Góc Tâm Hồn Nhỏ - Tuổi trẻ có những khoảnh khắc rất lạ kỳ, có thể vì một ai đó mà làm mọi chuyện - kể cả những thứ ngốc nghếch, điên rồ hay ấu trĩ…
Kỳ 3: Nỗi đau
Tuổi trẻ lại có khi dũng cảm, có thể vì một ai đó, mà đạt được những kỳ tích khó tin. Hoặc có thể, ai đó sẽ khiến tuổi trẻ biến đổi những mối quan hệ xung quanh theo một hướng bất bình thường, quay ngoắt đến 180 độ.
Có lẽ tuổi trẻ của Vũ, Phong là tuổi trẻ như vậy. Chẳng biết sau này, khi trưởng thành, nghĩ lại về thời khắc này, chúng nó sẽ nghĩ gì về thời một đi không trở lại rất đáng nhớ này.
Hai đứa đang ở trong quán trà quen gần trường. Quán bày trí khá đơn giản, thuần Việt, nhưng lại hay chơi những bản nhạc không lời. Trên tường quán treo đủ loại guitar, những vị khách có thể thoải mái lấy và chơi theo sở thích. Trong quán đang vang lên tiếng nhạc "Right here waiting for you". Vũ nhớ rằng, dịp mùa đông năm ngoái, bốn đứa tổ chức sinh nhật chung ở quán, và nó đã đệm bài này cho Đông hát…
“Wherever you go
Whatever you do
I will be right here waiting for you
Whatever it takes
Or how my heart breaks
I will be right here waiting for you”
- Tao muốn xin lỗi mày… Phong mở lời trước, vẻ mặt nghiêm túc chứ không tưng tửng như mọi khi nữa.
- Mày có lỗi gì mà xin lỗi tao? Vũ nhếch mép, ánh mắt vô hồn… Với nó, xin lỗi bao giờ cũng vô nghĩa, bởi đó chỉ là lời nói suông.
- Tao xin lỗi vì làm mày hiểu nhầm, những gì mày nhìn thấy hôm qua, tao với Đông…
- Mày sai rồi. Tao chẳng hiểu nhầm gì cả! - Vũ cắt lời. Vấn đề ở đây là có những chuyện, tao không được biết, dù tao là BẠN THÂN của mày. Vũ nhấn mạnh, có lẽ nó xúc động nên nói hơi to. Mọi người trong quán bất giác quay lại nhìn hai đứa.
- Đúng, tao đã sai rồi… Phong hơi cúi mặt. Hình như những lời Vũ nói, quả thực rất đúng với Phong. Hình như nó giấu giếm bạn bè nhiều chuyện quá…
- Ừ, mày sai, thế mày có gì để nói ngoài sai và xin lỗi không. Nếu chỉ có thế thì tao nghĩ mày đã lãng phí thời gian rồi! - Vũ kéo lấy ba lô, toan định đi về.
- Tao với Đông không có gì cả, dù thực sự là tao cũng có tình cảm với bạn ý, nhưng tao nghĩ bạn ý không thích tao đâu. Tao thề đấy.
- Thứ nhất, mày đừng thề, vì mày không phải Đông. Thứ hai, là một thằng con trai, nếu mày có tình cảm, mày nên nói với tao, cạnh tranh công bằng, tao không bao giờ xoắn. Nhưng mày giấu và âm thầm. Mày là loại bạn gì đấy Phong. Loại hèn hạ hay ném đá giấu tay?
Phong im lặng, lần này không phải vì muốn nhường nhịn, mà vì nó không còn bằng chứng hay lý lẽ thuyết phục nào để đưa ra. Bấy lâu nay, nó cứ âm thầm nghĩ suy, âm thầm quyết định và chọn lựa con đường đi của mình, mà quên mất rằng, không ai có thể bước đi đến cuối đường một cách trọn vẹn, nếu bước đi một mình…
- Thôi, mày không cần nói gì đâu. Lời nói ép buộc kiểu gì cũng gượng gạo thôi. Vũ chán nản, nó đã đợi chờ một câu trả lời có thể tạm chấp nhận, nhưng đáp lại nó, chỉ là một sự im lặng trống rỗng đến đáng sợ. “Tao về”
Vũ đứng lên, Phong cũng đứng lên theo. Bỗng Phong lên tiếng:
- Mày có thất vọng về tao không?
- Tao nghĩ, có những thứ mất đi không lấy lại được.
Vũ rảo bước đi về, bỏ lại Phong thẫn thờ trong quán trà. Bên tai nó văng vẳng những câu trả lời đau lòng của thằng bạn thân… Nó ngồi sụp xuống ghế…
Ở một góc quán, có một cô bé thắt bím tóc hai bên, đôi mắt mở to, tay di những đường chì nguệch ngoạc trên trang giấy trắng.
