Và rồi bỗng nhiên, lòng tôi dịu lại khi biết có mái tóc vàng hạ xuống bờ vai, và biết đang có một nụ hôn âm ấm đặt lại thật lâu trên má, thì thầm bên tai hai chữ Thank you gọn lỏn.
Tao thương mày quá, mày ơi! |
Trời ạ, không thể tin được.
Lương mày bằng 1 phần 20 lương tao. Vậy mà vẫn sống.
Trời ơi. Tao thương mày quá, mày ơi !
Cô nữ luật sư mắt xanh như ngọc vừa than thở vừa lùa mấy ngón tay dài nuột vào giữa đám tóc vàng như tơ tằm, mặt ngửa lên nhìn trời xanh, cái cổ vươn dài, kéo cho lồng ngực phập phồng như đang xúc động.
Ừ đấy, tao vẫn đang sống sờ sờ đây thôi. Và vẫn còn đang dỏng tai lên mà nghe mày liến thoắng về sự hay ho của “luật nước Mỹ” bằng thứ tiếng Anh bên kia Thái Bình Dương, đầy tự tin và yên trí lớn về sự ưu tiên của Thượng đế dành cho Hợp chủng quốc của mình.
Tao đang nghe bằng cái lỗ tai ậm ạch của các lớp học ban đêm cấp tốc. Nó chỉ miễn cưỡng nhận ra có chừng 2 phần 3 số từ lọt vào, 1 phần 3 ba sót lại toàn là những từ quan trọng. Tức là tao chỉ lờ mờ vừa nghe vừa đoán để cố mà hiểu mày nói cái gì mà thôi.
Nhưng mà tao vẫn nhe răng ra cười, cái đầu gật gật, đuôi mắt hấp háy, đúng vào cái lúc mày hứng giọng lên, nhướn cổ, xòe tay, nhún vai và đong đưa cái hông tròn lẳn bên dưới cái eo lưng thắt lại như cổ cái lọ độc bình.
Tóm lại là tao vẫn đang nói chuyện say sưa với mày.
Và quan trọng nhất là mày vẫn tưởng là tao hiểu hết. Thế thôi.
Thế nhưng cái sự sung sướng vì đang bình đẳng cứ ngày càng bị bóp dần lại mỗi khi cô nàng hạ thấp đôi lông mi vàng óng, rầu giọng nhắc đi nhắc lại về nỗi cảm thương với cái đồng lương thê thảm của người đối tác, tức là của cái thằng tôi, đang đứng trước mặt, vai kề vai, cùng ngắm hoàng hôn trên biển rạt rào.
Một thằng thông minh như mày, nếu ở bên Mỹ, có lẽ lương phải gấp đôi lương tao. Vậy mà, chỉ có 1 phần 20. Thật đấy, tao thương mày quá, mày ơi.!.!.!
Cô nàng nghiêng nghiêng cái cổ, để tóc bay bay, như đang cố ý cho mùi thơm nước hoa loại xịn của mình theo với gió trời vây lấy cái thằng đối tác đang đứng bên cạnh, là cái thằng tôi. Như thể nữ thánh xuống trần ban phước vỗ về cho lũ nhân gian khốn khó.
Không thể tưởng tương được là, chỉ có 1 phần 20 mà thôi. Mày ơi, thương quá mày ơi.!.!.!
Đúng đến lúc này thì đầu tôi như vỡ ra, tim đập loạn xạ, cổ nghẹn như là có ai đang bóp.
Đồ ngu. Mày có im ngay cái mồm đi không! (Ấy là tôi đang nói thầm trong bụng, bằng tiếng Việt Nam).
Ngắc ngứ trong họng một hồi, tôi sắp xếp lại vốn từ tiếng Anh của mình một lần cuối cùng. Rồi tôi đẩy xa cái cổ chai lấp lánh dưới ánh trời chiều, đang ngập ngừng rung rung như muốn tưới rượu tiếp vào cái ly pha lê mà tôi đang cầm trên tay.
Hắng giọng một cái, tôi bắt đầu thao thao bức xúc.
Mày có biết không, tao đang thương mày quá đấy.
Cô nàng nhướn khẽ lông mày.
Thật đấy, tao đang thật sự thương mày.
Như nghe đã rõ, cô nàng thủ thỉ thật chậm để cho tôi hiểu được hết ý của mình. Tao rất biết là với người đàn ông, không được hỏi chuyện lương bổng. Cũng như là với đàn bà, không được hỏi tuổi người ta. Thế nhưng đây đâu có phải là chuyện xã giao. Tao đang tự hỏi chính mình, công bằng ở đâu, vì lý do gì mà mày vẫn vẫn ung dung sống được với cái 1 phần 20 ấy thôi. Tao muốn hiểu mày, Thế mà cũng cáu. Mày có coi tao là bạn hay không.
Bạn cái con tườu. Tao đang cáu đây. (Ấy là tôi đang nói thầm trong bụng, bằng tiếng Việt Nam).
