuộc tình mới… Lại là 1 cuộc tình 2 tháng, chị chê Quân trẻ con, không tâm lí, không chiều chuộng, chị nói Quân ích kỉ. Phải rồi, đòi hỏi sự chăm chút từ một thằng con trai Bạch Dương á ? Ít lắm! Quân không buồn vì chị. Quân nhớ Uyên! Chẳng phải Uyên là người duy nhất trói chân Quân những 8 tháng 16 ngày sao? Chẳng phải bên Uyên, Quân luôn thấy lòng mình bình yên sao? Chẳng phải mỗi lúc chị giận hờn, Quân lại buột miệng : “Ngày xưa toàn anh nhõng nhẽo người yêu thôi, đừng giận, anh không biết dỗ đâu” ? 2 tháng xa để Quân nhận ra mình cần Uyên, yêu Uyên tha thiết đến mức nào! Nhưng vấn đề là, Uyên gần như đã bị Quân phản bội. Và lòng tự trọng sẽ không cho phép cô ấy dễ dàng tha thứ cho Quân. Quân phát điên với mớ cảm xúc hỗn độn. Một lần online, Quân gặp lại con bạn thân đang du học bên Anh. Ngồi hơn 1 tiếng đồng hồ kể lể giãi bày với đủ thứ biểu cảm, Quân chốt lại một câu ngờ nghệch : - Giờ sao hả mày? Linh – con bạn thân kể trên, cười ha hả : - Sao lại hỏi tao? - Tao chẳng biết, giờ thì trăm sự nhờ mày thôi. Tao không thể nghĩ thêm điều gì nếu không đầu tao sẽ nổ tan và óc bay tung tóe… - Kinh dị! – Linh chép miệng. Con này vẫn hay làm bác sĩ tâm lí cho Quân hồi còn ở Việt Nam, giờ nó đi xa, Quân đâm ra đổ đốn. - Thế này Quân ạ – Linh trầm ngâm – chuyện này tao không thể giúp mày. Bởi…2 đường thẳng một khi đã cắt nhau, thì chỉ cắt nhau tại 1 điểm, sau đó, chúng sẽ xa nhau mãi mãi…Nếu muốn chúng trùng nhau, hãy vẽ lại từ đầu… - Đến bao giờ mày mới bỏ kiểu ăn nói ẩn ý ấy đi hả Linh? - Thằng khỉ! Suy nghĩ đi. Vận động hết chỗ nơron thần kinh trong cái đầu tổ quạ của mày ý. Tao tưởng lũ con trai cung Bạch Dương thông minh lắm ? - Cụ thể đi ? Linh chậm rãi gõ từng chữ in hoa to tướng : - TẨY NÃO…! … Gần 3 tháng chia tay. Uyên chưa bao giờ hết yêu Quân. Nhưng Uyên quyết không để cảm xúc đánh bại lí trí! Uyên là kẻ vớt vát bàn thua, thì cô phải cố gắng giữ cái vinh quang le lói ấy, chứ không được tự tay bóp nát nó, mặc dù đôi lúc cảm giác nhớ nhung khiến ruột gan cô cồn cào đảo lộn. Hôm nay là mùng 5…tròn 3 tháng xa nhau…Uyên thầm nghĩ, nếu Quân chịu mở miệng xin lỗi hay có một động thái ân hận, có lẽ Uyên sẵn sàng tha thứ. Uyên sợ cảnh cô đơn, sợ sống mà không có Quân lắm rồi! Bộn bề suy nghĩ, Uyên thiếp đi trong quá khứ… 6 P.M… Điện thoại rung lên từng hồi báo tin nhắn. Uyên giật mình tỉnh giấc, là của Quân! Cô gần như reo lên khi bắt gặp số điện thoại quen thuộc ấy. “Uyên à. Anh nói chuyện với em một chút được không?” Bản năng của một đứa con gái kiêu ngạo chợt trỗi dậy trong Uyên, cố hết sức bình thản, Uyên reply, tim đập mạnh hơn bao giờ hết : “Vâng. Em