Mẹ run tay khi nhìn cái que thử có thêm vạch thứ hai, mờ mờ… Nỗi sợ hãi, hoảng loạn tràn lên khi mẹ biết vậy là những dấu hiệu mơ hồ kia chẳng còn là linh cảm nữa, mẹ đã có con trong bụng thật rồi.
Mẹ sai thật rồi |
Đêm, mẹ nhìn hai đứa trẻ ngủ ngon lành trong chăn nệm êm ấm, lòng không khỏi day dứt. Anh chị con còn bé quá, nhà mình neo người trông nom, lại chẳng dư dả gì. Công việc của mẹ ở một cơ quan nhà nước không cho phép mẹ sinh thêm đứa con thứ ba. Mà ba mẹ cũng chưa bao giờ có dự định đó. Mẹ thật bối rối, chẳng biết phải tính sao đây cho vẹn toàn.
Những ngày con ở lại trong mẹ là khoảng thời gian mẹ sống giữa dằn vặt, thắc thỏm chờ đợi cùng bao lo lắng, ân hận. Mẹ dành ra vài buổi chỉ có một mình, tĩnh lặng để suy nghĩ, để đặt ra giả thuyết rằng “nếu như mẹ cứ thử liều…”. Mẹ thật sự không chối bỏ con, mẹ cũng muốn giữ con lại. Nhưng rồi thực tế khắc nghiệt buộc mẹ phải lựa chọn, phải quyết định buông bỏ, phải làm điều mà thâm tâm những người mẹ có lương tri hẳn không ai muốn phải đối mặt bao giờ…
Mẹ đi làm, xanh xao, mỏi mệt. Vẫn quần ôm, áo đẹp, giày cao gót. Mẹ không dám hân hoan khoe khắp nơi rằng mình lại sắp có baby, mình vừa có tin vui đây này. Mẹ im lặng, giấu giếm như thể con là một điều tội lỗi. Mẹ chỉ tâm sự với vài người bạn thân về cái bào thai không mong đợi trong bụng, với hi vọng tìm được chút ít kinh nghiệm gì đó trong việc xử lý. Càng nhanh càng tốt. Càng sớm càng an toàn và ít hệ lụy. Đó là những lời khuyên đầy quan tâm và lý trí mà mẹ nhận được. Mẹ chẳng biết phải cư xử sao cho đúng. Đứa trẻ trong bụng không có tội tình gì. Mẹ đan xen bởi những so sánh, hồi tưởng rằng ngày đó có bầu đứa lớn thế này, đứa nhỏ thế kia, sáng ra đã uống sữa, rồi thuốc bổ, hoa trái đủ thứ. Còn bây giờ…
Thôi thì mẹ đã chẳng có khả năng để giữ con lại bên cạnh. Cũng là con mẹ, mà con chịu nỗi bất công, mẹ đành đoạn không cho con cơ hội chào đời. Mẹ mong con hiểu cho nỗi khổ tâm này và đừng buồn trách mẹ. Những khuya mất ngủ, mẹ khẽ đặt tay lên bụng vỗ về như một sự an ủi, mẹ mong con cảm nhận được chút trìu mến mẹ dành cho con, đứa trẻ không có cơ duyên làm con của mẹ. Dù mỗi ngày qua là thêm một khó khăn trong quyết định. Mẹ phải làm sao đây? Rũ bỏ con đi, dễ dàng như một sự chối từ, đơn giản như khi ta uống vài viên thuốc trị bệnh gì đó thật sao? Chỉ vậy thôi mà sao mẹ thấy mình mãi vẫn không cương quyết được.
Những ngày nhiều mưa tơi tả, ai nấy đều mong tìm về chốn bình yên, của sum vầy… Vậy mà mẹ xa xót tiễn con đi. Khi bác sĩ đưa cho mẹ viên thuốc đầu tiên và ly nước, mẹ dường như nuốt ngược giọt nước mắt đớn đau vào lòng. Mẹ không dám nghĩ gì thêm nữa. Mẹ sai thật rồi. Thâm tâm mẹ chỉ có thể nói với con rằng: mẹ xin lỗi con.
Nguồn: dantri
No comments:
Post a Comment