Em chỉ biết là em như mặt trăng thôi! Mặt trăng, dù khi tròn khi khuyết, muôn hình vạn trạng, nhưng bản chất của nó vẫn tròn, chẳng qua là người ta không thể nhận ra đấy thôi!
Anh!
Anh yêu em hay yêu những cơn mưa? |
Em mở tung cửa sổ đón lấy những giọt mưa đầu tiên. Gió mát lùa qua cửa sổ, không quên cuốn theo cho em mùi hương hoa hồng mà anh còn để lại. Mát dịu, ngòn ngọt nhẹ nhàng. Anh hay tặng hoa hồng cho em. Anh bảo lúc nào anh cũng sẽ dành cho em một bó hồng trước khi bó kia kịp tàn… Anh không biết là em luôn giữ chúng lại, treo trên cửa sổ, cho đến khô thôi vẫn không hết là hoa hồng.
Em nhớ anh!
Và em chợt tự hỏi: Anh yêu em hay yêu những cơn mưa hơn?
Nếu em hỏi anh như thế…
Đừng cốc đầu em như anh vẫn hay dành cho riêng em như thế: “ Ngốc ạ! Hỏi thế mà cũng hỏi được à”
Em hỏi thật đấy!
Anh yêu mưa vì sao?
Lần trước anh đùa: anh yêu mưa vì Thần Nông anh vốn là những giọt nước, kiểu như định mệnh, không thể trốn chạy được.
Anh yêu em hay yêu những cơn mưa? |
Nhưng đấy không phải là điều quan trọng nhất đâu anh! Bằng chứng là Newfeed của em tối nay, ai cũng như muốn hứng lấy một giọt mưa ướp vào trong từng câu chữ. Mà họ chả phải là Thần Nông, cũng chẳng Cự Giải, chẳng Song Ngư – những yếu tố nước của Horo.
Cái lí do quan trọng nhất, thực ra em biết chứ! Anh yêu những sự mới mẻ, đầy hứng khởi, bất ngờ và sự đổi thay. Bởi loại mưa anh yêu nhất, chẳng phải mưa rào, cũng không phùn, không ngâu… Là mưa chuyển mùa! Mà mưa chuyển mùa thì thật sự là như thế!
Anh yêu em tại sao?
Em không biết!
Em chỉ biết là em như mặt trăng thôi! Mặt trăng, dù khi tròn khi khuyết, muôn hình vạn trạng, nhưng bản chất của nó vẫn tròn, chẳng qua là người ta không thể nhận ra đấy thôi!
Em chẳng được như mưa chuyển mùa.
Em chẳng đủ trong trẻo để gột rửa mọi thứ, khiến tất cả trở nên tinh khôi trong vắt…
Em chẳng đủ mạnh mẽ để hồi sinh những mùa hoa…
Cũng chẳng đủ ấm áp để gọi nắng lên lung linh thật nhiều…
Em chỉ đơn giản là em thôi!
Anh yêu em hay yêu những cơn mưa hơn?
Liệu, một ngày nào đó, ngày mà mưa chuyển mùa đến trong lúc tình yêu của chúng mình trở thành một thói quen, có mang theo một tâm hồn trong trẻo hơn em, mạnh mẽ hơn em, ấm áp hơn em, để rồi cuốn anh phiêu lưu về một mùa mới không em? Bỏ lại hoa hồng của em chết quắt đi trong lọ mà không có nhành khác thay thế, như một dấu chấm hết?
Em cũng không thể biết được. Nhưng nếu mưa chuyển mùa không đến, sẽ chẳng thể có những đợt gió to mà anh và em vẫn thích dìu nhau qua, để biết được tay và tay đã chặt thêm qua từng đợt gió…
Mà dù chúng có cuốn anh đi, em không còn lọ hoa tươi nguyên nữa, thì em vẫn còn hoa hồng treo trên cửa sổ. Mỗi ngày héo mòn đi một ít, dần dần, mòn dần, nhưng chả bao giờ biến mất hẳn đâu mà! Chỉ thế thôi cũng là quá đủ để em đánh cược với sự tổn thương.
Anh yêu em hay yêu những cơn mưa…
Nguồn: nhật kí cuộc sống
No comments:
Post a Comment