Con thèm nhìn thấy nụ cười và ánh mắt của bố con.
Đêm 30 Tết, trời lúc trước giao thừa vài tiếng có mưa  và chuyển gió lạnh buốt cứ như trêu ngươi ấy, bố à. Mỗi phút, mỗi giây  trôi qua, lòng con lại càng nặng trĩu, khắc khoải và nao nao hơn. Bố có  nhớ không? Ngày 27 Tết, bố đưa con đi dọc chợ hoa, chỉ cho con biết ngắm  đào thế nào là chuẩn, chọn quất thế nào mới đẹp. Chỉ đi để ngắm thôi,  trả mua gì cả rồi đến mãi chiều ngày 30, bố mới vác về một cành đào  phai, giá rẻ. Bố còn dặn con, cụ nội lúc còn sống thích đào lắm! Năm nay  bố vắng nhà, con nhớ bố những gì bố dặn nhưng công việc lu bu, con  không có thời gian đi mua. 
Con nhớ ngày trước, cứ mỗi đêm giao thừa, cả nhà mình  vừa cúng giao thừa và xem pháo hoa ở "sân khấu" trên sân thượng. Cúng lễ  xong, ngồi chúc Tết, lì xì rồi nói chuyện đến 1-2 giờ mới đi du xuân,  hái lộc. Năm ấy, con được tuổi xông đất, lần đầu tiên được bố đưa đi ra  ngoài xem pháo hoa ở Deawoo bố nhỉ? Trời mưa phùn nhưng hai bố con cứ  lang thang dọc đường Kim Mã, hái lộc và trò chuyện. Con ngáp ngắn ngáp  dài vì buồn ngủ, cứ đòi về. Bây giờ thèm được đi cùng bố xem pháo hoa,  đi hái lộc, thèm cái cảm giác đi dưới không khí ngày Tết ở chợ hoa, đi  dưới cơn mưa xuân đêm giao thừa cùng bố mà không được.
Giờ này chắc bố đã ngủ, Tết đến, bố nghĩ gì? Bố muốn  gì không? Đêm giao thừa, con đứng xem pháo hoa ở nơi không có bố và cũng  không phải trên sân thượng. Con giận bố vô cùng nhưng nỗi nhớ còn dâng  cao hơn cả sự trách móc. Đêm giao thừa, ở nơi ấy, bố có nhớ gia đình  mình không? Bố có hướng lòng, trái tim bố có thôi thúc về ngôi nhà nhỏ,  về ba người phải trải qua đêm giao thừa, cái Tết buồn vì vắng người đàn  ông không? Ở nơi ấy, bố làm sao nhận được những tình cảm và những nỗi lo  toan như ba bà cháu con dành cho bố. Thế mà bố bỏ ba bà cháu đi về  hướng ấy. Hướng mà ai cũng biết là bố đi sai đường, chỉ mình bố nhận ra  nhưg không thể rẽ lối khác hay quay đầu lại.
Bố có rét và cô đơn không? Ở nơi ấy, người xa lạ ở  cạnh bố không phải gia đình, không phải người thân, không phải vợ con  hay cháu gái bố. Người ta có đun nước lá mùi cho bố tắm, có mua cho bố  chiếc áo mới hay có cắt khoanh giò, cái bánh trưng, có mừng tuổi cho bố  và có cãi bố như con không? Sáng mồng  một Tết mà con và mẹ đã lại khục  khặc nhau, buồn càng nhân lên. Nỗi mong bố quay về với ba người đàn bà  càng tăng lên gấp bội. Càng nghĩ về bố, con càng giận, càng tủi. Nửa đêm  thao thức, không biết bố đón Tết thế nào, có giống những gì bố dành cho  mẹ, cho con, cho cháu gái bố trước đây không?
Sáng nay Hà Nội bình yên lắm! Trời vẫn giá lạnh nhưng  có chút nắg yếu ớt buổi sớm. Đường phố vắng cứ hun hút. Thời tiết đẹp  lắm bố à. Con thích thời tiết và không khí thế này. Ước gì ngày nào cũng  thế thì sướng biết mấy. Nhưng thời tiết này làm nỗi buồn của người ta  càng nhân lên. Bố có thế không, có nhớ con,  nhớ mẹ như mọi người mang  nỗi nhớ bố đến thắt lòng không? Nỗi niềm của bố có giống với lòng con?  Trái tim và suy nghĩ của bố có đi cùng với con không? Con thèm khóc,  thèm hơi ấm, mùi thuốc lá hôi, thèm nghe tiếng ho, thèm một giọng nói.  Hơn hết, con thèm nhìn thấy nụ cười và ánh mắt của bố con. Bố ơi! Đến  bao giờ bố từ bỏ nơi ấy để về với ngôi nhà nhỏ, về với ba bà cháu con?
Giấu tên 

No comments:
Post a Comment