Nếu có một ngày, anh biết em là một “diễn viên đại tài”, giả vờ vô tâm, giả vờ độc lập, giả vờ như không cần tất cả, nhưng chỉ cần có anh, liệu có bao giờ anh sẽ nghĩ về em, dù chỉ là một chút thôi…?
Anh à, vì em không mạnh mẽ như anh nghĩ, nên đừng bao giờ mỉm cười với anh một cách trìu mến như thế thêm một lần nào nữa, anh nhé!
Anh – bước vào đời em tựa như một cơn gió lạc loài. Một cơn gió không thoáng nhẹ nhàng lướt qua để quên đi, nhưng cũng không đủ lâu để em có khả năng níu chặt lại. Em biết, chấp nhận việc anh bước vào đời em với tư cách là một người bạn thân quả là một quyết định xuẩn ngốc nhất trong cuộc đời của em…
Nhưng nếu không như vậy, những buổi chiều được đạp xe cùng anh trên con phố dài liệu sẽ có bao giờ có cơ hội tồn tại?
Nhưng nếu không như vậy, sẽ chẳng bao giờ em được trêu chọc, sẽ chẳng bao giờ em được nhìn anh cười tươi một cách hạnh phúc đến như thế…
Vì em biết, mỗi người xung quanh em đều cố gắng tự tạo một vòng tròn khép kín bao quanh để bảo vệ mình. Và rồi em suy nghĩ, liệu khi em cố gắng đập tan vòng tròn đó, liệu mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn, liệu anh sẽ cố gắng nắm chặt tay em hay là anh sẽ cảm thấy phiền để rồi anh rời xa em mà đi mãi…
Em đâu mạnh mẽ như anh nghĩ... |
Anh vẫn thường chê em là một đứa con gái chỉ biết chúi mũi vào công việc, vì thế nên anh gọi em là một nàng “workaholic” vô tư vô tâm. Anh vẫn thường thấy em mỉm cười nhẹ nhàng mỗi khi người khác bông đùa, vì thế nên anh dán mác em là một đứa con gái xinh xắn dễ thương. Anh vẫn thường thấy em một mình gánh chịu mọi thứ, kể cả nỗi đau, anh cho rằng em la một đứa con gái mạnh mẽ độc lập… mà không cần có anh…
Và rồi, cho đến một ngày, anh tiến bước vào tình yêu với một người con gái khác – một người con gái, mà có thể cô ta không anh đủ nhiều bằng em, nhưng em chắc chắn rằng, ánh mắt anh, lúc nào cũng hướng về người con gái ấy… Và em biết rằng, em đã mãi mất anh, dù tất cả chỉ là diễn ra trong khoảnh khắc.
Nếu có một ngày, anh biết em là một “diễn viên đại tài”, giả vờ vô tâm, giả vờ độc lập, giả vờ như không cần tất cả, nhưng chỉ cần có anh, liệu có bao giờ anh sẽ nghĩ về em, dù chỉ là một chút thôi… ?
Đừng nghĩ em mạnh mẽ, đừng nghĩ em cao thượng đến như thế, vì cơ bản, em vẫn là một cô gái sống đúng cảm xúc của chính mình. Rồi sẽ có một ngày, anh nhận ra rằng, em vẫn yếu đuối, vẫn cần một bờ vai khác để che chở như bao người khác thôi, chàng trai ngốc nghếch ạ!
Nguồn: nhật kí cuộc sống
No comments:
Post a Comment