Chúng mình đến với nhau bằng nụ cười, yêu nhau bằng nụ hôn và những giọt nước mắt.
Nhớ người yêu cũ |
Mình quen nhau lâu chưa em nhỉ... tháng 9 này là tròn 2 năm đấy em, 2 năm với đời người thật nhỏ bé đúng không em, nhưng đánh mất 2 năm vô ích cũng khiến chúng ta hối hận, tiếc nuối.
Với em bây giờ thì khoảng thời gian mình yêu nhau đó em có hối hận vì đã yêu anh? 1 năm để yêu người, 1 năm để quên một người mà đâu dễ quên như vậy hả em. Chúng mình đến với nhau bằng nụ cười, yêu nhau bằng nụ hôn và những giọt nước mắt, chia tay trong sự thất vọng giải thoát cho nhau luôn được đặt vị trí cao. Khoảng thời gian yêu và hiểu em khiến anh ngộ ra rất nhiều điều, anh không hối hận về những gì mình làm dù chuyện ngu ngốc nhất vì anh biết hối hận đó là cách chối bỏ quá khứ, chối bỏ những gì mình đã làm. Anh xem đó là một phần của quá khứ, một bài học cho kẻ khờ như anh...
Ngày em đến bên anh đó là định mệnh hay chỉ là sự lựa chọn em nhỉ, đúng hơn là sự lựa chọn của mẹ em. Mẹ đã chọn cho em trường gần nhà và con đường đến trường rộng thênh thang với hàng cây hoa sữa ngào ngạt hương, nơi mà mỗi tối cuối tuần là nơi chúng ta đi bên nhau. Ngày gặp nhau cứ ngỡ là định mệnh là duyên số chuyện của chúng mình bắt đầu từ giây phút ấy.
Rồi mọi người trong trường thấy chúng mình cứ quấn quýt bên nhau, đi đâu làm gì cũng cùng nhau, như đôi chim, đôi chim non muốn rời xa bố mẹ để xây tổ ấm mới cho mình, chuyện tình yêu của anh và em bắt đầu cũng là lúc sóng gió, trở ngại đầu tiên ào đến.
Mẹ anh biết chuyện chúng mình yêu nhau, mẹ kịch liệt phản đối, và cao trào đỉnh điểm là mẹ đã đến nhà em nói những điều không nên nói, anh không thể ngăn cản được mẹ. Rồi từ đấy họ hàng nhà anh cũng ùa vào để ngăn cản, anh tự hỏi sao họ không ngăn cản anh yêu em mà lại chính là em? Họ hàng và mẹ anh là người rất phong kiến, có nề nếp, gia quy... chắc vì lý do đó nên chúng mình mãi mãi không đến được với nhau. Vì anh và em ở hai phương trời, do ngoại hình của em nhỏ nhắn, hay là một lý do khác hả em?
Rồi đến bà chị nhà bác anh, chị ta là một người đanh đá, miệng lúc nào cũng phát ra những lời tục tĩu, chị ta đã nhắn tin chửi em, đã làm em sợ hãi, nói đúng hơn là khinh thường gia đình anh vì có những người như vậy, thực sự những lúc ấy anh không biết anh phải làm sao. Là người đứng giữa, dù những lúc ấy anh vẫn động viên an ủi em rằng mọi người rồi sẽ hiểu cho tình yêu chúng mình, sẽ qua ngay thôi.
Đếm số lần chia tay thì cũng phải đến một tá rồi em nhỉ, 1 năm yêu mà chia tay đến hơn chục lần, giờ nghĩ lại anh thấy thật xót xa, giá như...
Tình yêu của chúng mình đâu chỉ có nước mắt vì sự ngăn cản và sóng gió, cũng có những cảm xúc của những đôi tình nhân yêu nhau phải không em. Anh như rơm khô lâu ngày, còn em như cây khô hạn thiếu một cơn mưa thật to, thật lâu... ngọn lửa tình yêu trong anh bùng cháy, cháy như chưa baogiờ được cháy vậy, mãnh liệt và nồng nàn. Giờ đây ngọn lửa ấy vẫn cháy, chúng ta lao vào nhau như con thiêu thân vì tình yêu vì nỗi trống vắng ngự trị trong lòng.
Kỷ niệm mình bên nhau gắn liền với những con số em nhỉ, ngày sinh nhật em, anh đã thật vô tâm, chỉ mua quà cho em chỉ nói vỏn vẹn ''tặng em'', vậy là em giận, mà anh về nhà em mới giận, chính xác hơn là về nhà em mới nhắn tin cho anh, anh vội vàng dắt chiếc xe để đến nhà em chỉ để nói''Anh xin lỗi em, anh...'' lúc ấy anh và em đều khóc, anh khóc vì lần đầu anh yêu và được yêu nó thật vụng về và trẻ con, em khóc vì thương anh vì một câu xin lỗi em cần mà làm khổ anh làm anh 11h đêm trời đông còn quay lại...
