Rồi tôi đã trao cho anh cái “lần đầu tiên” đó… nhưng thật thất vọng khi lần đầu tiên của tôi vẫn không bị chảy máu.
"Lần đầu tiên" của tôi cũng thế! |
Thời sinh viên, trước khi quen anh, tôi cũng có mối tình đầu rất đẹp và trong sáng. Giữa chúng tôi chưa hề có chuyện gì, thậm chí giữa tôi và người ấy chưa từng có một nụ hôn của tình yêu. Đến khi tôi gặp anh, tôi thực sự rất hạnh phúc khi có được một tình yêu thực sự và anh cũng hết lòng yêu thương, quan tâm, chăm sóc tôi!
Tôi gặp anh vào ngày Chủ nhật, tháng tám năm 2008. Hôm đó tôi đi học, lúc ra về, khi đang dắt xe ra thì bỗng tôi nghe có giọng một người đang hỏi: “Bạn ơi, bạn ở BT phải không?", tôi giật mình quay lại thì thấy đó là một chàng sinh viên cao và hơi gầy, khuôn mặt hiền lành, tôi chưa vội trả lời anh mà chạy ra sau xe của anh ngó biển số xe thì thấy cùng biển số quê tôi, lúc đó tôi mới trả lời rằng phải và cười chào anh, rồi tôi cũng hỏi ngược lại anh rằng: "Bạn cũng ở BT hả?". Anh cười và trả lời "phải".
Sau đó chúng tôi chào nhau ra về, ra tới cổng trường tôi nghe có tiếng còi xe bấm liên hồi, tôi quay lại thì thấy anh, anh lại cười và ngỏ lời mời tôi ghé quán nước sát cổng trường uống nước. Tôi ngần ngại một lúc rồi nhận lời, lúc đó tôi nghĩ chúng tôi cùng quê, hơn nữa, lại cùng trường, uống nuớc ngay cổng trường thì có sao đâu! Cả hai cùng gọi trà xanh lạnh, chúng tôi vừa uống vừa trò chuyện, hỏi han về chuyên ngành và thật trùng hợp, chúng tôi học cùng ngành nhưng anh học lớp ban ngày còn tôi lại học ban đêm, chỉ có chủ nhật là có lịch học cùng! Anh hơn tôi một tuổi nhưng cùng khóa nên ban đầu tôi vẫn gọi anh là bạn và anh cũng vậy, rồi chúng tôi trao đổi yahoo cho nhau. Ấn tượng ban đầu về anh rất tốt, giọng nói của anh thật ngọt ngào và nhẹ nhàng làm sao!
Chúng tôi yêu nhau tự khi nào cũng không biết nữa… |
Sau buổi uống nước và chuyện trò với anh xong, chúng tôi chia tay nhau, anh đi về phòng, tôi rẽ vào tiệm net. Tôi vừa vào thì cũng thấy nick anh online. Chúng tôi lại trò chuyện, rồi anh gửi tài liệu những môn anh học trước tôi, gửi cả chương trình học anh văn cho tôi nữa,... cứ thế thỉnh thoảng chúng tôi lại gặp nhau trên mạng.
Và rồi, chúng tôi yêu nhau tự khi nào cũng không biết nữa… Tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi được anh yêu thương và quan tâm tới tôi nhiều như thế! Đã bao lần, hai đứa ở bên nhau… anh có đòi hỏi tôi chuyện ấy nhưng tôi vẫn một mực không chịu! Tôi không muốn bị anh xem mình là người dễ dãi, hơn nữa, tình cảm của chúng tôi vẫn chưa chín muồi để đi quá giới hạn… Vì thế, tôi luôn giữ gìn và kiềm chế tình cảm mỗi khi ở cạnh anh!
Một ngày kia, chúng tôi gần gũi quá mức nhưng anh tôn trọng tôi nên vẫn chưa vuợt giới hạn của tình yêu. Rồi chúng tôi đi Sài Gòn chơi, trên đường đi anh hỏi tôi: “Sao lúc anh "tìm hiểu" em, anh không chạm thấy màng trinh của em?” - tôi giật mình và không biết nói gì với anh cả vì thực sự, tôi không am hiểu kiến thức giới tính để biết rõ điều đó! Và tôi càng không biết tại sao tôi không có… Anh giải thích cho tôi biết về màng trinh, về những gì liên quan đến vấn đề tế nhị giữa hai người khác giới… Nhưng từ nhỏ đến giờ, tôi chưa một lần quan hệ với ai ngoài anh thì tại sao tôi không còn?
Tôi bối rối quá và lúc đó, tôi đã nói lời chia tay anh! Nhưng anh xin lỗi và nói rằng có thể anh bị nhầm. Tôi đã định đến bác sỹ khám và kiểm tra xem có vấn đề gì không nhưng anh bảo “Anh có biết một cách để biết chính xác nhất”, lúc ấy tôi hiểu anh muốn gì nhưng tôi vẫn không chấp nhận!
Một buổi sáng, tôi lên phòng anh dọn dẹp phòng, xếp đồ cho anh về quê, chuẩn bị chia tay anh một thời gian dài, tôi thấy nhớ và không muốn xa anh! Rồi tôi đã trao cho anh cái “lần đầu tiên” đó… nhưng thật thất vọng khi lần đầu tiên của tôi vẫn không bị chảy máu. Tôi biết anh buồn và biết đâu, anh không tin tôi trong trắng và xem thường tôi?
Và một ngày không xa tôi sẽ chính thức được làm vợ của anh. |
Sau lần đó, thỉnh thoảng chúng tôi vẫn làm chuyện ấy… nhưng mỗi khi kết thúc cuộc vui, tôi đều nhận thấy sự buồn bã hiện lên khuôn mặt anh. Đã nhiều lần, tôi muốn chia tay với anh, để anh gặp người khác tốt hơn tôi… nhưng tôi không thể và anh cũng vậy, anh luôn quan tâm và chăm sóc tôi rất chu đáo! Tôi thấy mình thật hạnh phúc khi có anh bên cạnh!
Hiện giờ anh và tôi chung sống với nhau, ngày ngày tôi được chăm sóc anh, cơm nước cho anh... tôi đang tập làm một người vợ ngoan hiền, đàm đang… Tuy đôi lúc có áp lực từ công việc (vì chúng tôi còn là sinh viên nhưng đều đã đi làm để đỡ gánh nặng gia đình), áp lực học hành và gia đình ngăn cấm khiến chúng tôi thấy mệt mỏi nhưng cả hai đều cố gắng để vượt qua!
Tôi có phải là đang rất hạnh phúc không? Đúng là như thế! Tôi hạnh phúc lắm nhưng nỗi ám ảnh về chữ "trinh tiết " kia mãi theo tôi trong mỗi giấc ngủ. Tôi không biết chúng tôi đã trải qua những ngày tháng vui buồn có nhau như vậy rồi thì anh có tin tưởng tôi, hiểu tôi hay không? Mong rằng, anh sẽ tin đó là "lần đầu tiên" tôi dành cho anh, và hi vọng, chúng tôi sẽ hạnh phúc mãi mãi…
Sau khi đọc được tâm sự của một người giống như tôi, tôi cũng thấy mình được an ủi một phần nào! Mong sao, anh cũng bao dung như người đàn ông đó, cũng hiểu tôi, yêu thương tôi như chính lúc này… Và một ngày không xa tôi sẽ chính thức được làm vợ của anh.
Nguồn: 24h
No comments:
Post a Comment