Trong quán, tiếng guitar vẫn vang lên dìu dặt bản nhạc “Sorry seems to be the hardest word”…
Đông ngồi thu lu trên góc giường. Sáng nay, nó không đi học.
Rồi nó gượng gạo lết khỏi giường, mở ngăn kéo bàn học. Trong đó là cuốn album gia đình, được lồng giấy bóng kính rất cẩn thận.
Nó lật trang đầu tiên, có nét chữ phụ nữ mềm mại nắn nót: “tặng anh, tặng con của chúng ta” đính kèm bức ảnh một thiếu nữ trẻ cầm bó hoa hồng đỏ, mắt đen láy, mái tóc dài tết sang một bên.
Nó không bao giờ quên cái đêm kinh hoàng ấy, đêm mà mẹ giã biệt cõi đời này. Nó không hiểu chuyện gì xảy ra, làm sao một cô bé con 5 tuổi có thể hiểu. Nó chỉ thấy mẹ nằm trắng bệch trên giường bệnh, nó lay mẹ dậy để nghe nó hát, nhưng mẹ không tỉnh dậy. Nó cứ lay mẹ, rồi nó bật khóc, và nó thấy những người mặc áo trắng toát đưa mẹ đi khỏi phòng. Bố Đông khuỵu xuống, nước mắt tràn đẫm mặt. Nó gào lên, chạy đuổi theo rồi vấp ngã, nằm sóng soài trên mặt sàn lạnh lẽo.
Có một người phụ nữ ôm nó vào lòng, vỗ lưng nó, thì thầm vào tai khe khẽ: “Nín đi con, mẹ con đi một lúc rồi về thôi”. Rồi có một cậu bé trạc tuổi, xòe bàn tay đầy kẹo C trái tim ra trước mặt nó: “Cậu ăn kẹo đi, đây là kẹo thần kỳ của Đô rê mon đấy”.
Người phụ nữ đó là cô Hồng, mẹ Phong. Còn cậu bé ngày ấy là Phong.
Cô Hồng chính là bác sỹ đã thực hiện ca mổ cho mẹ Đông.
Những viên kẹo C trái tim đã đi cùng tuổi thơ Đông qua những ngày lạnh lẽo, thiếu hơi ấm của mẹ. Mỗi lần nhớ mẹ, cô bé mùa đông lại lôi kẹo ra ăn, hy vọng điều ước mẹ xuất hiện trở thành sự thật. Cô bé cũng không bao giờ phải đi mua kẹo, vì có một cậu bé tốt bụng luôn mang kẹo đến làm quà.
- Tại sao tớ ăn bao nhiêu kẹo rồi mà vẫn không thấy điều ước thành thật - Cô bé mắt tròn xoe, tần ngần nhìn những viên kẹo màu cam đẹp đẽ nằm gọn ghẽ trong chiếc hộp trong.
- Mẹ tớ bảo là, phải ngoan ngoãn học giỏi nữa, thì kẹo mới linh nghiệm cơ - Thằng bé vừa cho kẹo C vào miệng, vừa líu lo nói.
- Có thật không? - Cô bé bóc hộp ra, cho một viên kẹo vào miệng. Vị kẹo tan ra nơi đầu lưỡi, ngọt lịm dễ chịu.
- Thật mà. Bố tớ bị đau mắt, thế là hàng ngày tớ đều ăn kẹo, và sưu tầm đủ phiếu bé ngoan mang về nhà, thế là bố tớ khỏi bệnh đấy. Thằng bé cười tít, sung sướng bỏ thêm một viên kẹo vào lưỡi - đã chuyển thành màu cam tự lúc nào.
- Mà nhá – thằng bé nhìn trước nhìn sau lấm lét, thì thầm - phải là kẹo C trái tim nhé, trái tim thì mới ước được, mẹ tớ bảo phải ước bằng cả trái tim đấy haha.
- Thế cậu làm kẹo C của tớ nhá. Nhiệm vụ là mang kẹo C đến hàng ngày cho tớ. Cô bé vân vê đuôi tóc sam, chân đá lung tung vào không khí.
Đông lớn lên với niềm tin như thế, niềm tin vào những điều cổ tích và thần kỳ. Cô bé học giỏi, giành hết giải thưởng này đến giải thưởng khác, và luôn nhớ ăn những viên kẹo be bé xinh xinh.
