Góc Tâm Hồn Nhỏ - Đã từ lâu, anh tập thành thói quen đóng chặt cánh cửa tâm hồn mình, dịu dàng âu yếm một cách giả tạo trong các mối quan hệ, biết cách rút lui đúng lúc khi cảm thấy mọi chuyện bắt đầu mất kiểm soát...
- Em không thích bọn con trai cứ tỏ tình với em thế này chút nào.
Câu biểu cảm không đầu không cuối của Vân Anh làm Duy Hoàng giật thót. “Nhưng mình đã tỏ tình đâu?”, anh tự phân bua với chính mình, với một thái độ hoảng hốt mà chỉ mình anh hiểu. Mặt anh nóng ran lên và ước mơ lớn nhất của anh lúc đó có lẽ là có một tấm bình phong để che nó đi; không, ước mơ lớn nhất của anh lúc đó chính là việc mặt đất bỗng dưng nứt toác và anh có một cái khe để nhảy luôn vào đó cho rồi.
- Anh sao thế? – Vân Anh hỏi, giọng quan tâm.
- À, không. Nhưng em nói thế nghĩa là sao?
- Thì cái vụ confession ý. Nhiều người nói thật quá làm em bị choáng, giờ mỗi lần gặp lại thấy ngại ngại kiểu gì ý. Biết thế lúc đầu chả post.
- À ra thế. Mà trong số đấy không có anh đâu nhé.
- Giọng văn anh khác cơ, em biết mà.
Cô phục vụ bàn tiến lại gần, và Vân Anh ngay lập tức chúi mũi vào việc chọn đồ uống. Cô không để ý thấy Duy Hoàng chun mũi và lẩm bẩm ở mức âm lượng mà chính anh cũng khó mà nghe thấy:
- Nhưng mà anh định tỏ tình với em trực tiếp cơ, khỉ thật!
Duy Hoàng quen Vân Anh cách đây năm tháng, trong học kỳ cuối cùng của anh ở trường đại học. Năm tháng, một quãng thời gian không ngắn cũng không dài, chưa đủ để biến hai người xa lạ trở nên gắn bó khăng khít, nhưng cũng đủ để biến ai đó chưa từng quen biết thành ai đó đặc biệt. Đối với Duy Hoàng, Vân Anh là một người đặc biệt như thế: ấn tượng ban đầu của anh về cô vốn không rõ nét, nhưng rồi cái ấn tượng ấy cứ lớn dần lên khi cô chủ động đánh bạn với anh.
Cô năng động, tự tin và có vẻ vô ưu, nhưng ẩn sâu bên trong, cô là một con người hiểu biết, từng trải và suy nghĩ già dặn hơn nhiều so với tuổi. “Có lẽ vì vậy mà mình và cô ấy hợp nhau.” – Duy Hoàng từng nhiều lần suy nghĩ rồi rút ra kết luận đó. Anh thích cảm giác ở bên cạnh cô, giống như ở cạnh một người bạn tâm giao, những khi đó anh có thể tự cho phép mình không cần phải tỏ ra hài hước, tỏ ra khiêm nhường hay hiểu biết, anh trở nên trẻ con một chút, suy tư một chút đúng như con người thật của anh và cô thoải mái chấp nhận con người đó. Như một thứ bản năng, anh tin cậy cô và cho cô thấy những góc khuất của tâm hồn anh, những nơi mà đã từ lâu anh giấu kín khỏi ánh mắt của người đời, và ở chiều ngược lại, anh tin cô cũng tự tin để là chính mình mỗi khi ở bên anh.
Và mọi chuyện có lẽ vẫn sẽ tuyệt vời như thế, nếu như một ngày kia anh không nhận ra một sự thật mà khiến cho chính anh sợ hãi: Anh thích cô.
Anh bắt đầu thích cô từ bao giờ? Anh không biết. Anh có nên thổ lộ điều đó với cô? Anh mù tịt. Mọi chuyện đều quá bất ngờ và chóng vánh, khiến Duy Hoàng trở nên bối rối. Đã từ lâu, anh tập thành thói quen đóng chắt cánh cửa tâm hồn mình, dịu dàng âu yếm một cách giả tạo trong các mối quan hệ, biết cách rút lui đúng lúc khi cảm thấy mọi chuyện bắt đầu mất kiểm soát và tỏ ra chân thành nhưng lạnh lùng vừa đủ cho các cuộc chia tay.