nghe” “Hồi yêu anh, anh đã làm những gì có lỗi khiến em buồn và chán ghét anh ?” “Anh chẳng làm gì cả. Do em không tốt thôi” “Anh hỏi thật đấy. Em đừng lảng tránh” Tự nhiên Uyên thấy tủi thân. Chẳng lẽ Quân chưa bao giờ tự nhận thấy mình có lỗi hay sao mà phải cần đến Uyên chỉ rõ… “Có lẽ cái gì đã qua rồi thì nên cho qua luôn anh ạ…” “Không! Em phải nói. Để anh tránh sai lầm với những người sau…” Uyên bật khóc. Anh ta là đồ vô liêm sỉ! “Anh không biết thật à? Đồ vô tâm! Tại sao em luôn là người phải chủ động tìm đến anh? Tại sao em luôn là người phải lo lắng cho anh. Tại sao em cứ suốt ngày phải quan tâm chăm sóc anh mà không ngược lại? Tại sao em luôn là người phải nhắc nhở anh những ngày đáng lẽ anh phải nhớ. Và tại sao em phải một lòng một dạ với anh trong khi xung quanh anh là lũ con gái vo ve còn anh thì luôn tươi cười hớn hở với chúng. Còn nữa…tại sao em lại là kẻ thảm bại trước chị ấy? Hả anh?” Lòng Quân quặn thắt lại. Quả là Quân đã quá vô tâm ! Đáng chết … “Anh xin lỗi…Vậy em giúp anh 1 điều được không?” “Anh cứ nói…” “Em có thể quên anh đi, xóa anh đi, coi như anh chưa bao giờ tồn tại trong tiềm thức của em, coi như chúng ta chưa từng quen nhau…có được không?” Uyên cắn chặt môi. Nghẹn ngào : “Vâng. Điều này em có thể làm tốt. Anh yên tâm” Cố tỏ ra lạnh lùng, nhưng trái tim Uyên như đã chết hẳn khi nhận tin nhắn cuối cùng của Quân: “Cảm ơn em. Hì hì” Thế là hết. Hết thật. Chẳng còn 1 tia hy vọng. Cô muốn gào lên, tự trách mình : “Mày ngu lắm Uyên ơi! Thê thảm như một con chó bị bỏ rơi vậy. Này thì thương nhớ…!” … Lại một mùa Valentine cô đơn. Lặng lẽ và u uất. Uyên tự tặng cho mình một bữa cafe New Era quen thuộc. Không bạn bè, không tình yêu, không gì hết…! Như 1 năm trước, cafe sữa nghi ngút khói … Như 1 năm trước, Quân chợt xuất hiện trước mặt Uyên : - Ấy à, tớ ngồi đây nhé? Uyên ngỡ ngàng. Không nói lên lời…Quân nheo mắt tinh nghịch : - Làm quen được không hả ấy? Uyên bàng hoàng, Uyên thổn thức : - Chẳng phải đã quá quen rồi sao? Uyên đứng dậy bước đi, bỗng 1 bàn tay ấm áp năm lấy tay Uyên : - Tớ là Quân, rất vui được gặp ấy …! Trong đầu Uyên bỗng dội lại những kí ức. Những tin nhắn cuối cùng của Quân “Em có thể quên anh đi, xóa anh đi, coi như anh chưa bao giờ tồn tại trong tiềm thức của em, coi như chúng ta chưa từng quen nhau…có được không?” À…thì ra… Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp, rồi vỡ òa nức nở … Như 1 năm trước, Uyên cười trong khi nước mắt vẫn đang rơi vì hạnh phúc : - Chào bạn! Tớ là Uyên.♥ - goiyeu.net -

Gối Yêu | http://goiyeu.net/coi-nhu-chung-ta-chua-tung-quen-nhau-co-duoc-khong/
