Góc Tâm Hồn Nhỏ -
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người con trai khóc. Cậu ấy chỉ tầm tuổi tôi, cao gầy và có mái tóc dày mềm mại. Cậu ấy ngồi trên bậc thềm của nhà thờ trong ánh chiều nhập nhoạng, sắc hoàng hôn đỏ ối nhuộm tím cả khoảng lưng thẳng tắp.Hai bàn tay với những ngón dài rám nắng đặt trên đầu gối, cặp mắt không chớp treo lơ lửng ánh nhìn vô định, từ khóe mi bên trái một giọt lệ lớn rơi xuống, lóng lánh như kim cương. Tôi cá là cậu ấy đang chìm đắm trong một thế giới khác, bởi lẽ cậu ấy hoàn toàn không phát hiện ra cái con bé tọc mạch – là tôi, đang chống xe đạp ngay phía bên trái mà nhìn chằm chặp vào cậu ấy.
Tôi không biết mối tình đầu của mọi người đến như thế nào nhưng tôi biết chắc mối tình đầu của tôi đến ra sao. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, dưới bầu trời đang dần sẫm màu, trước khi tôi kịp nhận ra, thứ hương vị vừa chua vừa chát của tình yêu đầu đời đã vội vã ập đến, vươn từng nhánh từng nhánh li ti rậm rạp trong bộ rễ ô rô, len vào mỗi ngóc ngách, bấu chặt lấy trái tim nhỏ bé của tôi.
Tôi không biết cậu ấy là ai và cũng không đủ can đảm để đến làm quen. Dù có ngu ngốc đến mấy tôi cũng hiểu rằng lúc này cậu ấy chẳng cần bất kì ai – đặc biệt là cái con nhóc xa lạ với thứ tình cảm chớm nảy mầm vụng về ngây dại lân la phiền hà. Và tôi đi. Phóng thật nhanh như thể bản thân phạm phải lỗi lầm gì đó thật khủng khiếp.
Một tháng. Hai tháng. Rồi nửa năm. Tôi không gặp lại cậu ấy nữa. Dù cố tình đạp xe ngang nhà thờ hàng trăm lần. Dù thầm cầu nguyện hàng ngàn lần. Có lẽ cậu ấy chỉ là một giấc mơ. Hoặc là cơn gió đã vụt qua thì không cách chi quay trở lại được nữa.
Tháng 12. Đất trời khô cong như mẩu bánh đa. Da mặt tôi bỏng rát trước những cơn gió bấc đầy sương muối. Nhưng vẫn không có cách gì dập tắt nỗi háo hức khi Giáng sinh đang ngày một gần. Tôi thường trát kem ẩm đầy mặt, quấn lên cổ chiếc khăn len to sụ và bám càng anh hai la cà khắp phố xá. Thành phố khoác lên mình bộ xiêm y rực rỡ, là lượt và ấm sực. Anh hai đổ đầy hai tay tôi những hạt dẻ lớn thơm phức, canh giữ tôi hệt canh giữ một con sóc ngốc nghếch. Anh chỉ lo lạc tôi giữa dòng người đông đúc tuôn ra từ mọi ngõ hẻm ngược xuôi to nhỏ. Tôi yêu Giáng sinh. Với tôi, đó luôn là mùa nhiều phúc lành và niềm vui nhất trong năm.
Đêm 24. Tôi nằng nặc đòi anh hai đưa đến nhà thờ, phớt lờ mọi lời cảnh báo kinh hoàng về nguy cơ bị đè bẹp bởi đám đông khủng khiếp. Đêm còn lạnh hơn tôi hình dung. Anh hai chụp lên đầu tôi cái nón đỏ rực và liên mồm nhắc nhở rằng phải theo sát anh. Tôi vâng vâng dạ dạ, ngoan ngoãn bám chặt vào ống tay áo màu xám bạc của anh.