Anh tàn nhẫn, anh cao ngạo, chỉ để có cảm giác mình là người chủ động trong cuộc chơi, và để chắc chắn rằng những mối quan hệ mờ mịt ấy sẽ không bao giờ biến anh thành kẻ tự làm tổn thương chính mình. Và rồi cô bước đến, dùng vài tháng ngắn ngủi để bóc đi lớp mặt nạ anh tự đắp lên cho mình trong hàng năm trời, và một lần nữa, anh thấy mình hiện ra trần trụi: ngây thơ, ngốc nghếch và sẵn sàng phát điên vì yêu đương.
Thế nhưng vào đúng cái ngày mà anh dự định thu hết can đảm để nói với cô ba từ ấy, thì cô đã lại vạch rõ giới tuyến với anh, bằng một câu chuyện chẳng lấy gì làm đặc sắc về cái trang Confession của cô.
- Ôi cái trào lưu Confession chết tiệt!
- Anh bảo gì cơ? – Vân Anh giật mình hỏi lại.
- Anh đang thích một cô gái, và anh cần em giúp.
- Em có quen không?
- Có. Là bạn cùng lớp với em.
Vân Anh cắn cảu nhìn miếng pizza đang đặt trước mặt. Cô chưa ăn gì nhiều, nhưng vẫn có cảm giác đầy ứ lên tận cổ. Bên cạnh cô, Duy Hoàng đang chuyện trò sôi nổi với Ly Ly, người ngồi phía bên kia của anh. Đã mấy lần, Vân Anh định xin phép về trước nhưng rồi lại cố dằn lại được, buổi đi chơi là do cô tổ chức, cô không thể bất lịch sự như thế.
Đây là buổi đi chơi của Vân Anh với nhóm bạn học cùng, nhân dịp kết thúc đợt thi giữa kỳ, và Duy Hoàng, với tư cách bạn của cô, và cũng vì anh có quen biết với đa số thành viên trong nhóm, được mời tham dự cùng. Chỉ Vân Anh biết mục đích thực sự của Duy Hoàng, anh nhờ cô tổ chức buổi đi chơi này vì anh muốn có cơ hội tiếp xúc với Ly Ly, một người bạn trong nhóm, và vào lúc này thì cô cảm thấy hơi hối hận vì đã giúp anh làm điều đó. Suốt cả buổi Duy Hoàng ngồi tán đủ thứ chuyện trên trời dưới biển với Ly Ly mà chẳng thèm đoái hoài gì đến Vân Anh, có chăng thi thoảng quay sang nháy mắt một cái vẻ cảm kích. Mà cũng lạ thật, mọi khi đi chơi với cô Duy Hoàng chẳng bao giờ nói nhiều đến thế, thường thường anh chỉ ngồi im nghe cô nói, thi thoảng trả lời một vài câu hỏi hay thậm chí là cười tươi một cái thay cho câu trả lời; lại có lúc anh ngồi im, tâm trí để tận đâu đâu, rồi đôi khi lảm nhảm toàn thứ lung tung mà chả ai hiểu được. Cũng không thể trách anh, dù sao Ly Ly cũng là đối tượng của anh, còn cô chỉ là… Mà nhắc đến thì, hình như cô cũng không biết cô là gì của anh nữa…
- Chuyện anh với Ly Ly đến đâu rồi?
- Vẫn tiến triển tốt.Thực sự anh đang không biết lấy gì để cảm ơn em.
- Anh đừng khách sáo.Vậy anh… tỏ tình rồi ạ?
- Chưa. Nhưng anh đang lên kế hoạch đây. Em lại giúp anh lần nữa nhé!
- Ơ… Dạ. Nhưng mà xong anh phải khao to đấy nhé.
- Ừ tất nhiên là phải khao to chứ.
