Năm đó họ 17 tuổi, cả hai đều đang đi dạo trong công viên Gia Định cùng bạn của mình thì 2 ánh mắt của đôi trẻ vô tình chạm nhau. Họ tuy không quen biết nhưng vẫn cuối chào nhau với vẻ mặt ngượng ngùng.
Cám ơn anh! người làm tim em phải khóc |
Từ hôm đó không biết tại sao mà cả hai cứ không hẹn mà gặp ngoài công viên. Họ từ lúc nào trở nên thân thiết và dần dần nảy sinh tình cảm với nhau. Sau khi quen nhau được ba năm chàng trai nói với cô gái:
_ Mình cùng làm thành một gia đình nhỏ 4 người em nhé -anh nói với gương mặt đầy tự tin và cùng với bó hoa trên tay, thêm chiếc nhẫn ngay bông hoa chính giữa.
Cô gái quá bất ngờ đến nổi không thể nói lên lời mà đôi mắt của cô chỉ biết rơi ra những giọt nước trong suốt, long lanh lạ thường và đôi mắt ấy chứa đầy sự hạnh phúc. Cô khẽ ngật đầu và nói:
_ Ừh….ừh…em đồng ý. Chúng ta sẽ cùng nhau có những đứa con thật tuyệt vời anh nhé.
Sau ngày đó một tháng họ tổ chức đám cưới dưới sự chứng kiến của Chúa và tất cả mọi người rất vui vẻ.
Cô dâu trẻ về nhà chồng được mọi người đón nhận. Cô về làm một người con dâu ngoan, cô chăm sóc cho mẹ chồng chu đáo. Hằng ngày nấu cơm,lau dọn nhà cửa với chăm lo cho cô em chồng thuộc cung song ngư đầy mơ mộng. Có thể nói hiếm cặp chị dâu em chồng nào hợp nhau đến ngạc nhiên như cặp chị em này.
Cưới nhau không lâu mọi người ai ai cũng vui mừng khi nghe tin cô có baby. Nhưng sau khi mang thai được một 6 tuần thì có một người phụ nữ gọi điện cho cô nói mình là bạn gái cùa chồng cô.
Nghe cô gái ấy nói mặt cô tái mét, không còn sự sống, cô không nói với bất kỳ ai mà tối đó chỉ biết ngồi khóc một mình ở góc phòng đọc sách. Cô chợt nhớ ra trước đây lúc cô chưa có con chồng cô thường hay về trễ hoặc qua đêm bên ngoài. Nghĩ tới đó thôi cô bỗng muốn khóc òa lên nhưng phải kìm nén lại vì sợ có người nghe được.
Cô không nói gì và vẫn bình thường với chồng như mọi ngày. Nhưng tối hôm sau khi đang dọn cơm điện thoại chồng cô reng lên. Có tin nhắn cô vội mở ra đọc những dòng tin đầy tình cảm của người con gái vừa gọi cho cô hôm qua.
_ Em àh, điện thoại anh có phải………………-chỉ nói nhiêu đó thôi thì chàng trai đã thấy trong mắt cô có một nỗi buồn vừa thoáng qua.
“Có phải cô ấy vừa khóc” đó là suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu anh. Anh chạy tới ôm hôn cô nhưng cô không một chút phản ứng. Chỉ dùng vẻ mặt lạnh lùng đáp trả hành động của anh. Anh liếc mắt qua cái điện thoại thì thấy nó đang nằm ngay tay của cô. Vội lấy mở hộp thư thì anh giật mình thấy tin nhắn của H. Anh vội nhìn sang vợ thì cô vẫn bình tĩnh ngồi ăn cơm. Chắc anh đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Sáng hôm sau anh đi gặp H ở một quán café gần công ty yêu cầu cô dừng tất cả mọi chuyện lại và xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra và anh vô cảm bước đi mặc cho cô gái kia khóc than la hét:
_ Nếu anh bỏ em, em thề em sẽ nói mọi chuyện cho gia đình của anh biết. Em sẽ nói tất cả, em sẽ làm tất cả để được bên cạnh anh.
_ Cô muốn làm gì thì làm. Tôi nói thật, tôi không ngờ cô lại là ả đàn bà mà tôi từng quen trong thời gian dài đến như thế ( anh nở nụ cười khinh bỉ rồi bước đi)
Khi anh đi ra ngoài thì bắt gặp vợ mình đứng từ bệnh viện phụ sản nhìn qua anh từ lúc nào. Anh vẫn cười và chạy tới bên vợ, anh ôm cô vào lòng nhưng cô từ chối, anh bàng hoàng nhìn cô và nhìn cô bước đi.
Một cô gái ngày thường yếu đuối nhưng sao hôm nay lại mạnh mẽ quá, thường ngày chỉ cần một cảm giác buồn thôi cũng đủ để lấy đi những giọt nước mắt của cô.
Về đến nhà cô thấy em chồng đang xem những bức ảnh mà một người xa lạ tên H gửi đến cho cô cách đây khá lâu.
_ Chị, chị nói em nghe anh hai em như thế này bao lâu rồi. Có phải trước khi chị có em bé không? Là ai gửi đến hay chị cho người theo dõi? Chị nói em nghe đi em sẽ đứng về phía chị.
Cô chỉ lắc đầu mỉm cười: “Không, em cứ xem như chưa từng thấy gì đi. Chị muốn mọi chuyện bình thường đến khi con chị chào đời, được không em.”