Sự thật đã chứng minh lời của anh hai là hoàn toàn đáng tin cậy. Giữa đám đông nhốn nháo đầy kinh khiếp, tôi có cảm tưởng bản thân đã biến thành một nhúm bột mỏng, bị cán qua cán lại, hết đập dẹt rồi lại cuộn tròn, cuối cùng thì bị thả vào chảo dầu đang sôi sùng sục, chiên đi chiên lại, chiên đến nỗi lục phủ ngũ tạng đều rách bươm. Anh hai vừa cố gắng chen lên vừa chốc chốc kiểm tra xem tôi đã thiếu dưỡng khí mà ngất đi chưa.
Tôi núp sau lưng anh, vừa khổ sở vừa háo hức, chỉ cầu mong có phép dịch chuyển tức thời, phắt một cái là vào bên trong nhà thờ. Rồi không biết bằng cách nào, trong cái khoảng hỗn độn nhòe nhoẹt ấy, bằng sức mạnh bí ẩn không thể giải thích, tôi nhìn thấy cậu ấy. Vẫn cái dáng cao cao, vẫn mái tóc dày mềm mại.
Cậu ấy quàng chiếc khăn len xanh thẫm, khuôn mặt lấp loáng ánh đèn, đang bị cuốn trôi đi trong dòng người ồn ã như cơn lũ dữ. Khoảnh khắc đó cả thế giới xung quanh đều tiêu biến, chỉ còn lại mình cậu ấy, yếu ớt và cô độc, rơi vào trong đáy mắt tôi. Khi tỉnh lại từ cơn mê man choáng ngợp, tôi chỉ kịp nhận ra mình đã thả tay anh hai, cố gắng chạy về phía cậu ấy tự lúc nào. Bên tai ù đi, phảng phất như có tiếng ai gọi, phảng phất lại an tĩnh tuyệt đối. Tôi bám chặt vào hình bóng của dải khăn tựa lạch biển mềm mại, cứ thế kiên nhẫn bước tới, từng chút một.
Cậu ấy muốn thoát khỏi đám đông bao quanh nhà thờ. Tôi nhìn bóng lưng càng lúc càng xa kia, gấp đến độ bật khóc. Chẳng kịp nghĩ ngợi, tôi lột phăng chiếc mũ len đỏ chói, nhắm hướng cậu ấy quăng tới. Túm len đỏ rực lao đi, tạo thành một vòng cung duyên dáng rồi đậu xuống dải khăn xanh thẫm. Cậu ấy túm lấy nó, ngẩng lên, chần chừ đôi chút rồi nhìn về phía tôi. Khoảng cách không gần nhưng tôi vẫn thấy được đôi con ngươi đen bóng ánh lên nét ngỡ ngàng, phản chiếu vô số ánh đèn màu lấp lánh.
Tôi thở hổn hển, cố gạt bỏ nỗi xấu hổ đang lan nhanh như cỏ dại, dùng hết sức lực lảo đảo chen về phía cậu ấy. Cậu ấy không nhúc nhích, chiếc nón len đỏ để ngang ngực, hình như đang chờ tôi. Túm lấy dải khăn phía trước của cậu ấy, tôi ngẩng đầu hổn hển đứt quãng:
- Giúp tôi… được không? Tôi… không chịu nổi cái đám đông… kinh khiếp này nữa!
Cậu ấy hơi do dự nhưng vẫn gật đầu. Nắm chặt khuỷu tay tôi, cậu ấy lôi tôi ra khỏi dòng người hỗn độn. Cách mấy lượt áo dày và chiếc găng tay nâu sẫm, tôi vẫn như nhìn thấy những ngón tay dài rám rắng im lìm trong bóng hoàng hôn trước kia.
Bằng cách nào đó, thông qua những con đường bí mật có lẽ chỉ mình cậu ấy biết, cậu ấy đưa tôi tránh vào khu vườn phía sau nhà thờ. Hít đầy lồng ngực làn không khí thoáng đãng trong lành, cả hai chúng tôi bất giác im lặng thật lâu. Khu vườn được thắp sáng bằng những ly nến nhỏ, cành lá đen thẫm mảnh mai tựa những nét vẽ thủy mặc. Phía trên chúng tôi là bức tượng Chúa cứu thế trầm mặc nghiêm nghị, vừa lạnh lùng vừa tò mò dò xét. Tôi vuốt ngực, chỉ nghe thấy trái tim đập cuồng loạn. Tôi cúi mặt không dám nhìn cậu ấy, hai vành tai nóng đến bốc cháy.