Ngày hôm nay tâm trạng Vân Anh khá tệ.
Từ lúc nhận lời giúp Duy Hoàng thực hiện kế hoạch tỏ tình, cô đã bắt đầu cảm thấy không thoải mái, và sự khó chịu cứ lớn dần khi cô nhận ra mình thực hiện quá tốt vai trò “Wingman” của anh: Việc mượn sân thượng một dãy nhà ở trường đại học của cô được chấp thuận ngay sau khi cô đề xuất, việc giả vờ rủ Ly Ly lên sân thượng ngắm… sao chổi (Duy Hoàng dặn cô nói là “sao băng”, nhưng cô cố tình nói chệch thành sao chổi) nhận được cái gật đầu đồng ý tắp lự, rồi việc cô để Ly Ly lại một mình để len lén chui xuống cầu thang cũng thành công trót lọt.
- Có lẽ số phận an bài thế rồi. - Cô thở dài tự nói với mình.
“Nhiệm vụ” của Vân Anh trong tối nay vẫn chưa kết thúc, và lúc này đây, cô cần phải bằng mọi cách đảm bảo rằng kế hoạch tỏ tình tốn thời gian của Duy Hoàng đêm nay sẽ không bị phá hỏng bởi một ai đó vô tình nảy ra ý định ngắm trăng. Cũng may mà thang máy không hoạt động vào buổi tối, và Vân Anh có thể tập trung quản lý cầu thang bộ, nơi mà cô chờ sẵn để đợi hiệu lệnh của Duy Hoàng. Theo đúng kế hoạch, khi được anh thông báo qua điện thoại, cô sẽ phải chạy lên, đẩy chiếc bàn ăn đã giấu sẵn ở phía sau ra, và phục vụ cho đôi tình nhân trẻ một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn. Một kế hoạch hoàn hảo, nhưng kế hoạch ấy đáng tiếc chẳng dành cho cô, và vì thế mà chính sự hoàn hảo của nó đang khiến cho mỗi giây mỗi phút chờ đợi đều trở nên quá khó khăn.
“Ít ra thì Duy Hoàng và Ly Ly cũng hợp nhau đấy chứ!” - cô nhủ thầm rồi ngay lập tức phủ nhận ngay cái ý tưởng đó. Ly Ly là một cô gái tốt, tốt đến mức quá đáng, bởi cô luôn nhìn nhận cuộc sống dưới con mắt của trẻ thơ. Đối với cô, một cộng một thì luôn bằng hai, và vì thế mà bất cứ ai cũng có thể đọc ra hết những gì cô suy nghĩ trong đầu chỉ sau mười phút trò chuyện. Duy Hoàng thì ngược lại hẳn: Thế giới nội tâm của anh dào dạt, bao la, bí ẩn và nhiều ngóc ngách đến độ chính anh cũng không thể tự hiểu cặn kẽ được về bản thân mình. “Vậy Duy Hoàng tìm thấy điểm hấp dẫn gì từ một cô gái như Ly Ly?”. Vân Anh vốn nghĩ mình đã hiểu được Duy Hoàng một cách tương đối, nhưng lần này cô không thể tìm ra một cách cắt nghĩa nào nghe có lý về quyết định của anh.
Duy Hoàng xuất hiện không lâu sau khi Vân Anh rời khỏi, bảnh bao và lịch lãm hơn nhiều so với thường ngày. Ly Ly, đang lơ đãng ngắm nhìn bầu trời đêm, nhẹ nhàng quay người lại. Cô nhìn thấy anh.
- Chào em. – Anh mở lời.
- Chào anh. – Cô đáp lại anh với nụ cười rạng rỡ.
Giây phút đó, họ trao nhau một cái nhìn thấu hiểu, một cái nhìn đáng giá hơn vạn lời.
