Monday, July 8, 2013

Anh à! Em nhớ anh quá!!!

Anh à! Em nhớ anh lắm. Anh tin không? Tốt hơn hết là anh đừng tin vì em đang nói dối đó. Em chỉ nhớ vài thứ của anh thôi chứ không hẳn là đang nhớ anh đâu. Em nhớ môi anh mềm mại hôn em thật dịu dàng. Em chưa bao giờ nghĩ bờ môi một người đàn ông lại có thể ngọt ngào đến thế, cứ như được tẩm một loại men thượng hạng để đến giờ phút chạm vào nhau sẽ tạo thành hương rượu tình sóng sánh đọng lại nơi khóe môi trễ nãi chưa khép lại. Em rất nghi ngờ rằng dư vị của nó sẽ chẳng bao giờ tan biến hoàn toàn được vì cho đến bây giờ mỗi khi nghĩ đến anh, điều đầu tiên em nhớ là dư ba của hương vị ấy...
Anh à! Em nhớ anh quá!!!
Anh à! Em nhớ anh quá!!!
Anh à! Em nhớ anh nhiều, em nhớ cảm giác khi cọ má vào khuôn mặt anh. Cảm giác ram ráp, nhồn nhột khi những sợi râu cứng còng quét qua má em. Nói thật lòng là em thích cảm giác đó lắm. Còn tại sao lại thích á? Em cũng không thể lí giải rõ ràng. Hình như là thích chỉ vì thích thôi ^^. Hoặc cũng có thể miễn cưỡng cho rằng bởi vì cảm giác ấy khiến em thấy căng thẳng, mà hình như khi căng thẳng quá thì Arenaline trong người sẽ được tiết ra để xoa dịu nên khi cơn căng thẳng qua đi sẽ còn lại cảm giác hưng phấn, khoan khoái hay là những cái gì đó đại loại như vậy.

Anh có biết là em đang nhớ lại nụ cười của anh không? Em thích nụ cười ấy. Rất rạng rỡ, đủ để làm sáng bừng bầu không khí ảm đạm đang vây lấy chỗ anh và em ngồi. Em thích sự sắp xếp trên khuôn mặt anh khi anh cười, hai mắt hơi híp lại, đôi chân mày giãn ra, và lún đồng tiền xuất hiện. Hức...hức... em sẵn sàng đánh đổi nhiều (tất nhiên là trừ linh hồn & tình cảm dành cho anh) để được thử một lần chết đuối trong cái lún đồng tiền ấy. Ôi! Ganh tị chết được, ước gì lún đồng tiền của anh có chân chạy qua bên má em nhỉ, để mỗi ngày em nhìn vào gương tự cười với chính mình & cảm thấy ấm áp khi nghĩ rằng có anh bên cạnh. 

Nhớ là cảm giác như thế nào anh nhỉ? Có phải là khi mình nhìn đâu, làm gì, nghĩ gì cũng có một điều chen vào? Có phải là khi mình nói chuyện hay tiếp xúc với bất kì ai cũng có sự so sánh? Nếu là như vậy thì em đang rất là nhớ anh rồi vì trước mắt em không phải là màn hình máy tính nữa mà là hình ảnh của anh đang cười với em, hình ảnh ấy rõ ràng đến mức em có thể nghe thấy được tiếng thở cùng cánh mũi phập phồng, em có thể nghe được arenaline trong người đang tiết ra để xoa dịu sự căng thẳng khi em chạm má vào những sợi râu ram ráp trên cằm anh. Và em còn nghe cả tiếng trái tim đập rất nhanh khi bờ môi tẩm loại rượu không uống vẫn say kia gần ngay trước mắt...

Anh à! Em nhớ anh.
(Sưu tầm)

No comments:

Post a Comment

Popular Posts