- Hoa bán thế nào vậy em ? - Dạ – con bé mừng rỡ – Trăm hai anh ạ. Em lấy anh một trăm thôi. Hồng nhung tặng người yêu hôm nay thì hết ý đấy ạ! Quân phì cười : - Mồm mép gớm! Nhưng mà anh mày chưa có người yêu. Con bé tròn xoe mắt : - Ơ – nó đưa ngón tay gầy guộc chỉ về phía cái bàn Quân vừa ngồi trong New Era – Em tưởng chị kia là người yêu anh? Quân đưa mắt theo hướng ngón tay con bé. Một cô gái xinh đẹp, tai đeo hearphone, tinh khôi trong màu áo khoác trắng với ly cafe sữa nghi ngút khói, những ngón tay nhịp nhàng gõ gõ xuống mặt bàn và đầu lắc lư theo tiếng nhạc trông thật ngộ. Quân nháy mắt với con bé bán hoa : - Nhóc, chọn cho anh bó đẹp nhất. Đó chưa phải người yêu anh, nhưng sắp… Con bé lựa cho Quân bó hồng xếp hình trái tim rực rỡ, còn đọng mấy hạt nước long lanh trên cánh và toe toét : - Chúc anh may mắn ạ ! Quân rút 200k đưa cho nó và xoa đầu : - Không phải trả lại. Cảm ơn nhóc, anh sẽ không phụ lòng cô đâu. Con bé nhìn theo Quân, đôi môi rạng rỡ… Quay lại New Era, Quân chầm chậm bước đến cái bàn quen thuộc : - Hèm… Cô gái rút hearphone ra, hỏi : - Sao hả bạn ? Quân chớp chớp mắt : - Bàn này tớ ngồi rồi ấy ạ ! - Vậy à? Tớ xin lỗi… Cô gái định đứng lên nhưng Quân ngăn lại : - Không sao, ấy đi 1 mình à ? - Uhm… - Vậy thì – Quân đưa bó hoa ra – Tớ là Quân, rất vui làm quen với ấy ! Thoáng chút ngạc nhiên, nhưng cô lấy lại tự tin rất nhanh với nụ cười tỏa nắng : - Tớ là Uyên! Tớ ngồi đây được chứ ? … Họ quen nhau như vậy, và chẳng bao lâu thì đến với nhau như 1 lẽ rất tự nhiên… Quân có thể nói là một chàng trai khá hoàn hảo, ngoại trừ cái bệnh “đào hoa” và lăng nhăng quá thể. Chưa bao giờ yêu ai hơn 2 tháng, nhưng mà lắm đứa con gái lại cứ nguyện chết vì Quân. Uyên – con gái cung Cự Giải. Tài năng, thông minh, cá tính. Sống tình cảm nhưng cái lòng tự trọng cao chót vót. Yêu nhau được gần 1 năm, quả là kỉ lúc đối với Quân. Mặc dù chưa Quân luôn nghĩ mình cũng chỉ coi Uyên như những cô gái trước, có điều Uyên luôn tỏ ra bí hiểm, khiến Quân phải không ngừng tìm hiểu. Uyên chăm sóc cho Quân như một đứa trẻ. Chu đáo, ân cần. Quân quen được nuông chiều nên coi đó là chuyện đương nhiên. Nhiều lúc Quân hời hợt, vô tâm…nhưng Uyên không trách móc. Cho đến một ngày nọ, Quân quen một chị hơn mình 2 tuổi. Chị khác hẳn Uyên. Dịu dàng và sâu sắc. Quân thích chị. Uyên biết, nỗi tủi hờn trong cô trào lên… Ai cũng nói nếu chẳng may chia tay, người ra đi sẽ là Quân…nhưng lần này thì khác…Lí do đơn giản cực kì : CHÁN NHAU !!! Uyên : - Anh à, em chán rồi, chia tay nhé…! Quân : - Thế à ? Ừ…Em đi đi… Hết. Xong. Chấm dứt. Lòng Uyên nặng trĩu. Quân lao vào cuộc tình mới… Lại là 1 cuộc