- Cậu… có sao không?
Âm thanh xa lạ vang lên trong màn đêm tĩnh mịch mang theo sự quyến rũ khó cưỡng. Tim tôi dường như muốn đập cửa xông ra. Tôi lắc đầu, cảm giác cổ họng cũng đã bốc cháy. Vươn tay chỉ vào chiếc nón len đỏ thẫm, tôi rụt rè thanh minh:
- Tôi… không cố ý… Tại… có người đụng tôi!
- Không sao – Cậu ấy nói, thuận tay đưa cho tôi cái mũ.
- Cám ơn! – Tôi lí nhí.
Điện thoại trong túi hơi rung lên. Tôi thò tay vào, lén lút tắt máy rồi cười, tìm đề tài thăm dò.
- Cậu có vẻ rành đường đi lối lại trong nhà thờ ha?
- Thỉnh thoảng tôi có đến thăm người quen ở đây nên cũng biết được chút ít.
- Vậy sao? Sao tôi không thấy cậu bao giờ nhỉ? – Tôi thắc mắc, nhìn vẻ mặt cậu ấy lại vội vàng bổ sung -Tôi cũng hay tới đây lắm!
- À, tôi chỉ loanh quanh ở khu đằng sau nên hiếm khi thấy ai hết.
Tôi gật đầu ra vẻ đã hiểu, bộ dạng thản nhiên nhưng bên trong lại đang gào thét vui sướng, rốt cục tôi đã ‘tóm” được cậu ấy rôi! Tôi chìa tay, trưng ra vẻ mặt cởi mở tự nhiên nhất:
- Tôi là Quân. Rất vui được làm quen với cậu!
Cậu ấy hơi khựng lại. Qua một giây chờ đợi, vành môi nghiêm nghị khẽ cong lên, cậu ấy phóng khoáng nắm lấy tay tôi:
- Tôi là Bách. Cũng rất vui được làm quen với cậu!
Tối hôm đó tôi tự mình về nhà, hoàn toàn quên béng chuyện anh hai có lẽ đang tìm tôi điên cuồng. Khi mẹ gọi điện thông báo cho con trai rằng chú thỏ đi lạc đã trở về an toàn thì tôi vẫn bê nguyên bộ dạng lơ ngơ lên giường, cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp, nhắm tịt mắt và… mơ thấy Bách. Tôi đã thất bại khi cố gắng hỏi xin số điện thoại của cậu ấy. Bách phân trần rằng điện thoại vừa bị móc mất trên xe bus, hiện tại cậu ấy chưa có tiền sắm cái mới. Tôi biết Bách nói dối. Nhưng không sao hết, tôi không buồn lâu, con bé si tình bướng bỉnh đã có kế hoạch “vĩ đại” cho “nửa kia” của trái tim.
Tôi thật sự nghi ngờ khả năng tồn tại cái phần trăm Bách không nghĩ tôi là một đứa mặt dày. Chính bản thân tôi còn tự cảm thấy lớp biểu bì phía trên cổ của mình là “vô địch thiên hạ” cơ mà! Sau đêm Noel, cứ cách hai ngày tôi lại mò tới nhà thờ một lần. Tôi học thuộc lòng Kinh Thánh, làm thân với các cha đạo, chỉ thiếu điều chưa dập đầu trước Chúa mà thôi! Nhưng chính nhờ vậy mà tôi biết thêm khá nhiều về Bách. Cậu ấy bằng tuổi tôi. Không theo Đạo.
Tới đây vào ngày cuối tuần để giúp các Cha lau dọn. Nửa năm trở lại đây chỉ đi một mình nhưng trước kia luôn đồng hành cùng một cô bạn gái xinh đẹp. “Bạn gái cũ!” tôi đoán. Có sao đâu, chỉ là bạn gái “cũ”, quan trọng là giờ đây cậu ấy đang cô đơn và tôi thì có cơ hội, phải không?
