Tình yêu trong trái tim và tâm hồn Quyền là một điều gì đó thiêng liêng và cao quý, trong sáng và ngây thơ, không vẩn đục tính toán thiệt hơn. Những người phụ nữ đến với anh đa phần hám tiền, hám của, nếu không cũng chỉ để thỏa mãn nhục dục cá nhân...
Anh muốn có em! |
Quyền đứng thẫn thờ trên ban công. Bóng dáng Hồng vừa lướt qua cuộc đời anh như một giấc mơ mới xảy ra ngày hôm qua. Hồng là một cô gái chân chất, trong trắng. Giữa chốn phồn hoa đô hội chứa chấp bao lạc thú, vui chơi đàng điếm, Hồng nổi bật lên là một cô gái tinh khiết, thật thà. Không hiểu từ lúc nào, trái tim tưởng như chai sạn với những cơn bão tình của Quyền lại một lần nữa thật sự rung động trước bóng hình một người con gái. Quyền phải tự thú nhận với lòng mình đã yêu Hồng bằng trái tim thật thà như trái tim người con gái anh đã từng ước ao bao ngày tháng.
Quyền ngồi nhớ lại những mối tình đã qua. Người phụ nữ nào đến với anh cũng nhiệt tình và cháy bỏng như mùa hạ khát khô nắng cháy. Ruộng già mạ ngấu, Quyền chỉ biết yêu như để thỏa mãn tất cả những người phụ nữ đến với anh. Tình yêu khi đó nặng về bản năng hơn ý nghĩa đích thực của tình yêu mà trong tâm hồn Quyền luôn hướng tới và khát khao.
Những người phụ nữ đến với anh khi thì già, lúc lại trẻ, chập chờn như những bóng hình trong những đêm dài mộng mị. Có một cô gái miền Trung hơn Quyền hai tuổi, đăng tin trên mạng tìm chồng, Quyền thích thú ấn phím hộp thoại: “Miền Trung nắng cháy, nơi anh nước non ngập tràn. Em có về với anh không?”.
Cô gái miền Trung trả lời: “Em sẵn sàng về với anh. Nhưng ở ngoài đó anh không được vội vàng lấy vợ. Gái Hà Nội vừa khéo vừa đảm. Nhưng chưa biết chừng dai sức như em. Nếu em về nhà anh, cho dù mẹ anh có khó tính đến mấy, em cũng chiều. Em cam phận làm con sen người ở trong nhà để được gần anh”.
Quyền khoái chí lắm cười khà khà rồi ấn tiếp phím hộp thoại: “Em không ra Hà Nội ngay với anh là anh lấy vợ Hà Nội đó. Anh đang muốn cưới vợ lắm rồi. Nhà anh lắm của nhiều tiền. Nếu lấy em về nhà anh để làm vợ, mẹ anh trông đanh đá dữ dằn thế nhưng lại rất hiền, rất chiều con dâu. Nếu chính thức đăng ký với em, mẹ anh sẽ thuê ôsin hầu hạ dạ vâng, em chỉ việc ăn với đẻ”.
Cô gái miền Trung trả lời: “Thế thì anh cứ chờ em. Rồi em sẽ ra Hà Nội với anh”.
Đúng như lời hẹn ước, vào một buổi tối mùa đông, cô gái miền Trung theo chuyến tàu đêm tới ga Hàng Cỏ. Quyền hăm hở ra đón bạn miền Trung. Hai người thuê một phòng trong khách sạn Đồng Lợi.
Những người phụ nữ đến với anh đa phần hám tiền, hám của, nếu không cũng chỉ để thỏa mãn nhục dục cá nhân... |
Quyền có thói quen tắt đèn tối mịt khi quan hệ cùng bạn gái. Cẩn thận hơn, anh còn lấy một chiếc khăn mặt che kín mặt mình như thể người chết đến với tình yêu. Đơn giản anh không muốn đánh mất đi thứ cao quý nhất của đời người đàn ông. Và cũng đơn giản bởi quá nhiều phụ nữ đến với anh nên sau mỗi lần quan hệ, anh muốn dùng tấm khăn đó lau kỹ khuôn mặt mình như để gột rửa tất cả những người phụ nữ đã yêu anh điên cuồng không biết nghĩ suy.
Tình yêu trong trái tim và tâm hồn Quyền là một điều gì đó thiêng liêng và cao quý, trong sáng và ngây thơ, không vẩn đục tính toán thiệt hơn. Những người phụ nữ đến với anh đa phần hám tiền, hám của, nếu không cũng chỉ để thỏa mãn nhục dục cá nhân. Chính vì thế sau mỗi lần quan hệ, trao nụ hôn nồng cháy để thỏa mãn nhu cầu của một người phụ nữ, Quyền có thói quen khạc nhổ vào lavabô phòng khách sạn. Anh ghê tởm nụ hôn của phụ nữ, anh ghê tởm cái con đàn bà vừa quan hệ với anh.
