Tình yêu giống như trò chơi cút bắt, một người đuổi còn một người cứ mải miết chạy.
Tình yêu là một trò chơi cút bắt |
“Nhớ ngày nào em nói… ‘yêu anh’
Lời của gió dịu dàng say đắm
Câu nói ấy dù còn nghe lặp lại
Vẫn không ai như em nói lần đầu”
Mới ngày nào anh cất lên câu nói tỏ tình cùng em dưới vầng trăng tròn lung linh đẹp như trong mộng, khi đó em chỉ nhoẻn miệng cười ngại ngùng và khẽ nép đầu vào bờ vai ấm áp của anh thay cho câu trả lời đồng ý. Vầng trăng trên cao tỏa ra thứ ánh sáng thần tiên mê, đắm đẹp chưa từng thấy giống như chứng giám cho lời thề non hẹn biển của hai đứa chúng mình.
Đã qua biết bao mùa trăng tròn, trăng khuyết, vậy mà chẳng hiểu sao anh vẫn không thể nào quên được đêm trăng năm ấy, cũng giống như việc chưa bao giờ anh quên em cho dù đã thử yêu thêm vài người nữa sau mối tình đầu. Ai đó luôn nói rằng: “Ở trong cuộc đời này mỗi chúng ta đều có thể yêu rất nhiều người, nhưng rồi ta sẽ chỉ ở lại với người cuối cùng và nhớ về người đầu tiên nhiều nhất”. Ở một khía cạnh nào đó thì điều ấy đúng, bởi mối tình đầu cho dù nhẹ nhàng hay sâu đậm thì đối với mỗi người đều là một kỷ niệm khó phai.
Anh đã đủ trải nghiệm để hiểu được rằng nhớ hay quên một người không bao giờ tuân theo bất kỳ quy luật nào cả, cũng giống như cái cách mà đôi khi anh nhớ về em. Có khi nỗi nhớ ùa tới bất chợt, cũng có khi nỗi nhớ lại men theo những chuỗi ký ức từ thuở xưa cũ để tìm về. Nỗi nhớ ấy có thể rất nhẹ nhàng nhưng ngọt ngào và sâu lắng, hoặc đôi lúc nó giằng xé tâm can anh một cách dữ dội khiến cho trái tim quặn thắt vì đau. Nhưng cho dù có trở về theo cách nào đi chăng nữa thì nó vẫn mang trong mình hình hài của nỗi nhớ và vẫn gợi nhắc anh nhớ tới em.
Chỉ còn mình anh ngồi đây và nhớ em |
Ngày mình chia tay anh chẳng hề níu kéo, bởi không muốn níu lại cảm giác nhói lòng đã từng dày vò tâm trí, cũng không muốn kéo về phía mình chút yêu thương ít ỏi đã trở thành thừa thãi đối với em. Mới ngày nào hai bàn tay mình còn đan vào nhau thật chặt, mới ngày nào anh đã từng tin chắc rằng chẳng điều gì có thể chia rẽ được đôi mình, nhưng rồi anh đành im lặng buông tay để mặc em ra đi với tình yêu thật sự, điều mà em đã không thể tìm thấy được nó từ anh. Biết bao nhiêu ấm áp, ngọt ngào rồi cũng đã qua, để đến hôm nay chỉ là những nỗi xót xa còn đọng lại khi mình anh ngồi đây nhớ về người mà đã chỉ coi mình giống như một người quen băng qua cuộc đời.
Ngày hôm nay ở nơi đây chỉ còn mình anh với vầng trăng bầu bạn, tuy chẳng ai nói ra nhưng có lẽ cả hai cùng mang chung một nỗi niềm. Anh cứ đi mãi, đi mãi, mải miết tìm kiếm nhưng rồi đến cuối cùng bất chợt nhận ra rằng mình vẫn cô đơn, cũng giống như vầng trăng ở trên cao kia, có lẽ cả đời sẽ phải một mình lẻ bóng bởi trên đời này làm gì có vầng trăng thứ hai đâu. Anh vẫn tự nhủ với lòng mình rằng tất cả âu cũng là duyên phận, bởi duyên phận sắp đặt đôi mình vào một trò chơi đuổi bắt, vậy nên anh cứ đứng nhìn em trong khi trái tim em lại hướng về người khác chẳng phải là anh.
Từ ngày mình chia tay anh đã từ bỏ thói quen ra ngoài ban công ngồi ngắm trăng vào mỗi buổi tối, chẳng phải vì ánh trăng hết đẹp mà bởi anh không muốn lòng mình cứ mãi muộn phiền. Em thấy không, đã từng ấy thời gian trôi qua rồi nhưng hôm nay anh vẫn không thể quên được em khi vô tình gặp lại vầng trăng tròn đầy giống như ngày ấy. Em đã ra đi rồi nhưng nỗi buồn kia thì vẫn còn ở lại. Có lẽ tình yêu đúng là một trò chơi cút bắt, một người cứ mải miết đuổi, còn người kia thì lại mải miết chạy ngày càng xa.
Nguồn:eva
No comments:
Post a Comment