Và thế là tôi bắt đầu “nổ”.
Thật trôi chảy hùng hồn, bằng thứ tiếng Anh đủ gọn gàng khúc chiết trong phạm vi vốn từ mà tôi vất vả có được.
Mày có biết không. Rồi đến một ngày, cả tao lẫn mày, rồi cũng sẽ chết. Dù muốn hay không. Khi ấy, đứng trước mặt Chúa của mày và Phật của tao. Mày mang được gì đi theo. Ôtô à? Ba nghìn đô la tiền lương à? Bằng tiến sĩ à? Tiền gửi ngân hàng mày có mang đi theo được hay không? Lúc ấy mày chẳng có chó gì hết, mày chỉ là mày, trần trụi đứng đấy như bộ xương khô trước màn hình X quang, không dấu được gì, không lòe được ai. Khi ấy, trước mặt Thượng đế, chúng ta bình đẳng, không hộ chiếu, không visa, không quốc tịch và cũng không cả bảo hiểm nhân thọ.
Mày đã một lần bảo rằng mày có biết về luân hồi, đúng không. Thế thì mày phải hiểu là, Thượng đế sẽ nhìn thấy mày như là một cục bột nhão. Còn tao, tao đây, như là một cục thép đã được tôi luyện trong lửa đỏ và nước lạnh.
Đúng là như thế. Mày muốn có được một trải nghiệm về sự thanh xác, về sự đối. Thế thì mày phải ăn chay, để xem đói nó là như thế nào. Còn tao ấy à, đã rất nhiều lần, tao đói đến mức không biết được là bữa sau mình sẽ ăn bằng gì, mình có còn được ăn hay không, đói vàng mắt, đói cắt ruột, đói tuyệt vọng. Thế mới là trải nghiệm chứ. Còn mày, giả vờ chịu đói. Vứt đi cái kinh nghiệm rởm của mày. Thế còn mày muốn đương đầu với những hiểm nguy thì mày leo núi, trượt tuyết, mày giả vờ đến với hiểm nguy. Còn tao ấy à, tao thấy cả mấy quả bom đen xì đang từ từ rơi xuống đầu mình. Nhắm mắt lại, cắn răng chờ. Nó nổ rùng rùng, lắc như rang lạc. Rồi im lạ lùng. Sờ tay lên đầu, thấy tóc vẫn còn, mới biết là sống. Mày mới lớn lên đã biết năm nào thi vào trường nào, năm nào thì thành thạc sĩ. Vừa mới lớn lên, mày đã lên lịch năm nào du lịch nước nào, mối lần mấy nước, sao cho phủ kín các nơi cần đến. Và mày sẽ biết đến lúc về già, chẳng lo nghĩ gì, chưa ốm bệnh viện đã mở cửa đón, y tá đã vội vồ vập chăm sóc, hàng xóm đứa nào nói to, nhắc phôn một cái là có police đến liền, bắt nó không được làm mày mất ngủ. Mày sống như thế thì là quá chán. Hệt như cuốn sách đã viết từ lâu, mở ra trang nào là rõ trang ấy. Ngay cả trang cuối cũng viết hết rồi.
Còn tao đây này, suốt cả cuộc đời, không có phút nào là không bất trắc. Lúc nào cũng đầy những thứ phải lo, mà toàn những thứ mình không thể nào biết trước. Vậy mà vẫn sống phẻ phê, hơn 40 tuổi mới được lóp cóp đi học tiếng Anh, hơn 50 tuổi mới lần mò gõ vi tính, vậy mà tao đâu có kém chúng mày. Cái gì cũng làm được hết, và còn thông minh, và còn khỏe mạnh. Và nhất là vẫn còn yêu đời lắm lắm, còn thèm nhiều thứ lắm lắm, cài gì cũng thích, như là đang còn mới lớn. Hào hức, khát khao.
Thế thì tao hỏi, mày với tao, ai hơn ai nào, khi đứng nghiêm chỉnh trước mặt Thượng đế.
Tóm lại là mày còn phải 5 lần luân hồi thì may ra mới bằng tao bây giờ. Mày có hiểu không, tao thương mày lắm.
Và rồi tôi còn thao thao, còn “nổ” liên hồi, càng nói càng say.
Và rồi bỗng nhiên, lòng tôi dịu lại khi biết có mái tóc vàng hạ xuống bờ vai, và biết đang có một nụ hôn âm ấm đặt lại thật lâu trên má, thì thầm bên tai hai chữ Thank you gọn lỏn.
Tôi nhoẻn miệng cười. Cười mà không biết mình đang thương nó hay là mình đang thương mình. Dẫu sao cũng “nổ” xong rồi. Còn cái cô bạn tóc vàng, nó đang nghĩ gì. Chắc là cũng chỉ có Trời mới biết.
Nguồn: khampha
No comments:
Post a Comment