Bây giờ, kẹo C không còn được bán nữa, cô bé ngày nào cũng không có ý định tìm kiếm, bởi cũng đủ lớn để học cách chấp nhận sự thật khắc nghiệt. Chỉ có điều là, thật may mắn khi trong những giây phút tưởng chừng tuyệt vọng hoang mang nhất ấy, có một cậu bạn đã đến bên nó, gieo những niềm tin rất ngây thơ vào trong lòng nó. Bởi vậy, trong lòng Đông, luôn có niềm biết ơn khó tả với Phong. Vậy nên, dù là mờ mịt và liều lĩnh, nó vẫn quyết tâm thi đại học trong miền Nam.
Đông lật giở những trang ảnh tiếp theo, miên man suy nghĩ. Thực ra thì, có điều gì của quá khứ là đáng để quên không. Hay nó chưa bao giờ học được cách quên, nên luôn gom góp tất cả kỷ niệm lại, để những lúc chông chênh, có điều gì đó rất đẹp, rất thơ ôm ấp vỗ về… Một tình cảm với cậu bạn ấu thơ len lỏi trong tim cô bé.
Ngoài kia, tiếng chim hót ríu ran, rộn rã cả một góc sân… Một vài giọt mưa tí tách thấm vào bậu cửa sổ, rồi chợt đổ ào xối xả, tưới đẫm khoảna sân nhỏ. Những chú chim vẫn hót lảnh lót, khoảnh sân được tắm mưa, thẫm gạch màu đỏ au. Một cơn mưa mát lành cũng đang làm dịu tâm hồn Đông… Cô bé khoan khoái đưa tay đón lấy những hạt mưa nhỏ… Sau những ngày nắng, cuối cùng cũng có những ngày mưa.
Phong ngồi thừ trên đường, mồ hôi túa ra ướt đẫm trên lưng.
Tình yêu học trò không giống như bất cứ tình yêu nào mà nó đã từng đọc trên báo hay nghe lũ con gái hay kể trong những bộ phim Hàn Quốc. Có chút trẻ con, có chút bồng bột, có chút bất ngờ, vì chính nó, vào những ngày tháng cuối cấp, mới nhận ra tình cảm của bản thân. Hay là như thế này, tình cảm học trò rất nhẹ nhàng, mà cũng rất mãnh liệt, mà nếu nó không thổ lộ, nó sẽ phải ân hận cả đời. Ừm, khi một đứa con trai ngốc nghếch, bỗng nhiên muốn dùng hết sức lực của một thằng con trai mới lớn, để che chở, bảo vệ, để người con gái mà nó thương yêu, sẽ chẳng bao giờ phải rơi nước mắt, hay có khi, nhìn nụ cười của bạn ấy, trái tim nó bỗng như đứng im không đập nữa, và người cứ run lẩy bẩy như đứng trong tủ đá… thì... nó yêu rồi chăng…
Rồi trong cuộc đời sau này, sẽ còn phải trải qua nhiều lớp học, nhiều ngôi trường, nhưng sẽ chẳng có nơi đâu, khoảnh khắc nào, lung linh rạng rỡ, trong trẻo và say mê, vô tư như tình cảm thời áo trắng…
Ừm, nó cảm thấy thế, khi nó nghe thấy tiếng Đông hổn hển trong điện thoại lúc nửa đêm, báo rằng bố lại lên cơn đau tim, đang ở trong bệnh viện của mẹ nó. Vậy là thằng bé còn chẳng thèm xem lại đầu tóc quần áo, cứ thế phi đến bệnh viện, chỉ để nhìn thấy khuôn mặt của Đông, để an tâm là cô bạn đủ sức để đón nhận tất cả mọi thứ, và nó mãi là siêu nhân kẹo C của cô bạn. Hai đứa cứ ngồi đấy, nhìn trân trân vào cửa phòng phẫu thuật đang đóng im ỉm nặng nề, cho đến tận khi, bác sỹ thông báo tình hình bố Đông đã tạm ổn, hai đứa mới dám chợp mắt. Đông ngủ thiếp đi trên vai Phong…
Chúng nó cứ ngủ gục đi như vậy, cho đến khi những tiếng bệnh nhân, bác sỹ bắt đầu ồn ào lên, mới dụi mắt thức giấc.
- Mấy giờ rồi, tớ phải đi thi - Phong tá hỏa lên, lay Đông dậy.
- Gì cơ? Bây giờ là… 8h - Đông vẫn còn ngái ngủ, nhìn chiếc đồng hồ đeo tay.
Chưa kịp để Đông nói hết câu, Phong đã lao đi, như một cơn gió…..