Khạc nhổ chán chê xong, Quyền lại dùng nước súc miệng loại Doublemint để súc thật sạch hơi hướng của người phụ nữ vừa cùng anh quan hệ, sau đó ăn mặc thật đẹp, xịt thêm nước hoa thoang thoảng, giầy da bóng lộn, áo quần bảnh bao, đèo người phụ nữ vừa cùng anh quan hệ ra siêu thị. Ở đó có rất nhiều người, anh muốn người phụ nữ vừa quan hệ với anh đi tìm tình yêu khác. Và bản thân anh cũng muốn tới chốn đông người để tìm tình yêu trong trắng, ngây thơ.
Nhưng cái đêm tại khách sạn Đồng Lợi đã cho anh một bài học cay đắng. Cô gái miền Trung tự nguyện cởi bỏ tất cả những gì cao quý nhất của người con gái để đến với anh. Hai người không một mảnh vải che thân lăn lộn trên tấm ga trải giường trắng muốt.
Xong việc, Quyền thỏa mãn nằm ngáy o o. Đến khi mở mắt ra thì trời đã sáng bạch. Cô gái miền Trung không còn ở đó nữa. Quyền láng máng nhớ lại những gì trong đêm. Hình như có một cái gì vướng mắc. Không như mọi lần quan hệ với những con đàn bà đàng điếm ăn chơi mà Quyền vẫn gặp. Anh ghé mắt nhìn xuống tấm ga trải giường. Một vệt máu đỏ tươi hồng.
Quyền hốt hoảng chạy ra máy tính mở hộp thoại: “Em đấy à? Sao em vội vã bỏ anh mà đi”. Hộp thoại phía bên kia trả lời: “Hà Nội đã cho em một kỷ niệm đáng nhớ. Suốt đời suốt kiếp này em không bao giờ quên Hà Nội. Anh ở lại, em về với mẹ cha”.
Quyền buồn lắm. Về nhà ngồi thu lu ngoài vỉa hè bấm máy di động nhắn tin. Mẹ Quyền bảo: “Có tiếc cũng chẳng được. Nó bỏ mày đi rồi. Mau mau lấy vợ cho mẹ nhờ. Lấy một cô gái Hà Nội gần cửa gần nhà mẹ còn bế con cho. Sức trai như mày có bỏ bố, bỏ mẹ vào tận miền Trung làm rể không? Xem trên mạng di động có con bé Hà Nội nào được được thì lấy về làm vợ”. Quyền nghĩ thương mẹ, nghe theo lời mẹ, nhưng trái tim vẫn hướng về miền Trung.
Vào một đêm đông thanh vắng, tiếng máy di động của Quyền tít tít tín hiệu nhắn tin: “Em ở phố trên cách nhà anh vài bước. Chúng ta gặp nhau nhé”.
Tối thứ bảy sau đó, Quyền phóng xe như bay theo tiếng gọi nhắn tin. Đúng là một cô gái Hà Nội đẹp như mộng ước. Chắc là mẹ ưng ý lắm đây. Quyền rủ cô gái ngồi sau xe máy anh đèo về nhà. Cô gái ưng ý ngay. Về tới nhà, mẹ Quyền bảo: “Con bé hình thức được. Nhưng phải xem tính cách nó ra sao.
“Quyền bắt đầu để ý xem cô gái Hà Nội mới quen thích gì và không thích những gì. Quyền đến tận nhà đón người yêu mới. Sau hồi chuông bấm là một khuôn mặt phụ nữ phúc hậu ló ra: “Cháu là Quyền có phải không? Mai nhà bác đang ở trong nhà. Hai đứa vào nhà nói chuyện đi. Bác ra chợ một lát rồi về ngay”. Quyền vâng dạ dắt xe vào trong nhà, ngồi bên Mai trên bộ xa lông êm ái trong phòng khách, Quyền gãi đầu gãi tai: “Lại một thứ bẩy nữa đến rồi. Anh quen em đã hai tuần rồi. Hôm nay em có muốn đi đâu chơi không anh đèo đi”. Mai nở nụ cười xinh đẹp quyến rũ: “Đi siêu thị”.