Anh đứng ngoài nghe hết mọi thứ và thầm nói với bản thân: “Hóa ra cô ấy đã biết từ lâu, vậy mà mình không hay biết gì cả. Tội cô ấy quá, mình là thằng tồi không xứng làm chồng, làm cha con của cô ấy.”
Mọi chuyện sẽ vẩn ổn nếu 3 tuần sau người đàn bà tên H ấy không gọi điện cho anh. Cuộc gọi vẫn với nội dung như cũ, họ gặp nhau vẫn quán café ấy, vẫn những lời níu kéo cùng những giọt nước mắt của cô ta làm anh cũng đôi chút rung động. Và điều cuối cùng cô muốn là anh hãy bên cô một đêm rồi cô sẽ ra đi.
Nhưng tối đó, vợ anh đã tới và chứng kiến cảnh tượng mình trần của 2 người trên giường. Thật không biết cô đã đau đến mức nào nhưng nước mắt cô đã không rơi, cô quay đi nhưng bước được một bước thì cả người cô ngã khụy xuống, cái thai chưa được 4 tháng đang chảy máu làm ướt đẫm chiếc váy màu xanh biếc của cô.
Anh hoảng hốt chạy lại bên cô, gọi cấp cứu đến. Anh gọi điện cho người than đến và vừa lúc đó ả đàn bà bên cạnh anh đã nói hết tất cả. Nói tại sao vợ anh lại biết nơi đó mà tới đúng lúc như vậy.
Anh giật thót và tát cô ta 2 cái nghe mà giật mình. Mẹ và em gái anh đã tới, có cả mẹ vợ của anh. Trên tay cô em gái có đem cả những tấm hình mà anh không ngờ tới ném vào mặt anh:
_ Anh vừa long chưa. Nếu ngay từ đầu không yêu thì đừng đòi sống đòi chết để mà cưới, tuy là anh tôi nhưng tôi khinh thường anh. Tôi không ngờ mình lại có một người anh như anh.
Cô em gái lo lắng cho chị dâu và đứa cháu tới đứng ngồi không yên. Hai bà mẹ nhìn những bức hình mà không tin vào mắt mình, mẹ của cô thì nhìn cánh cửa của phòng cấp cứu mà tội cho cô con gái tội nghiệp. Còn bà mẹ chồng thì đánh chàng trai rất nhiều và bảo tại sao bà lại sinh ra một đứa con như anh.
Bác sĩ cứ ra vào phòng cấp cứu mà không ai nói tình hình như thế nào cho người nhà của cô. Một tiếng, hai tiếng…….và bốn tiếng đã trôi qua, bác sĩ với bộ đồ phòng phẫu thuật màu xanh bước ra:
_ Mọi người xin bình tĩnh, đã cứu được bà mẹ nhưng đứa bé thì còn quá nhỏ nên không thể cứu được.
Mọi thứ như tối sầm trước mặt anh, anh đã giết chết con mình, đã bóp nát tất cả mọi thứ hạnh phúc trong tay mình.
Cô suất viện về nhà mẹ của mình, anh tới thăm nhưng mẹ cô không cho vào. Anh chỉ còn biết ngày ngày đem một bó hoa ly loại mà cô rất thích tới và kèm trong đó là một lá thư với nội dung:
“Em à! Anh biết mình có lỗi với em rất nhiều. Vì thế anh không hi vọng em sẽ tha thứ cho anh nhưng anh hi vọng em sẽ gặp anh để anh có thể bắt đầu lại như ngày xưa. Anh xin lỗi em.”
Cứ như thế mỗi ngày một lá thư, một đóa hoa, một sự chờ đợi suốt cả năm trời. Cuối cùng anh cũng được cô tha thứ, nhưng chưa đoàn tụ được bao lau thì cũng là lúc anh nhận ra mình chỉ đi được với cô quãng đường ngắn nữa thôi.
Ngày anh lo sợ cũng đã gần đến, anh vẫn cố gắng giấu mọi người, anh ngày ngày gấp những ngôi sao, những con hạt giấy viết những lời an ủi và rất rất nhiều câu hỏi han, quan tâm khác nhau dành cho vợ mình.
Anh cảm giác mình chỉ còn một hai ngày nữa thì anh dành hết thời gian cho gia đình, cho vợ của mình.
Khi đi chơi với vợ, anh nói tất cả với cô, nói hết những gì về bệnh tình của mình rồi anh dần dần nhắm mắt. Bỏ lại cô hoảng hốt gọi cứu thương, lo đến xanh mặt, xỉu lên xỉu xuống và tin không đáng mong đợi nhất lại tới.
Anh đã ra đi mãi mãi, nhưng cô không hề khóc, có lẽ những gì anh đã làm khiến cô hạnh phúc và cũng khiến cô đau quá nhiều nên nước mắt chảy ngược vào tim. Sau một tuần chồng mất, cô cứ đứng trước mộ của anh mà nói:
_ Tại sao anh lại không nói cho em biết trước, em ghét anh lắm, lại một lần nữa anh đã xém mang đứa con này đi anh biết không. Anh hãy đợi em nha, em sẽ mau đến với anh thôi. Em cám ơn người đàn ông đã làm tim em phải khóc bằng máu. Cảm ơn anh đã đến bên đời em, đã cho em một món quà ý nghĩa. Cảm ơn anh và xin lỗi đã để anh phải chịu đau đớn một mình.
Nguồn: truyennganhay
No comments:
Post a Comment