Vân Anh lại nhìn đồng hồ. Cô luôn tự nhận mình là người biết trân trọng giá trị của thời gian, biết tìm được niềm vui trong mỗi điều nhỏ nhặt và nâng niu từng giây phút trôi qua trong đời, nhưng giờ cô không thể không thừa nhận: Có những lúc thời gian thật ù lì và khó chịu. Nỗi cô đơn và buồn chán của sự chờ đợi đang dần nhấn chìm cô trong mâu thuẫn, và nỗi mâu thuẫn cùng cực ấy khiến cô nếm trải một nỗi day dứt mà cô rất ít khi phải chịu đựng. Vân Anh bị giằng xé giữa hai nửa trong chính con người mình: một nửa tự hào vì mình đã và đang giúp Duy Hoàng đạt được niềm hạnh phúc mà anh xứng đáng, một nửa tự giễu mình ngu ngốc khi toàn tâm toàn ý làm những việc khiến chính bản thân mình đau khổ. “Dù sao thì” – Vân Anh cay đắng tự thừa nhận “mình cũng là người chậm chân hơn.”
Và cũng là công bằng thôi, nếu như cô phải trả giá vì đã không nhận ra tình cảm của mình đủ sớm. Duy Hoàng, giống như Ly Ly khi nãy, lại đang ngước ánh mắt lơ đãng ngắm nhìn bầu trời đêm huyền diệu.
Môi anh hơi hé lộ một nụ cười, nhưng không đủ để che đi nỗi lo lắng kích động đang hiện ngày một rõ trên khuôn mặt. Bàn tay anh run nhè nhẹ, anh chỉnh cổ áo mỗi hai phút một lần, đổi thế đứng liên tục và dường như vô vọng trong nỗ lực làm chính bản thân mình bình tĩnh lại. Đó không phải là một Duy Hoàng bình thản trước mọi sự như người ta thường thấy, anh của ngày hôm nay không còn tâm trí và sức lực để che giấu đi những rung động mãnh liệt từ sâu trong nội tâm, cả thân hình cùng dáng vẻ của anh đang toát lên một sự bồn chồn cùng nỗi khát khao mà đã lâu anh không được cảm nhận.
Đứng lặng lẽ bên anh, tất cả những biểu hiện ấy của Duy Hoàng không qua nổi ánh mắt long lanh của Ly Ly. Đôi mắt ẩn ước có ngấn nước, nhưng trên môi cô lại đang đeo một nụ cười rạng rỡ. Cô biết ngày hôm nay rất quan trọng với Duy Hoàng.
Và cô cũng biết nó cũng sẽ rất khó quên đối với chính bản thân cô.
Vân Anh bất chợt rùng mình vì lạnh, một điều rất hiếm thấy ở một cô gái có sức chịu đựng tốt và thích vận động như cô. Rất nhanh, cô nhận ra điều không ổn ở đây: một cơn mưa không biết bắt đầu từ khi nào một cách dĩ nhiên đã khiến nhiệt độ không khí giảm xuống nhanh chóng. Bây giờ đang là cuối đông, trời sắp chuyển mùa và đang trở ấm. Sự thiếu vắng dần của những cơn gió mùa khiến thời tiết trở nên ẩm ướt và người ta bắt đầu phải làm quen với những cơn mưa bụi nhớp nháp và dai dẳng, đến và đi bất cứ lúc nào chúng thích.
- May mà anh không dùng nến!
Để chuẩn bị cho ngày hôm nay, đã có lúc Vân Anh nghĩ đến việc đề xuất cho Duy Hoàng tạo dựng một khung cảnh lãng mạn từ nến giống như trong nhiều bộ phim tình cảm, nhưng rồi cô nhanh chóng bỏ qua. Thấu hiểu Duy Hoàng và cả Ly Ly, cô biết kế hoạch ấy sẽ chỉ hoàn hảo nếu người phụ nữ hạnh phúc ấy là bản thân cô. Dù sao thì, ngày đó, cái ngày đẹp trời mà cô sẽ có thể khóc nức lên vì hạnh phúc trong vòng tay anh, nó hãy còn xa xôi lắm.
Hoặc giả số phận đã định sẵn là nó sẽ chẳng bao giờ tới.
- Chỉ cần anh hạnh phúc! – cô lẩm nhẩm trong miệng.
Đúng vậy, chỉ cần Duy Hoàng hạnh phúc, những chuyện khác đâu có quan trọng gì.