tình 2 tháng, chị chê Quân trẻ con, không tâm lí, không chiều chuộng, chị nói Quân ích kỉ. Phải rồi, đòi hỏi sự chăm chút từ một thằng con trai Bạch Dương á ? Ít lắm! Quân không buồn vì chị. Quân nhớ Uyên! Chẳng phải Uyên là người duy nhất trói chân Quân những 8 tháng 16 ngày sao? Chẳng phải bên Uyên, Quân luôn thấy lòng mình bình yên sao? Chẳng phải mỗi lúc chị giận hờn, Quân lại buột miệng : “Ngày xưa toàn anh nhõng nhẽo người yêu thôi, đừng giận, anh không biết dỗ đâu” ? 2 tháng xa để Quân nhận ra mình cần Uyên, yêu Uyên tha thiết đến mức nào! Nhưng vấn đề là, Uyên gần như đã bị Quân phản bội. Và lòng tự trọng sẽ không cho phép cô ấy dễ dàng tha thứ cho Quân. Quân phát điên với mớ cảm xúc hỗn độn. Một lần online, Quân gặp lại con bạn thân đang du học bên Anh. Ngồi hơn 1 tiếng đồng hồ kể lể giãi bày với đủ thứ biểu cảm, Quân chốt lại một câu ngờ nghệch : - Giờ sao hả mày? Linh – con bạn thân kể trên, cười ha hả : - Sao lại hỏi tao? - Tao chẳng biết, giờ thì trăm sự nhờ mày thôi. Tao không thể nghĩ thêm điều gì nếu không đầu tao sẽ nổ tan và óc bay tung tóe… - Kinh dị! – Linh chép miệng. Con này vẫn hay làm bác sĩ tâm lí cho Quân hồi còn ở Việt Nam, giờ nó đi xa, Quân đâm ra đổ đốn. - Thế này Quân ạ – Linh trầm ngâm – chuyện này tao không thể giúp mày. Bởi…2 đường thẳng một khi đã cắt nhau, thì chỉ cắt nhau tại 1 điểm, sau đó, chúng sẽ xa nhau mãi mãi…Nếu muốn chúng trùng nhau, hãy vẽ lại từ đầu… - Đến bao giờ mày mới bỏ kiểu ăn nói ẩn ý ấy đi hả Linh? - Thằng khỉ! Suy nghĩ đi. Vận động hết chỗ nơron thần kinh trong cái đầu tổ quạ của mày ý. Tao tưởng lũ con trai cung Bạch Dương thông minh lắm ? - Cụ thể đi ? Linh chậm rãi gõ từng chữ in hoa to tướng : - TẨY NÃO…! … Gần 3 tháng chia tay. Uyên chưa bao giờ hết yêu Quân. Nhưng Uyên quyết không để cảm xúc đánh bại lí trí! Uyên là kẻ vớt vát bàn thua, thì cô phải cố gắng giữ cái vinh quang le lói ấy, chứ không được tự tay bóp nát nó, mặc dù đôi lúc cảm giác nhớ nhung khiến ruột gan cô cồn cào đảo lộn. Hôm nay là mùng 5…tròn 3 tháng xa nhau…Uyên thầm nghĩ, nếu Quân chịu mở miệng xin lỗi hay có một động thái ân hận, có lẽ Uyên sẵn sàng tha thứ. Uyên sợ cảnh cô đơn, sợ sống mà không có Quân lắm rồi! Bộn bề suy nghĩ, Uyên thiếp đi trong quá khứ… 6 P.M… Điện thoại rung lên từng hồi báo tin nhắn. Uyên giật mình tỉnh giấc, là của Quân! Cô gần như reo lên khi bắt gặp số điện thoại quen thuộc ấy. “Uyên à. Anh nói chuyện với em một chút được không?” Bản năng của một đứa con gái kiêu ngạo chợt trỗi dậy trong Uyên, cố hết sức bình thản, Uyên reply, tim đập mạnh hơn bao giờ hết : “Vâng. Em nghe” “Hồi yêu anh, anh