Đến thi muộn, làm bài không tốt, và bỏ lỡ cơ hội được vào đội tuyển quốc gia, với những thằng con trai khác muốn thể hiện mình, là một thất bại thảm hại, sai lầm khó tha thứ. Với nó, có những thứ quan trọng hơn cơ hội của bản thân, như là… là... bè bạn (dù sao thì nó nghĩ chưa đến lúc để thổ lộ đâu, và cũng nên giải thích rõ ràng cho Vũ nữa). Nghĩ vậy, Phong tự cười vui một mình.
Lúc đầu, nó muốn vào miền Nam chỉ để thi đại học, chỉ đơn giản vì không muốn cuộc đời nó là một chuỗi an nhàn đã được lập trình sẵn bởi bố. Nó không hiểu sao, bố là giám đốc thì nó phải thi kinh tế. Nó không hiểu sao, phải học kinh tế, nào là ngân hàng, nào là quản trị, thì mới có một tương lai tốt đẹp. Nó chẳng muốn, nó muốn làm kỹ sư, chế tạo máy móc. Con người cứ phát sốt lên nếu thiếu tiền thì phải, rồi đến lúc có đề huề tiền, lại ngồi lo những ước mơ của những kẻ thiếu tiền. Ơ, thế hóa ra cuộc sống nó cứ đảo điên thế đấy. Nhưng, nó có điên đâu, nó hoàn toàn bình thường mà, nên là, nó sẽ sống một cách đơn giản: sống cuộc đời vui, làm điều mong muốn, và hưởng những thành quả nho nhỏ.
Nó nhớ lại những lần bố Đông phải vào viện, nhìn khuôn mặt thất thần của cô bạn, nó cố gắng động viên an ủi, nhưng không bao giờ có thể tưởng tượng được nếu bản thân rơi vào hoàn cảnh đó, nó sẽ đối mặt ra sao, có đủ dũng cảm để làm điểm tựa cho gia đình không. Thường thì, chúng ta vẫn cứ động viên nhau, nhưng chúng ta hiểu rằng, dù người gặp chuyện, có kể mọi điều với chúng ta, bằng giọng điệu chân thành và tự nhiên nhất, thì vẫn có những điều, chỉ có trải nghiệm mới đủ để thẩm thấu và thấu hiểu.
Nó chỉ tưởng tượng và nghĩ linh tinh vậy thôi, chứ không ngờ điều đó lại biến thành sự thật .
Bố Phong bị phát hiện mắc ung thư phổi, giai đoạn đầu. Mẹ muốn chuyển bố vào Nam, vì trong đó mẹ quen một bác sỹ rất giỏi điều trị về phổi.
Tin bệnh của bố là một đòn giáng mạnh vào gia đình nó. Bố là trụ cột của cả nhà. Phong là con một - và nó đang chuẩn bị bước vào kỳ thi quan trọng nhất đời học sinh.
Nó hầu như không dám chia sẻ với ai. Nó nín thinh. Những điều này, chỉ mình Đông biết, và cô bé cũng đủ tinh tế để hiểu Phong cần thời gian, để làm quen và đối mặt. Ít nhất, đến giờ, Phong vẫn còn trốn tránh nhiều lắm. Đông hiểu, và cả Phong cũng hiểu điều đó.
Hay là vì thế, Đông muốn vào miền Nam, để giúp đỡ nó, như nó đã từng làm với Đông? - Phong giật mình tự hỏi.
Nó thở dài. Chắc là vậy rồi, vì Đông thương hại mình. Đông nghĩ là mình thật yếu đuối, không thể chống chọi mọi thứ một mình.
Phong ngước mắt lên trời. Trời mùa hè thường rất xanh và chói nắng, không có chút gợn mây u ám của đông, không dịu nhẹ và êm đềm trôi như trời thu, cũng không nồng nhiệt và bừng sáng như xuân. Trời rất xanh, rất trong, rất cao, khiến nó muốn với tay mà ôm lấy bầu trời quá, chỉ là nắng gắt khiến mắt nó khó có thể nhìn thấy toàn bộ mà thôi…
Những bông hoa phượng đã bắt đầu nở đỏ rực cả một góc trời. Đỏ như trái tim của những đứa học trò cuối cấp, vẫn đang thổn thức những âu lo lưu luyến, tình cảm lẫn lộn và hãy còn bộn bề sách vở, những kỳ thi căng thẳng. Có lúc nào không, vì những mơ ước riêng của bản thân, mà theo nó là ích kỷ, mà nó sẽ bỏ quên bè bạn, hay tình cảm với một ai đó, bỏ quên những điều mà nó không bao giờ muốn mất. Có lúc nào không, giữa gia đình ruột thịt và gia đình thứ hai, nó phải chấp nhận yêu lấy một bên và đặt xuống một bên. Nó nhận ra, sẽ luôn có những sự trao đổi đắt giá trong mỗi quyết định. Và nó cần chọn lựa, không bao giờ tham lam cả hai được, vậy thôi.
