Em vồ vập yêu thương như con sóng khát khao xô bờ để vỡ tan bọt nước, như con suối chảy trôi hoa rừng về nguồn thương yêu. Thật hạnh phúc khi yêu thương cho đi được nhận lại. Anh nắm tay em trên con đường tới lớp. Mùa vào những ngày thay lá xanh non.
Lý trí và trái tim |
Con trai yêu bằng lí trí, con gái yêu bằng trái tim. Người ta vẫn ngầm quy ước với nhau như vậy. Để rồi khi con tàu không đi tới bến, tình yêu dở dang, người ta lại cho rằng chỉ có con gái mới đau khổ. Nhưng dù nặng lý trí hay trái tim thì sau những cuộc tình tan vỡ, người đi hay kẻ ở lại đều mang những nỗi niềm. Chưa kể làm gì có lý trí thuần tuý, làm gì có tình cảm đơn thuần mà không được định hướng bởi lý trí.
Tôi thường lướt Web vào buổi tối để xem những thông tin về chính trị - xã hội nhưng hôm nay, sau một ngày làm việc mệt mỏi, tôi từ bỏ thói quen cũ, tìm những bài viết nhẹ nhàng để giảm stress. Tôi dừng lại ở một blog với entry "Thật đẹp cho những yêu thương" và hết sức bất ngờ với một comment không chỉ dài lê thê mà còn đầy ý nghĩa. Ghép entry và comment lại là một câu chuyện tình yêu dang dở, với trái tim và lý trí.
Entry
Tháng chín, nắng trải vàng trên con đường buổi sớm, gió lùa mái tóc em bay. Em chậm bước tìm về lối cũ. Mùa thu rôm rốp vỡ dưới chân. Vậy mà, Hạ còn vương vấn tàn phai. Hồ sen xơ xác, vài cánh rơi lả tả trên mặt nước. Hàng phượng bên đường kết trái xanh non. Em còn một mình, mùa vô tình gieo vào lòng nỗi nhớ.
Cái siết tay còn ấm, lời hứa như mới hôm qua. Vậy mà ngay sau tốt nghiệp, anh đã vội vã rời thành phố. Anh ra đi thật nhanh hệt như cái ngày anh bất chợt đến. Tình yêu không đủ lớn sao anh? Hay tình em dành cho anh còn chưa đủ?
Em vồ vập yêu thương như con sóng khát khao xô bờ để vỡ tan bọt nước... |
Em nhận ra lòng mình vào một chiều tới lớp. Anh ưu tư bên hành lang, dõi mắt nhìn xa vời vợi. Cái nắng khẽ khàng rơi. Gió kiêu kì nghịch ngợm, hôn lên tóc, hôn lên môi, mơn man da thịt. Em cảm như vị ngọt của yêu thương, những dòng dịu mát lan nhanh tới từng tế bào. Em ngây ngất, chết lặng. Tình yêu bắt đầu là thế phải không anh? Kỳ lạ! Mình chung lớp bao lâu rồi mà hôm đó em mới nhận ra anh đáng yêu, mới nhận ra lòng mình cần anh hơn hết thảy.
Em vồ vập yêu thương như con sóng khát khao xô bờ để vỡ tan bọt nước, như con suối chảy trôi hoa rừng về nguồn thương yêu. Thật hạnh phúc khi yêu thương cho đi được nhận lại. Anh nắm tay em trên con đường tới lớp. Mùa vào những ngày thay lá xanh non.
Em vui khi tới lớp có anh ngồi cạnh, thi thoảng gửi cho em vài dòng tin nhắn giấy. Em hạnh phúc khi tan trường anh đứng đợi ở sảnh D để chung bước đi về. Em không lẻ loi khi lên thư viện nữa. Em hào hứng ganh đua với anh trong mỗi lần thi. Em nhiệt tình sống, yêu thương cuộc đời, tin anh và ngợi ca tình yêu bằng tất cả lòng mình.
Em có tham lam quá không khi đòi chiếm lĩnh anh hết thảy!? Em muốn mình đặt tay mở những ngăn trái tim anh đóng kín, điều đó có quá sức không anh? Và rồi em nhận ra tình yêu không chỉ màu hồng. Em chỉ là đứa trẻ yêu, còn anh cứ dõi cái nhìn vào nơi vô định. Anh bên em mà xa vời vợi. Em bất lực, tủi thân. Em khóc. Em nghe những rạn vỡ của lòng mình.
Bài thi cuối cùng em hoàn thành vội vã. Em quáng quàng chạy sang phòng bên chỉ sợ anh bỏ em đi không lời từ giã. Em ngơ ngác khi không thấy anh đâu. Em hớt hải chạy ba tầng cầu thang xuống sảnh D tìm kiếm. Em khóc sung sướng khi thấy anh ngồi đợi, hiền từ cười đón em. Em chạy đến bên anh, tựa vào vai anh nức nở. Anh vuốt nhẹ tóc em như thể lần cuối cùng. Em biết chứ, em cảm thấy mà.
Anh bay chuyến sớm mà dối em chuyến muộn, để giữa sân bay em là kẻ dại khờ. Em khóc, chỉ biết khóc và bây giờ vẫn khóc. Anh sẽ chẳng quay về nữa đâu!?
Comment
Anh đã có những ngày đầu tiên với công việc của mình, không khỏi bỡ ngỡ, khó khăn, còn phải học nhiều thứ để vững bước trên đường tới thành công. Được làm việc với anh là hạnh phúc rồi, được sống với ước mơ của mình thì đời sống ý nghĩa hơn. Ra trường là bộn bề việc phải toan lo: việc làm, xe cộ, nhà cửa… Ra trường là bắt đầu khởi đầu mới đầy thử thách. Vì vậy, chúng ta nên dừng lại thì hợp lý hơn là tiếp tục em à.
Con đường năm cũ đã rêu phong, con phố mới lại chờ bước chân em tới. |
Ai chẳng có quá khứ, làm sao chối bỏ được những điều đã qua. Chúng ta đã có một khoảng thời gian thật đẹp với nhiều kỷ niệm. Rời thành phố với anh cũng đâu dễ dàng gì, xa em lòng tan vỡ từng mảng. Có đêm, nước mắt kết lại, lăn tròn trên gò má. Anh khóc vì yêu thương trong lòng, khóc vì sự lựa chọn của mình sẽ mất đi những tháng năm đã vun đắp và hi vọng cùng em. Nhưng thôi em à, chúng ta đã là người trưởng thành, phải biết lựa chọn hợp lý thay cho những bồng bột, non tơ của mong muốn. Con đường hạnh phúc của anh giờ không còn là em nữa, con đường hạnh phúc của em sẽ là người khác tốt hơn anh, chân thành và yêu em tha thiết. Chúng ta phải quen dần với điều đó dù không dễ dàng, dù trong anh còn day dứt lắm.
Tình yêu ở lại rồi, mùa hoa cũng phai phôi sắc thắm. Con đường năm cũ đã rêu phong, con phố mới lại chờ bước chân em tới. Ở lại nhé cô bé miền Trung bé bỏng, tóc em rồi lại thướt tha quyến rũ kẻ si tình. Anh đã thành quá vãng nhưng vẫn sẽ hướng về em bằng lòng yêu giấu kín.
Tạm biệt em!
Tạm biệt tháng năm tươi đẹp!
Nguồn: 24h
No comments:
Post a Comment