Tôi cũng bắt đầu phụ giúp dọn dẹp trong nhà thờ vào ngày cuối tuần. Hiển nhiên chỉ có hai đứa là cùng độ tuổi nên tôi và Bách sẽ nói chuyện. Bách không lạnh lùng như tôi thoạt đầu lầm tưởng. Bằng chứng là mặc dù biết chắc tôi có “lòng hươu dạ vượn” nhưng cậu ấy luôn cư xử với tôi rất lịch thiệp. Chúng tôi dần thân nhau. Bách rốt cục đã cho tôi số liên lạc. Sau đó, thỉnh thoảng hai đứa sẽ hẹn nhau cùng đi ăn, xem phim, chọn sách, chọc ghẹo và cười đùa. Như những người bạn thân. Thế thôi!
Kết quả này chưa hẳn làm tôi mãn nguyện. Tôi đã dũng cảm và nhiệt tình hết mức với tình cảm đầu đời của mình. Tôi mong mỏi một cái kết hoàn mỹ. Nhưng luôn có cái gì đó trong ánh mắt của Bách khi nhìn tôi khiến tôi biết rằng mình chỉ nên đi đến đây thôi, bởi lẽ nếu tôi cố gắng tiến thêm một bước nữa có thể tất cả những gì tôi kỳ công xây dựng từ trước đến giờ sẽ tan biến như bong bóng xà phòng.
Hôm ấy là một ngày mưa bụi. Bách gọi tới giữa lúc tôi đang dằn vặt giữa một bên là đống bài tập đại số khó nhằn và một bên là chiếc chăn bông ấm áp.
- Đi ăn bánh bao rán nhé! Tớ mời!
- OK! – Tôi nhảy cẫng lên như một chú kanguru, bắt đầu cuộn chăn lại với tốc độ ánh sáng – Cậu tới đón tớ?
- Yes!!! 20 phút nữa nhé tiểu thư!
Bóng chiều nhập nhoạng như nuốt chửng Bách khi cậu ấy xuyên qua làn mưa lạnh buốt tới chỗ tôi. Bách đưa cho tôi cái ô to, cười cười:
- Tụi mình đi xe đạp cho ấm nhé!
Tôi gật đầu như giã tỏi, nhảy phốc lên xe, một tay cầm ô, một tay níu chặt thắt lưng Bách. Ngả đầu vào lưng cậu ấy để chắn gió tôi cười tới không khép miệng lại được, bỗng dưng cảm thấy cơn mưa mùa đông cũng thật đáng yêu.
Hai đứa chọn một quán nhỏ trong ngõ hẻm. Bách gọi thêm trà nóng cho tôi. Hai đứa vừa ăn vừa chuyện phiếm. Hôm nay Bách ăn rất nhiều cũng cười rất nhiều. Tôi cũng vậy. Nhưng rồi tôi biết có gì đó không ổn ở đây. Có lẽ là trong nụ cười của Bách. Có lẽ là ở cách cậu ấy cúi đầu, tỉ mỉ lau sạch đôi đũa của hai đứa. Hoặc có lẽ là ở đôi mắt của Bách, cứ thẫm lại, mênh mang như màn mưa mùa đông. Tôi biết Bách sẽ không nói cho tôi nghe gì cả. Cậu ấy chỉ cần một ai đó ở bên vào lúc này và ngẫu nhiên người được chọn là tôi. Không hơn! Đây là may mắn hay sự mỉa mai dành cho tôi? Lần đầu tiên tôi thấy bản thân đang nổi đóa với Bách. Tôi không muốn thế này! Tôi ghét cái cảm giác thấy được trái tim Bách mà không cách chi lại gần được. Rõ ràng gần bên mà cũng xa thật xa! Đặt đũa xuống, tôi nhìn thẳng vào Bách, đề nghị:
- Chơi trò chơi không?