Trời vẫn mưa và thời tiết ngày càng lạnh.
Đã hơn hai giờ đồng hồ kể từ khi Vân Anh lén trốn khỏi Ly Ly, và như thế có vẻ là quá lâu để cho bất cứ chuyện gì có thể xảy ra.
Vân Anh bắt đầu lo lắng.
Duy Hoàng và Ly Ly có lẽ đang tránh mưa trong một góc nào đó có mái che của sân thượng, nhưng cả hai người cùng không chuẩn bị cho tình huống nhiệt độ xuống thấp đến thế này.Liệu có chuyện gì bất thường xảy ra không?
Trong lúc mà Vân Anh sắp không kiềm chế nổi mình, điện thoại của cô khẽ rung báo một tinh nhắn mới. Không phải Duy Hoàng vì tín hiệu mà anh quy ước với cô là một cuộc gọi, nhưng tin nhắn ấy ít nhất cũng kéo cô ra khỏi mớ cảm xúc lo lắng có thể khiến cô hành xử ngốc nghếch.
Nhưng, điều cô không ngờ lại xảy đến, người gửi tin nhắn ấy là… Duy Hoàng.
- Không thành công em ạ. Anh sẽ kể lại mọi chuyện sau, giờ anh muốn ở một mình. Em về trước đi, đừng lo cho anh. Cảm ơn em. Anh sẽ liên lạc.
Phải tận mắt chứng kiến Vân Anh thực sự rời đi, Ly Ly mới thận trọng bước từng bước xuống cầu thang nơi mà cô biết cô bạn mình vừa “trấn thủ” cách đây không lâu.
Nét cười mà Ly Ly cố giữ trước mặt Duy Hoàng trong cả buổi tối, cuối cùng cũng biến mất khỏi gương mặt cô. Ly Ly muốn mình tiếp tục vui vẻ, như bản tính trước nay của cô, nhưng trước khi cô kịp nhận ra, hai dòng lệ đã mạnh mẽ đổ ra từ cặp mắt to trong trẻo. Qua lớp vách kính đã mờ đi vì nước mưa, cô nhận ra Vân Anh, mặc kệ thời tiết, đang bước từng bước nặng nề trên sân trường, trước khi đột nhiên dừng lại, ngẫm nghĩ một giây, rồi quay đầu và chạy như bay về phía cầu thang.
- Cậu tuyệt thật đấy, Vân Anh ạ. – cô khẽ mỉm cười và thì thầm với bạn.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, nhưng cũng đủ khiến Vân Anh rùng mình và quay trở lại với thực tại. Việc Duy Hoàng bị Ly Ly từ chối vẫn còn khiến cô ngỡ ngàng, đồng thời nhen nhóm lại một điểm hy vọng nhỏ nhoi tưởng đã tắt hẳn khi cô còn ngồi sau cánh cửa sắt đó hơn một giờ đồng hồ trước. Đúng là cả hai người, cô và Duy Hoàng, đều chưa từng nghĩ đến kết quả này, và khi sự thực phũ phàng ấy xảy đến, nó đánh một đòn mạnh vào lòng tự tôn của chính cô.
- Ôi Duy Hoàng!
Cái tên của Duy Hoàng bất chợt reo lên trong lòng cô, như một tiếng chuông.“Đáng chết thật!”. Cô tự rủa xả mình vì đã quên mất cảm nhận của anh. Nếu như lời từ chối ấy khiến cô khó chịu đến vậy, thì anh sẽ cảm thấy tồi tệ đến mức nào nữa?
Nghĩ đến đây, cô quay đầu chạy thục mạng về phía cầu thang.
Mặc kệ anh nói thế nào, cô sẽ phải ở bên cạnh anh khi anh cần cô nhất.
Nhiệt độ ngày một xuống thấp, nhưng mồ hôi đang túa ra từ hai bên thái dương và sau lưng áo Vân Anh. Bất chấp việc cô là một cô gái mạnh khỏe, ưa vận động và thậm chí mới được đề cử vào đội tuyển điền kinh của khoa, việc leo hộc tốc như thế trong điều kiện đói bụng và khí trời lạnh lẽo đang khiến cô thở không ra hơi. Cô đã lên được đến tầng thứ năm, nhưng như thế mới là một nửa chặng đường.