đã làm những gì có lỗi khiến em buồn và chán ghét anh ?” “Anh chẳng làm gì cả. Do em không tốt thôi” “Anh hỏi thật đấy. Em đừng lảng tránh” Tự nhiên Uyên thấy tủi thân. Chẳng lẽ Quân chưa bao giờ tự nhận thấy mình có lỗi hay sao mà phải cần đến Uyên chỉ rõ… “Có lẽ cái gì đã qua rồi thì nên cho qua luôn anh ạ…” “Không! Em phải nói. Để anh tránh sai lầm với những người sau…” Uyên bật khóc. Anh ta là đồ vô liêm sỉ! “Anh không biết thật à? Đồ vô tâm! Tại sao em luôn là người phải chủ động tìm đến anh? Tại sao em luôn là người phải lo lắng cho anh. Tại sao em cứ suốt ngày phải quan tâm chăm sóc anh mà không ngược lại? Tại sao em luôn là người phải nhắc nhở anh những ngày đáng lẽ anh phải nhớ. Và tại sao em phải một lòng một dạ với anh trong khi xung quanh anh là lũ con gái vo ve còn anh thì luôn tươi cười hớn hở với chúng. Còn nữa…tại sao em lại là kẻ thảm bại trước chị ấy? Hả anh?” Lòng Quân quặn thắt lại. Quả là Quân đã quá vô tâm ! Đáng chết … “Anh xin lỗi…Vậy em giúp anh 1 điều được không?” “Anh cứ nói…” “Em có thể quên anh đi, xóa anh đi, coi như anh chưa bao giờ tồn tại trong tiềm thức của em, coi như chúng ta chưa từng quen nhau…có được không?” Uyên cắn chặt môi. Nghẹn ngào : “Vâng. Điều này em có thể làm tốt. Anh yên tâm” Cố tỏ ra lạnh lùng, nhưng trái tim Uyên như đã chết hẳn khi nhận tin nhắn cuối cùng của Quân: “Cảm ơn em. Hì hì” Thế là hết. Hết thật. Chẳng còn 1 tia hy vọng. Cô muốn gào lên, tự trách mình : “Mày ngu lắm Uyên ơi! Thê thảm như một con chó bị bỏ rơi vậy. Này thì thương nhớ…!” … Lại một mùa Valentine cô đơn. Lặng lẽ và u uất. Uyên tự tặng cho mình một bữa cafe New Era quen thuộc. Không bạn bè, không tình yêu, không gì hết…! Như 1 năm trước, cafe sữa nghi ngút khói … Như 1 năm trước, Quân chợt xuất hiện trước mặt Uyên : - Ấy à, tớ ngồi đây nhé? Uyên ngỡ ngàng. Không nói lên lời…Quân nheo mắt tinh nghịch : - Làm quen được không hả ấy? Uyên bàng hoàng, Uyên thổn thức : - Chẳng phải đã quá quen rồi sao? Uyên đứng dậy bước đi, bỗng 1 bàn tay ấm áp năm lấy tay Uyên : - Tớ là Quân, rất vui được gặp ấy …! Trong đầu Uyên bỗng dội lại những kí ức. Những tin nhắn cuối cùng của Quân “Em có thể quên anh đi, xóa anh đi, coi như anh chưa bao giờ tồn tại trong tiềm thức của em, coi như chúng ta chưa từng quen nhau…có được không?” À…thì ra… Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp, rồi vỡ òa nức nở … Như 1 năm trước, Uyên cười trong khi nước mắt vẫn đang rơi vì hạnh phúc : - Chào bạn! Tớ là Uyên.♥ - goiyeu.net -

Gối Yêu | http://goiyeu.net/coi-nhu-chung-ta-chua-tung-quen-nhau-co-duoc-khong/

No comments:

Post a Comment

Popular Posts