- Trò gì?
- Oản tù tì, hỏi thẳng đáp thật.
- Nghĩa là sao? – Bách hơi khựng lại, có phần cảnh giác.
Tôi nhe răng cười:
- Vui thôi mà anh chàng chết nhát!
Tôi nghĩ rằng ở một mức độ nào đó vẻ mặt vô tư của tôi đã lừa được Bách nên rốt cục cậu ấy cũng đã đồng ý tham gia trò chơi…
- Oản tù tì kéo búa bao! A tớ thắng!… Xem nào… chuyện xấu hổ nhất cậu từng va phải là gì?
- Cậu xấu tính! – Tôi la lên.
- Cậu mới là người đặt ra luật lệ! – Bách cười hì hì.
- Chuyện xấu hổ nhất…a…a…a…thôi được! Tớ từng “vồ ếch” trước toàn trường khi lên bục lãnh phần thưởng!… Đừng cười nữa… tớ cảnh cáo nếu cậu còn dám cười … tiếp…tiếp…tiếp…tớ phải phục thù!
- Oản tù tì kéo búa bao! Tớ lại thắng nhé!
- …
- Oản tù tì kéo búa bao!…
Bách thắng tôi liên tiếp mấy trận. Nhìn vẻ mặt trẻ con tràn đầy đắc chí của cậu ấy, tôi bên ngoài thì làm bộ đau khổ nhưng bên trong lại cười thầm. Trò “oản tù tì” này đích thân anh hai dạy cho tôi, đã luyện tới mức “xuất quỷ nhập thần” rồi, tuyệt không thua trong tay kẻ nghiệp dư là Bách. Thả cho Bách vài trận chỉ là kế tung hỏa mù, nhằm giảm sự cảnh giác của cậu ấy tới mức thấp nhất mà thôi. Giờ mới là lúc ra tay. Tôi hít sâu, bàn tay không thuận giấu trong túi áo bất giác co chặt lại.
- Oản tù tì kéo búa bao!… Á á á tớ thắng nhé…tớ thắng nhé!
- Xem ra cuối cùng cũng đến phiên cậu nở mày nở mặt a! – Bách cười.
- Cấm chạy làng nha! – Tôi nói.
- Yên tâm! – Bách bày ra vẻ mặt tử sĩ, khoát tay – Mời!
- Ừ – Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Bách – Cậu từng có bạn gái, đúng không?
Im lặng. Trong khoảnh khắc tôi cứ ngỡ Bách sẽ bật dậy, rời khỏi cái quán nhỏ này ngay tức khắc. Nhưng không. Cậu ấy thậm chí cũng không tránh né ánh mắt của tôi. Cậu ấy không cười. Tôi cũng không cười. Cả hai chúng tôi đều hiểu rằng đây không còn là chuyện chơi cho vui nữa. Có những thứ không thể giả vờ không biết, không thể giả vờ không hay mãi mãi. Chẳng biết qua bao lâu, dễ tới cả thế kỷ, cuối cùng Bách mới chớp mắt, cười khẽ:
- Quân thật sự muốn biết?
- Ừ!
- Ừ!
- Cậu “ừ” cái gì?
- “Ừ” cho câu hỏi của cậu chứ gì nữa! – Bách nâng côc trà nóng lên miệng uống một ngụm lớn rồi nói tiếp – Cậu còn gì muốn hỏi thì hỏi đi?
- Không cần “oản tù tì…” nữa sao?
- Không cần thiết! Cậu hỏi đi, bao nhiêu cũng được, tớ sẽ trả lời hết!
Tai nóng lên vì xấu hổ, tôi nâng cốc lên bắt chước Bách uống một ngụm. Nước trà ấm, vị trà chan chát ngòn ngọt quẩn quanh đầu lưỡi không tan.
- Tớ muốn biết hết! Cả chuyện trước kia lẫn chuyện bây giờ! Tại sao cậu thường đến nhà thờ? Tại sao hôm nay cậu lại tới tìm tớ?
Bách cười.