Vân Anh cố gắng hết mức để hít vào sâu nhất có thể, cô hiểu rõ rằng mình không được để phí một giây phút nào nữa.
Duy Hoàng lại cắn móng tay, một biểu hiện cho thấy anh đang mất bình tĩnh.
Anh vừa nhận một cuộc điện thoại, báo một thông tin quan trọng mà vì nó anh đã hao tổn khá nhiều tâm huyết. Tự ý thức được rằng mình đã không bảo trì được vẻ ngoài bình thản trong suốt cả tối nay, giờ phút này đây khi mọi thứ đã sẵn sàng để được quyết định, anh kinh dị phát hiện hóa ra mình vẫn còn có thể mất bình tĩnh nhiều hơn đến thế.
Sẽ có một biến cố lớn xảy ra với anh, chỉ vài phút đồng hồ nữa thôi.
Anh đã kiên nhẫn rất lâu rồi, anh sẽ cần phải kiên nhẫn thêm một chút.
Vài phút nữa.
Còn bốn tầng …
Vân Anh vẫn kiên trì giữ nguyên tốc độ, dù tình trạng thiếu ô xy đang khiến các cơ bắp của cô phản ứng dữ dội. Các cơ ở bắp chân như bị kéo căng ra, trong khi hai bắp đùi như muốn đình công ngay lập tức. Cố nén những cơn đau đang lan tới dồn dập, cô nghĩ đến anh và mạnh mẽ bước tiếp lên.
Còn ba tầng nữa…
Thời tiết lạnh khiến không khí như đông đặc lại và cô có cảm giác buồng phổi bị xé rách toang ra sau từng hơi thở.Cô những mong anh bất ngờ xuất hiện và đỡ lấy cô khi cô đang sắp ngã xuống thế này, nhưng sự tỉnh táo vẫn vừa đủ để nhắc nhở cô trong lúc này, anh mới là người yếu đuối. Cả hệ thống hô hấp bỏng rát theo từng luồng khí đi qua, nhưng anh đang cần cô.
Còn hai tầng nữa …
Từng luồng không khí lạnh bị hút vào một cách cuồng bạo đã bắt đầu hành hạ đến cả hệ thống thần kinh. Đang nóng lên với việc cơ thể vận động không ngừng nghỉ, tiểu não của cô choáng váng trước liên tiếp những cú sốc nhiệt gây ra bởi những nhịp hít thở quá dồn dập. Cơn đau khủng khiếp từ phía sau đầu khiến cô bắt đầu mất đi cảm nhận với thị giác và khứu giác.
Trong cái giây phút mà sự tỉnh táo cuối cùng đã chuẩn bị tìm ra cách để rời bỏ cô, cô tự nhủ: “Hôm nay mình nhất định sẽ nói với anh ấy.”
Còn một tầng…
Cô chỉ còn chạy theo bản năng.
Ngoài hình ảnh của anh, não bộ của cô dường như không có khả năng xử lý thêm một luồng thông tin nào nữa. Cuối cùng thì Vân Anh cũng đến được “đích”.
Tỉnh táo lại sau một cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua, cô chống tay xuống đầu gối và ra sức thở bằng cả mũi và miệng. Cô biết mình ít nhất sẽ dính phải một cơn đau họng nặng vào ngày mai, nhưng giờ không phải là lúc quan tâm nhiều đến thế. Cố dằn cái ham muốn được ngồi bệt xuống duỗi thẳng đôi chân, cô vắt kiệt từng điểm sức lực còn sót lại để tất tả đi tìm Duy Hoàng.
Trời đêm yên tĩnh đủ để Duy Hoàng vẫn nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ của Vân Anh. Tim anh đang va đập mạnh với lồng ngực, anh chưa nhìn thấy cô, nhưng anh biết chỉ thêm vài bước chân nữa, khi cô chạm vào lối rẽ, họ sẽ ở trong tầm mắt nhau.