Một cánh phượng đỏ chao liệng rơi khẽ xuống chân nó…
Nó giật mình… Thời gian không chờ đợi một ai. Tháng năm mãi mãi không ở lại…
Chiều hôm sau. Tại lớp học vẽ.
- Ơ, chỗ này phải pha màu xanh chứ em, sao lại pha màu đỏ - Hạ huých nhẹ tay vào Thảo.
- À… à, em nhầm chị ạ…- Thảo lúng túng pha lại màu vẽ.
- Có chuyện gì nói cho chị xem nào. Hạ nhanh chóng hiểu ngay vấn đề, cô bé nhí nhảnh mọi khi hôm nay bỗng dưng xao nhãng lạ.
- Chị đã bao giờ nhìn thấy người nào rất hiền, nhưng tự nhiên lại nổi giận đùng đùng không?- Thảo rụt rè ngước mắt hỏi chị Hạ, tay vẫn vân vê hộp màu nước đỏ.
- Có chứ, lúc người đó có chuyện bức xúc hay phẫn nộ, không kiềm chế được - Hạ trả lời nhanh chóng, nó đang nghĩ thằng bạn ngốc như cái cốc lại vừa trót mắng mỏ gì Thảo đây, chắc lại chương trình cuối cấp rồi. Khổ thân thằng bé, hay thích ôm đồm nhiều thứ, đến lúc xì trét quá là mất hết cả hình tượng ông già… ý lộn... con trai chín chắn.
- Nhưng mà phẫn nộ với bạn thân ấy ạ - Thảo lo lắng, tay liên tục khuấy bút lông vào hộp màu nước đỏ.
- Sao em lại hỏi thế, có chuyện gì kể rõ cho chị xem nào - Hạ cũng bất ngờ, rút cuộc là chuyện về ai, không phải là Vũ sao?
- Thôi không có gì đâu ạ, mình tô bài tiếp thôi! - Thảo đưa bút lông lên giấy, quệt màu tô.
- Vấn đề là bức tranh của em muốn màu xanh cơ - Hạ cười , đưa cho Thảo lọ màu xanh biển.
Thảo lúng túng với bài vẽ bị tô sai màu. Hạ thì thầm khẽ vào tai cô bé :
- Nên là, để chị giúp em nhé, có được không ?
Cô bé gật đầu. Hạ cười tươi, bà chị lớp 12 tinh quái sắp sửa làm chuyên gia tâm lý cho cô em lớp 10 thơ ngây.
- Vậy tối về chị em mình chat với nhau 1 lúc nhé - Thảo hỏi Hạ, ánh mắt đầy vẻ tin cậy.
- Ừ, tối nhé, bây giờ tập trung học đã nào! - Hạ nháy mắt, nhanh tay pha màu giúp Thảo.
Vậy là tối đó, hai chị em ngồi chat với nhau, mải mê đến độ, khi kim đồng hồ chỉ sang con số 12, vẫn thấy hai nick chat bật sáng:
Rain_summer: Chuyện này cứ để chị nghĩ cách giải quyết nhé, em đừng lo.
Sun_flower: Có giải quyết được không chị?
Rain_summer: Nếu em tin, em sẽ làm được thôi. Ngủ đi em, muộn lắm rồi!
Sun_flower: Vâng. Vậy em sẽ đợi. Hy vọng mọi chuyện đều ổn. Chị ngủ ngon nha!
Nick sun_flower im lìm. Chỉ còn Rain_summer vẫn đang bật sáng. Hạ uể oải tắt máy tính, kéo rèm cửa, nhìn ra bầu trời đêm đen kịt. Liệu rằng, nó có đủ sức để tháo nút mọi chuyện không - những câu chuyện rắc rối mà nó chưa bao giờ trải qua. Nó không biết nữa, nhưng nó hiểu, trong màn đêm đen, sao vẫn cứ sáng. Ừm, cứ tin tưởng đi.
Quán trà quen với những bản guitar mộc, lại sắp sửa đón những vị khách thân thiết…
Có những chuyện, sẽ được giải quyết ở nơi nó bắt đầu.
Khi trái tim trót mang những tổn thương, thì ở chính trái tim ấy, sẽ có những vết lành, bằng cách này hay cách khác… Chỉ cần trái tim đủ kiên nhẫn và chân thành mà thôi.
Và con tim, nhất định, sẽ vui trở lại.
No comments:
Post a Comment