- Cậu đúng là một kho câu hỏi! Tớ hiểu rồi, tớ sẽ kể cho cậu nghe hết. Chuyện của tớ ấy à, không biết nên bắt đầu từ đâu nhỉ?…
… Phương là bạn từ nhỏ của Bách. Hai nhà là hàng xóm từ lúc hai đứa còn chưa sinh ra. Phương hơn Bách một tuổi. Cô là điển hình của con gái theo đạo, dịu dàng nhưng luôn có niềm tin mãnh liệt vào Đấng bề trên, vào bản thân, vào định mệnh. Bách chưa bao giờ gọi Phương một tiếng “chị”, càng chưa nghĩ sẽ coi Phương là chị. Cậu thích Phương. Nhiều đến mức đôi khi ngay bản thân cậu cũng bất ngờ rằng một cậu choai ở cái tuổi đầy bất ổn đó lại có được một tình cảm như thế. Cậu thổ lộ với Phương. Cậu theo Phương tới nhà thờ hàng tuần làm công việc dọn dẹp một cách tình nguyện và vui vẻ. Phương nói với Bách hãy cho cô thời gian suy nghĩ. Cô vẫn để cậu ở bên như từ trước tới nay. Cô không thích ai khác nhưng cũng không đến với cậu. Phương như gần, như xa. Còn Bách, cậu chẳng biết làm gì ngoài chờ đợi. Cho tới hơn nửa năm trước, Phương đột ngột chìa ra trước mặt Bách tờ giấy gọi nhập học của một trường đại học quốc tế danh tiếng, thông báo cô sắp đi xa…
- Tớ thậm chí đã cầu xin cô ấy – Bách kể – Xin cô ấy đừng đi! Hay ít nhất hãy chờ tớ, 1 năm thôi, tớ nhất định sẽ không để cô ấy thất vọng. Nhưng cô ấy chỉ lắc đầu.
- Và… – Tôi hỏi
- Cô ấy nói tất cả đều là ý Chúa. Chúa nhất định có lý do khi sắp xếp mọi chuyện như thế. Tớ hỏi cô ấy có bao giờ thích tớ không, dù chỉ một chút. Cô ấy chỉ cười. Rồi cô ấy lẳng lặng rời đi, đến câu chào tạm biệt cũng luyến tiếc. Hồi ấy tớ như kẻ mất hồn ý! Buồn cười lắm! Nhưng trên hết là giận. Giận cô ấy vô tình! Giận bản thân ngu ngốc! Cô ấy đi rồi, dứt khoát như thế, quyết tuyệt như thế, vậy mà tớ vẫn không buông được, vẫn đến nhà thờ hàng tuần, vẫn đêm đêm canh giữ yahoo và facebook, vẫn ngóng chờ trong vô vọng!
Bách nhắm mắt, một vết hằn hiện rõ trên vầng trán cao của cậu ấy. Tôi cũng nhắm mắt, nước mắt ngấp nghé đầu mi. Tình cảm của Bách là vô vọng, và có lẽ của tôi cũng thế. Tôi biết rằng chẳng thể nào có chỗ cho tôi, cho thứ tình cảm non nớt ngây ngô đầu đời trong trái tim sâu sắc mãnh liệt sớm già dặn của cậu ấy. Mưa ngoài phố vẫn giăng mắc không thôi. Quán nhỏ yên tĩnh đến lạ lùng Chỉ có nỗi buồn rầu của hai đứa chúng tôi là vẫn ngân nga như một giai điệu buồn thương bất tận không dứt.
