Tuesday, July 9, 2013

Mong anh về

Gần 2 năm xa anh, quãng thời gian chưa thật dài nhưng cũng để cho em nhận ra một điều: anh quan trọng với em biết nhường nào. Ngày anh bước chân ra khỏi ngõ để đi du học em không dám tiễn anh mà chạy vào trong bếp khóc một mình, chỉ có bố mẹ em và con gái theo anh ra tận xe. Lúc xe vừa đi khỏi bố mẹ đã khóc, con gái thấy cả nhà khóc cũng khóc theo.
Mong anh về
Mong anh về
Gần hai năm qua, gia đình có quá nhiều chuyện, đến bây giờ em vẫn không tin nổi tại sao lại xảy ra vào lúc anh không có ở nhà. Từ chuyện em đã sinh em Mi khó nhọc như thế nào, đến chuyện mẹ và bố lần lượt ốm và phát hiện ra nhiều bệnh mãn tính nữa. Mọi chuyện cứ xoay tròn làm em chóng mặt và ít có thời gian để chăm sóc cho mình. Giá như có anh bên cạnh em những lúc ấy chắc em cũng bớt đi được phần nào nỗi lo lắng. 

Gần hai năm em đã phải vất vả để nuôi hai đứa con và phụ giúp cho gia đình, bố mẹ em sức khoẻ ngày càng giảm sút vì tuổi già và bệnh tật. Sau mỗi ngày làm việc vất vả đến tận khuya, khi các con đã ngủ, em lại ngồi trong căn phòng nhỏ nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Hôm nay, vẫn là ánh trăng như ngày xưa anh em mình cùng ngắm nhưng sao bây giờ ánh trăng đó yên lặng và buồn đến vậy. Ánh mắt em bên cửa sổ cứ thao thức mong chờ anh về, nhẹ nhàng như cơn gió lạ và hôn lên đôi môi khao khát của em.

"Lặng yên căn gác, lặng yên vầng trăng
Lặng yên thơm ngát môi hồng thật trong sáng
Ánh mắt bên ô cửa sổ, cứ thao thức mong chờ... cơn gió lạ…"

Giờ này anh đã ngủ chưa hay cũng đang ngồi ngắm trăng như em? Hỏi thế thôi nhưng em biết anh đang phải viết bài chuẩn bị cho báo cáo. Giá mà em có thể giúp anh được lúc này, hay ít ra được ngồi bên cạnh để pha cho anh cốc nước hoa quả. Sao chúng mình cứ phải xa nhau mãi thế này anh nhỉ? Từ ngày lấy nhau đã hơn 10 năm rồi nhưng hai đứa cứ phải xa nhau nhiều lần. Ngày xưa khi yêu nhau em chỉ nghĩ sau này cưới, anh sẽ ở nhà với em mãi, nhưng khi lấy nhau rồi em lại muốn anh phải đi học để cho bằng bạn bằng bè. Em vừa muốn anh ở nhà nhiều hơn nhưng cũng muốn anh phải đi học. Em có tham lam quá không anh?

Lúc nãy anh gọi điện về nói chuyện qua Skype với con, nghe giọng anh hơi khàn và ho húng hắng nữa, chắc bên đó vẫn còn lạnh lắm anh nhỉ? Anh thường đi học về muộn nên cố gắng giữ ấm cổ vào anh nhé. Em sợ anh ốm mà không có ai chăm sóc thì khổ lắm. Ở nhà còn có người này người khác chứ bên đó anh phải nằm một mình thôi. Trăng đêm nay cuối tháng nên bây giờ mới lên ngang ngọn cây bưởi trước ngõ nhà mình. Anh đừng thức khuya nhé, hãy ngủ sớm để mai còn đi học nữa. Em sẽ hát cho anh nghe và ngủ ngon nhé:

"Ngủ ngon anh nhé tình yêu của em
Và ngày mai sẽ ngọt ngào những ước hẹn
Phải làm chi để hết buồn, chỉ vì quá nhớ người
Một cảm giác trống vắng đến hiu quạnh…."

Hôm qua đến giờ em cứ nghe bài hát này, nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần rồi mà sao lần nào cũng khóc. Có lẽ nó phù hợp với tâm trạng của những người xa chồng như em chăng. Lúc nãy em đọc bài báo trên mạng thấy ông Putin và vợ ly hôn mà giật mình. Trước đây, em hay nói chuyện với anh về ông ấy vì ông cũng có hai đứa con gái như nhà mình, dù là tổng thống một nước lớn nhưng gia đình họ rất hạnh phúc. Thế mà bây giờ họ chia tay nhau, theo như hai người nói là vì ít có thời gian dành cho nhau, làm em cứ tiếc mãi.
Có duyên nhất định saex gặp lại nhau
Có duyên nhất định saex gặp lại nhau
Em bất giác thấy sợ, sợ một ngày nào đó không còn được trong vòng tay ấm áp của anh, sợ những đêm trắng cứ kéo dài mãi như thế này. Em vẫn biết anh luôn theo dõi và quan tâm cuộc sống hàng ngày của mẹ con em, hình dung ra sự vất vả mà mẹ con em đang gánh chịu. Cho dù luôn nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em nhưng mà sao em vẫn thấy sợ:

"Ngoài đời sương gió tội lắm đôi vai gầy
Giờ anh nơi ấy, hình dung em chốn này
Rất cần hơi ấm, rất sợ đêm trắng…"

Anh yêu, ngày nào con gái lớn cũng nói với em là bố sắp về rồi mẹ ạ. Nhìn con hồn nhiên vui tươi như không có chuyện gì xảy ra nhưng em biết con cũng rất nhớ bố. Con thường kể về bố cho bạn bè nghe với chút tự hào của trẻ con và ngay cả bài thi văn cuối năm viết về người thân yêu của mình con cũng chọn bố để viết. Em thường bảo con là hai bố con hợp nhau vì suốt ngày thơ thẩn, thế là con bảo lại với em rằng tại vì con có gene di truyền của bố. Cũng buồn cười thật đấy vì con gái càng ngày càng giống bố và em luôn nhìn thấy bóng dáng anh đâu đó mỗi khi nhìn con.

Thật là có tội khi không nhắc đến con gái bé bỏng Mi của mẹ. Bây giờ con đã chạy khắp nhà rồi và nghịch như con trai ấy. Ngày mang thai Mi em chỉ mong sẽ là con trai thế mà không được như ý muốn. Không phải em không quý con gái mà vì nghĩ con gái sau này sẽ khổ hơn con trai. Mặc dù xã hội mình sự phân biệt về giới không quá chênh lệch nhưng người phụ nữ vẫn thường chịu nhiều thiệt thòi hơn đàn ông, ít ra về mặt tâm sinh lý cũng sẽ khổ hơn đàn ông nhiều. Hàng ngày nhìn Mi đáng yêu và tập nói bi bô làm em quên đi mọi mệt mỏi. Có lẽ Mi thương bố mẹ hay sao mà con không quấy khóc nhiều như chị ngày trước. Chắc là con biết bố đi xa nên ngoan ngoãn hơn để mẹ đỡ vất vả đấy anh nhỉ?

"Em thường vẫn ước ao rằng:
Một ngày đang tới, ngày ấy không xa vời
Và anh sẽ đến nhìn em hé môi cười!
Anh về đi nhé, hãy về đi nhé
Chính nơi mà ta hẹn thề…"
Nguồn: vnexpress

No comments:

Post a Comment

Popular Posts