Saturday, July 13, 2013

Tôi nhớ em

Em nhớ không đã hơn một năm trôi qua không biết giờ đây em thế nào, có khỏe không, có mập mạp lên một chút nào không, có thích ăn thịt bò nướng nữa không?Và có còn nhớ tới tôi nữa không?

Chiều nay Hà Nội trời đổ mưa rào em ạ, mưa tát những hạt nước nặng trĩu vào mặt tôi, mưa làm tôi chết lặng giữa không gian ngột ngạt này. Sao tôi chợt nhớ tới cơn mưa của Miền tây nam bộ, nhớ chuyến du lịch lần đầu mà tôi đặt chân tới đó và được gặp em. Người con gái ấy đã để lại cho tôi một ấn tượng. Rồi tôi phải di chuyển công tác vào trong đó để được gặp em thường xuyên hơn.

Diễm ơi giờ này em ở đâu, em có còn nhớ tới tôi nữa không?

Ngày đó tôi đón đưa em về trời cũng đổ mưa thế này, hai đứa cùng đi dưới mưa, nhưng sao ngày đó mưa không lạnh thế này, không vô tình và không mặn chát như thế này nữa.

Xin lỗi em vì những vết thương lòng tôi gây ra cho em ngày đó, cõ lẽ cả cuộc đời này những vết thương vô tình đó mãi không thể lành nổi. Những nỗi đau tôi dành cho em quá lớn, lớn hơn cả tình yêu của hai chúng ta, để rồi em đã rời xa tôi mãi mãi.

Tôi nhớ em...

Là một người đàn ông tôi không cho phép mình rơi nước mắt, không cho phép mình yếu đuối. Cứ nghĩ mình phải cố gắng làm việc, thì tương lai tốt đẹp sẽ đến với hai đứa mình. Nào ai hay biết cái bận rộn vô tâm đó đã làm một người con gái tổn thương, đã không ở bên em những lúc em buồn, những lúc em cần một bờ vai để tựa, hay chỉ là một bàn tay nắm chặt, và em cũng cần được quan tâm dỗ dành. Tôi chỉ biết nhận tình cảm của em, chỉ biết em quan tâm từng ngày, chỉ biết nghe em gọi, đọc tin nhắn em gửi, và chỉ biết rằng em yêu tôi thế là đủ. Cứ nghĩ nó mãi là của mình sẽ không rời xa mình, tự tin ở cái tình yêu của em dành cho tôi. Em giận chỉ cần nghịch em chút là hết mà, gặp nhau sẽ đưa em đi chơi những nơi mà em thích, đó là cách mà tôi yêu em. Giờ hiểu ra thì đã muộn màng rồi. Những gì em mang đến cho tôi quá lớn, nó quá bình yên, ngọt ngào để rồi em đành bỏ tôi một mình sao.

Cái khoảng cách vô hình mà tôi tạo nên đã đẩy em ra xa để rồi xa mãi (Ảnh minh họa)
Cái khoảng cách vô hình mà tôi tạo nên đã đẩy em ra xa để rồi xa mãi (Ảnh minh họa)
Tôi cần em, cần được thấy em, cần nghe em nói, cần nghe em cười, cần vòng tay ấm áp của em, cần em như lúc xưa em cạnh tôi. Em trả lời đi, giờ đây tôi phải sống thế nào.

Đôi lúc em có hỏi “Sao anh không chủ động nhắn tin, hay gọi cho em?” vẫn câu nói “Anh bận, em biết mà”.

Có những lúc em cũng hỏi:

- Sao chẳng bao giờ anh nói nhớ em.

- Đôi khi nhớ là không cần phải nói ra đâu em.

Những lúc như vậy giọng nói của em như nghẹn ứ lại. Em buồn.

Khi có em bên cạnh, tôi đã không biết em là món quà vô giá để nâng niu vỗ về, chỉ đến khi lạc mất em giữa dòng đời vội vã này thì mọi thứ trở nên vô nghĩa rồi. Những thứ cố gằng này đều vỡ vụn. Cái khoảng cách vô hình mà tôi tạo nên đã đẩy em ra xa để rồi xa mãi. Tôi mất em.

Làm sao để tôi có thể quên được em, làm sao để quên em, tôi phải cố quên em. Tôi không muốn nhớ em nữa, không muốn hình ảnh của em trong tâm trí tôi nữa, không muốn khóc nữa. Em đi ra khỏi trái tim tôi đi đừng để em dày vò trong nỗi nhớ nữa, tôi không muốn thế nữa. Tôi không thể.

Cứ trách chúng mình có duyên mà không có phận, duyên trời cho mình gặp nhau mà sao không cho mình đến được với nhau. Thế nhưng hóa ra duyên là do trời mà phận là do mình. Có lẽ em không cần tôi nữa.

Nếu có một cơ hội nữa có lẽ tôi sẽ không bao giờ để mất em một lần nữa, sẽ không làm em khóc, không làm em đau, sẽ bên em những lúc em buồn, lắng nghe em nói nhiều hơn. Tôi phải làm thế nào đây để em về đây, em nói đi.

Tôi nhớ em.

No comments:

Post a Comment

Popular Posts