Tôi không đến nhà thờ nữa. Nhưng như thế không có nghĩa là tôi và Bách cắt đứt liên lạc. Tôi vẫn đều đặn nhắn tin cho Bách, có khi là mấy câu hỏi thăm vu vơ, có khi là mấy mẩu truyện cười nhạt thếch. Sau buổi tối đó, dù muốn dù không giữa tôi và Bách đã có thêm một thứ vô hình chen vào, khiến hai đứa không thể tự nhiên như trước. Tôi vùi đầu vào sách vở, tự biến mình thành một con nhóc trầm lặng chăm chỉ. Đôi lúc ngẩng lên, buông bút sách, bỗng thấy xa lạ với chính bản thân. Bao nhiêu nhiệt thành bao nhiêu dũng khí dường như đã theo cơn mưa mùa đông trôi sạch thì phải? Có tối tôi nằm mơ thấy Bách như lần đầu tôi nhìn thấy cậu ấy, mái tóc dày, những ngón tay rám nắng tĩnh lặng, và cả giọt nước lấp lánh nơi khóe mi. Cuộn tròn trong chiếc chăn lớn ấm áp, tôi khóc, bỏng rát cả hai gò má nứt nẻ. Điện thoại rung lên. Tin nhắn của Bách.
- “Cậu ổn chứ?”
Tôi trả lời:
- “Cậu vẫn luôn thích cô ấy đúng không?”
Không có hồi đáp. Tôi không để ý, nhắn tiếp.
“Tớ thích cậu. Không nhiều như cậu thích Phương nhưng cũng là thích. Thật lòng tớ mong cậu sẽ quên Phương và ở bên tớ. Nhưng trên hết, tớ mong cậu luôn vui vẻ và hạnh phúc. Cậu vui thì tớ cũng sẽ vui. Nhưng tớ chẳng biết nên làm sao? Bách à, nói cho tớ biết, phải làm thế nào thì cậu mới vui?”
“Tớ không tin vào Chúa. Tớ tin rằng vận mệnh do mỗi chúng ta tự mình nắm bắt. Hãy dũng cảm lên! Nếu chỉ có ở bên cô ấy cậu mới vui thì hãy đến bên cô ấy! Đừng sợ hãi cũng đừng buồn rầu!”
“Bách à, cậu còn nợ tớ một câu hỏi nhớ không? Rằng sao hôm đó cậu lại tới tìm tớ?”
Lần này Bách trả lời tôi.
“Tớ tới tìm cậu vì lúc ấy người đầu tiên tớ nghĩ tới là cậu. Tớ quý mến cậu rất nhiều, dù đó có lẽ không phải là thứ tình cảm cậu mong muốn. Quân, cậu biết không, hôm đó tớ đã nhận được giấy gọi từ trường mà cô ấy theo học. Nhưng tớ không vui, tớ chỉ thấy sợ, sợ rằng cố gắng là thế nhưng biết đâu đổi lại vẫn chỉ là thất vọng. Tớ chẳng biết tớ nên làm thế nào?”
“Đừng làm gì khiến bản thân cậu phải hối tiếc” – Tôi gửi đi tin nhắn cuối cùng rồi tắt máy.
… Hôm Bách đi là một ngày nắng đẹp. Chúng tôi nắm tay nhau tới tận lúc sân bay gọi loa thúc giục hành khách vào làm thủ tục. Bách buông tay tôi, cúi xuống thầm thì:
- Cậu là cô gái dũng cảm tuyệt vời nhất mà tớ từng được gặp!
Rồi cậu ấy hôn tôi. Nụ hôn ngắn ngủi nhẹ như hơi thở. Môi Bách mềm, ấm và có vị của nước mắt. Khi cậu ấy ngẩng lên, đôi con ngươi đen bóng khô ráo nhìn tôi chăm chú.
- Cậu là món quà Giáng sinh tuyệt vời nhất tớ từng nhận được. Tớ không tin Chúa trời nhưng tớ cám ơn ông ấy vì đã đưa cậu đến cho tớ. Đã muộn nhưng tớ vẫn muốn tặng cậu món quà Giáng sinh này – Bách đặt vào tay tôi chiếc hộp nhỏ – Cám ơn… và tạm biệt Quân!
Tôi đã tự nhủ bản thân rằng không được khóc. Nhưng khi nhìn những dòng chữ nghiêng nghiêng mảnh dẻ Bách chép tặng tôi trên tấm thiệp thì nước mắt vẫn rơi xuống, lặng lẽ, thanh thản.
No comments:
Post a Comment