…
“Năm phút. Em vừa lập kỷ lục đấy!”
Đó là những gì Vân Anh nghe thấy chỉ vài giây trước khi chính thức nhìn thấy Duy Hoàng. Anh đang cố tỏ ra cái lối cư xử như thường thấy, nhưng cô đủ tinh tế để nghe chút run rẩy nhè nhẹ trong thanh âm của anh.
Hậu quả của cuộc marathon vừa rồi đang trở nên tồi tệ hơn dự tính của Vân Anh. Cơn mưa lạnh khiến cô cảm thấy buồn nôn, trong khi hai chân cô bắt đầu có dấu hiệu của chuột rút.
Hít một hơi dài cố trấn áp cái cảm giác nhộn nhạo trong người, cô bước tiếp về phía anh.
…
“Khi mưa đang thổi từng hạt lạnh lẽo trên khuôn mặt em
Và cả thế giới ở phía đối lập với em.
Anh sẽ lại gần và ôm em thật chặt.
Để em cảm nhận thấy tình yêu này” (*)
Tiếng Chris Allen ngân nga vang lên vào đúng khi mà sự mỏi mệt và đau đớn tưởng như sắp chiến thắng được Vân Anh.Bừng tỉnh, cô dừng bước nhìn chăm chăm về phía trước. Cơn mưa bắt đầu trở nên nặng nề, làm tay chân cô lạnh cóng và mắt cô tưởng như không mở ra nổi.Có điều cảnh tượng trước mắt lại khiến cô không thể không mở to con ngươi của mình.
“Anh biết em vẫn chưa đưa ra quyết định
Nhưng anh nhất định không bao giờ dẫn em lạc lối
Anh đã biết điều này ngay ngày đầu mình gặp mặt
Rằng em mãi là chủ nhân trái tim anh”(*)
Duy Hoàng đang ngồi đó, giữa một trái tim thật lớn xếp bằng nến. Thoáng chút lẩy bẩy, anh ngước mắt nhìn về phía cô gái mà anh yêu. Giây phút này đây, khuôn mặt cô đang hơi ngả sang mầu tím tái, tóc cô bết lại và rối tung lên trong khi dáng đứng của cô tựa như thể một thân cây sắp đổ; vậy nhưng trong mắt anh cô hiện lên tuyệt đẹp, như cô đã và sẽ mãi như thế.
“Anh sẽ là người mang hạnh phúc cho em
Biến những giấc mơ của em thành sự thật
Tất cả mọi điều, anh sẽ làm hết thảy
Để em thấy tình yêu thiết tha này”(*)
Hít một hơi thật sâu, Duy Hoàng chậm rãi đứng dậy. Một cơn gió đột nhiên thổi tới làm cây nến trong tay anh vụt tắt, nhưng rồi chỉ một giây sau đó, đốm lửa ấy lại cháy sáng một cách thần kỳ (**). Trái tim khổng lồ bằng nến xung quanh, được che cẩn thận bằng những chiếc ô xinh xắn, đồng dạng hết lượt này đến lượt khác bị những cơn gió tinh nghịch trêu đùa thổi tắt, nhưng rồi lại nhanh chóng bùng dậy và cháy sáng, tạo nên một hình ảnh lung linh rực rỡ đã luôn hiện lên trong giấc mơ của Vân Anh biết bao lần.Trong những giấc mơ của cô, những ngọn nến luôn luôn kiên cường như thế, nhỏ bé mà cứng cỏi, giống như tình yêu mà cô hằng ao ước.
Trong những giấc mơ của cô, người đàn ông của đời cô sẽ bước đến, giang tay ôm cô vào lòng rồi đặt lên môi cô một nụ hôn mà sẽ gắn chặt cô với cuộc đời anh.
Vào giờ phút này, anh đang bước đến.
Cô khẽ nhắm mắt.
Và câu chuyện của họ, cứ như thế bắt đầu…
---
(*) – Make you feel my love (Bod Dylan) – lời dịch
(**) – Đây là loại nến không tắt
No comments:
Post a Comment