Gần hai tháng rồi em và anh không gặp mặt nhau, một khoảng thời gian chẳng phải quá dài nhưng cũng đủ để em tỉnh táo mà nhận ra nhiều thứ.
Em sẽ chọn chia tay |
Trước đây, em cứ nghĩ rằng nếu không có anh bên cạnh thì mình sẽ đau khổ tới mức không thể sống nổi hay đại loại cũng là khó chịu, buồn bã, suốt cả ngày không làm nổi việc gì vì đầu óc chỉ nghĩ đến anh.
Nhưng không, hai tháng vừa qua đã chứng tỏ một điều rằng anh không quá cần thiết với em đến mức ấy. Em cắt đứt mọi liên lạc để cho cả hai cùng có thời gian tĩnh tâm suy nghĩ. Em tập trung tinh thần và cả sức lực của mình cho những công việc mà em yêu thích. Thay vì ngồi một chỗ buồn bã, ủ dột và than thở vì chuyện tình cảm của bản thân không được như ý muốn, em tranh thủ mọi thời gian rảnh rỗi để tham gia các hoạt động tình nguyện.
Có đôi khi bất chợt em mỉm cười vì chính suy nghĩ của mình, rằng hóa ra khi không yêu thì em càng có thêm thời gian để làm nhiều việc có ý nghĩa. Em những tưởng gạt anh sang một bên cuộc sống là việc không thể đối với mình, nhưng thực ra những ngày vừa qua em cũng chẳng khó khăn gì để làm được điều ấy.
Có lẽ lúc này trái tim của em không còn hướng về anh nữa mà nó đã dành cho những số phận đáng thương đang từng ngày chống chọi với cuộc đời. Em hạnh phúc và thấy mình sống có ý nghĩa hơn rất nhiều khi đã góp phần mang lại được sự ấm no cho những con người bất hạnh. Chắc chắn cả cuộc đời này sẽ không bao giờ em quên được nụ cười rạng rỡ của những em bé trong trại trẻ mồ côi hay giọt nước mắt nghẹn ngào của những cụ già lang thang nhận được tấm chăn ấm trong đêm đông buốt lạnh…
Càng đi nhiều, càng trải nghiệm nhiều em càng nhận ra rằng hai đứa mình khác xa nhau quá. Em thì sống hướng ngoại và thích tham gia các hoạt động tập thể, còn anh, dù không hoàn toàn hướng nội, nhưng lại không thích những chỗ đông người. Có lẽ cũng bởi vậy nên hình như chưa bao giờ mình thực sự hiểu nhau.
Yêu là một chuyện nhưng hiểu và đồng cảm với nhau lại là chuyện khác, người ta có thể rất yêu nhau đấy, nhưng nếu không hiểu thì sẽ chẳng bao giờ sống được cùng nhau.
Em thừa nhận rằng trong chuyện tình cảm thì mình khá hiểu anh và ngược lại, tuy nhiên chỉ bấy nhiêu thôi là chưa đủ để hai chúng ta có thể cùng song hành tiếp cả quãng đường dài.
Trước khi tìm đến với nhau, em và anh có cùng điểm chung là đã từng vấp ngã, có thể vì vậy nên ta đã đồng cảm và yêu thương nhau. Nhưng thật buồn, vì ta chỉ đồng cảm với nhau trong tình yêu còn quan điểm sống và các mối quan hệ bên ngoài xã hội thì hầu như lại ngược nhau hoàn toàn.
Em yêu anh, nhưng em sẽ không chọn anh làm chồng, bởi vì điều em cần là một chỗ dựa tinh thần và một người đàn ông có thể sẻ chia với em cả những niềm vui và nỗi muộn phiền trong cuộc sống.
Chẳng biết anh cảm thấy thế nào, nhưng em thì đã chán ngấy với những cuộc cãi vã và chiến tranh lạnh như vậy rồi. Có lẽ chúng mình nên tách khỏi nhau để mỗi người đi về một hướng, em sẽ làm những gì em muốn mà không bị ai ràng buộc, còn anh cũng có thể tự do sống cuộc sống của riêng mình.
(Sưu tầm)
No comments:
Post a Comment