Quyền tưởng trời rung đất lở dưới chân. Sáng nay mẹ dúi vào tay anh có mười nghìn đồng ăn sáng. Nhưng cô gái Hà Nội xinh đẹp đã chẳng ngại ngần: “Cứ đi đi. Em bao. Tối qua vừa đi làm gia sư được một món”. Thấy hay hay, Quyền theo chân Mai đến siêu thị. Mai mua rất nhiều thứ. Toàn đồ đắt tiền. Cả một chai rượu Mactini “kỷ niệm ngày mới quen nhau”. Mai chọn một bộ váy đắt tiền thay cho bộ đầm mầu tối cô thường hay mặc. “Em muốn thật đẹp trong ngày quen anh”.
Quyền không lúc nào nguôi nghĩ về người con gái mang tên Hồng... |
Về tới nhà, mẹ Mai vẫn chưa đi chợ về. Chỉ có hai người, Mai ăn mặc thật đẹp, bật nhạc nhẹ và uống rượu như nước lã. Vừa uống rượu Mai vừa nghêu ngao hát một bài ca cũ rích. Thấy hay hay Quyền ngồi nán lại nghe. Mai vừa hát vừa uống rượu vừa chuẩn bị bữa ăn tối và mời Quyền ở lại. Nhưng Quyền cáo bận lui về nhà hỏi mẹ. Mẹ Quyền bảo: “Nó ăn chơi thế nhưng kiếm được ra tiền. Quan trọng là tính cách. Thế tính cách nó ra sao?” Quyền cười xòa: “Thay đổi như thời tiết. Không biết thế nào mà chiều”. Mẹ Quyền cười bảo: “Như thế càng hay. Loại con gái tính tình không ổn định càng dễ điều khiển. Sau này cưới nhau rồi mày thích nó làm chồng hay mày làm chồng”. Quyền một hai nghe theo lời mẹ. Đám cưới rình rang tổ chức to nhất khu phố lớn.
Có cả những nhân vật quan trọng và nổi tiếng tới dự. Quyền tươi như hoa bên cô dâu ngơ ngẩn thật thà, không biết sẽ phải làm gì trong ngày cưới. Đêm tân hôn Quyền đau đớn nhận ra Mai không còn trong trắng. Quá đau đớn, Quyền đi rêu rao khắp bàn dân thiên hạ: “Cái con ngơ ngẩn giả ngây giả ngô ấy nó lừa tôi. Nó có đến mấy đời chồng rồi mà cứ giả như còn trinh trắng ngây thơ. Quan hệ với hàng trăm thằng rách toang rách toác ra cả rồi mà đêm tân hôn còn giả bộ kêu đau như còn trinh trắng!”
Đúng lúc đó di động của Quyền tít tít hồi tin nhắn: “Là em. Miền Trung đây. Em có thai với anh rồi”. Quyền như muốn vứt bỏ tất cả để bay thật nhanh vào miền Trung. Nhưng mẹ Quyền ngăn lại: “Đã cưới nhau rồi, chính thức đăng ký kết hôn rồi, không thể để mặc con người ta. Như thế không phải là đàn ông. Phải sống có trách nhiệm. Gái trinh đâu chỉ có ở miền Trung. Ở Hà Nội cũng đầy ra đấy.” Quyền nghe theo lời mẹ. Nhưng kể từ đó có một Quyền khác hẳn xuất hiện trong gia đình. Chán đời, rượu chè bê tha, đối xử bạo lực vũ phu với vợ con, không còn thiết tha gì với hạnh phúc gia đình. Đúng lúc đó Hồng bước vào cuộc đời Quyền như bà tiên trong câu chuyện cổ tích.
Hồng đến bên Quyền an ủi vỗ về: “Em rất hiểu lòng anh. Cuộc sống gia đình đối với anh là một địa ngục. Anh muốn thoát ra nhưng không vượt khỏi vòng luân lý”. Quyền quỳ lạy dưới chân Hồng: “Cả cuộc đời anh mới tìm ra em. Đến bây giờ anh mới biết em là người con gái anh yêu nhất cuộc đời mình. Nhưng anh đã có vợ con rồi. Em có đồng ý làm vợ anh không?” Hồng mỉm cười duyên dáng: “Giống như bao người phụ nữ khác ở trên đời, em khát khao có một gia đình hạnh phúc, một bóng dáng người đàn ông trong nhà và một bờ vai để nương tựa. Anh có vợ con rồi em vẫn rất yêu anh. Nhưng nếu anh không thoát ra được khỏi vòng luân lý thì chúng ta sẽ là bạn của nhau. Làm bạn suốt cả cuộc đời”. Trong những đêm hoang lạnh nằm bên Mai, đầu óc Quyền không lúc nào nguôi nghĩ về người con gái mang tên Hồng. Có những lúc anh chỉ muốn thét lên: "Hồng ơi! Anh muốn có em!”.
Nguồn: 24h
No comments:
Post a Comment