Nhớ những lần anh giúp em sửa bài mà cả buổi chẳng sửa được cái nào, chỉ có ngồi tám đủ thứ chuyện để rồi cuối tuần em phải tự mình sửa. Kỷ niệm nhớ nhất với anh lúc này là sự quan tâm chăm sóc của em, nhớ những hôm em mang bánh rán lên trường cho anh, mọi người thấy cứ trêu ''đệ nhất sướng'', anh mỉm cười, anh cười không phải vì lời trêu chọc đó mà anh cười trong hạnh phúc ngập tràn trong tim... Anh đã từng nghĩ rằng chính em là người con gái anh tìm bao lâu nay. Thời gian bên em sao trôi nhanh đến vậy, mà khi xa em thời gian như thử thách hai chúng ta.
Chúng ta đã trở thành hai đường thẳng song song, không bao giờ gặp nhau nữa |
Kỷ niệm cứ như vậy dày thêm, sóng gió vẫn cứ chèn vào chúng mình, những lần giận nhau vì không hiểu nhau, vì những lần giận nhau em lại lôi chuyện gia đình anh ra để mắng nhiếc, có phải vì như vậy đã đẩy chúng ta xa nhau. Vậy là chúng mình chia tay, chia tay vào ngày anh không ngờ đến, ngày mà cách đây 1 năm tròn trĩnh chúng mình hẹn nhau nơi ấy. Đúng nơi đó, lần này thật sự là ''chia tay cuối'' em nhỉ, anh đã cố gắng níu kéo nhưng em càng buông tay anh xa hơn. Chúng ta còn rất yêu nhau vì sao lại chia tay hả em? Vì sự mệt mỏi của sóng gió hay là vì tình yêu của em đã nhạt phai, tại anh chưa thực sự là bờ vai vững chắc, hay vì những lời đồn về em là đúng dù cho anh chưa bao giờ tin điều đó khi yêu em.
Mình đến với nhau yêu nhau trong sự mù quáng hay là do tình yêu dẫn lối hả em? Nó thật sự không có chút thực tế, chút lý trí nào có thể xen vào sao? Chia tay rồi mà sao anh và em còn làm khổ nhau hả em? Đừng nói lời cay đắng với anh, anh cũng đừng hành động khiến em sợ hãi.
Mơ ước về một gia đình, về viễn cảnh của tình yêu và những đứa trẻ của anh dần dần mất và tan dần trong những hành động việc làm mà sau khi chia tay em đã làm. Em biết mình đã làm gì chứ, em có thể lừa dối bản thân mình rằng em không sai, nhưng em đâu thay đổi được xã hội rằng những điều em làm là đúng. Chia tay không lâu sau em đã có người yêu mới, người đó lại kém em hơn 3 tuổi, và đang còn đi học, trong khi đó em đã là một cô giáo, một người đã trải qua những ngày tháng vất vả khi dạy vùng núi Tương Dương - Nghệ An. Có lẽ cũng vì điều này mà anh thương em nhiều hơn, nhưng giờ anh thấy em như người xa lạ, tưởng như anh chưa hề hiểu em. Mấy ngày gần đây anh mới tìm thấy FB của em và người đó, quả thật lời nói của họ về em không sai. Giờ đây anh ngồi viết những dòng này anh tự hỏi lòng mình em thay đổi hay đó là bản chất của em? Vì em muốn trả thù anh sao? Hay em cho anh biết em có giá trị như thế nào?
Yêu em anh bỏ qua tất cả những lời nói của người ngoài để được yêu em hết mình, trao trọn con tim cho em, đã cho em niềm tin, cho em được cảm giác an toàn, bình yên nhưng sao... anh gục ngã, anh loay hoay, anh như kẻ điên trong tư tuởng, như con thú bị thương khi em nói lời chia tay.
Có một câu danh ngôn thay cho nỗi nhớ và tình yêu anh dành cho em lúc này ''Ái tình là con vật kì quái, cho nó ăn thì nó chết, để nó đói thì nó sống''. Giờ này anh vẫn giữ những thói quen của ngày xưa hai đứa mình đã từng, nhưng giờ chỉ có mình anh, bản nhạc “Ngày Hạnh Phúc” mà anh cài cả nhạc chuông lẫn nhạc chờ giờ đã thay thế bài khác rồi em à, bài hát mới nhẹ nhàng và sâu lắng hơn. Có phải tình đến nhanh rồi tình lại vội vã “khăn gói” ra đi không em?
Thời gian trôi qua, anh đang dần quen với cuộc sống một mình, còn em sống có tốt không, em có hay ốm nữa không? Giờ này nếu em còn muốn quay lại và nói rằng em cần anh thì anh chỉ nói rằng “Anh xin lỗi, anh không thể quay lại với em’’, dù cho thói quen của anh vẫn còn hình bóng em, giấc mơ của anh vẫn là hình bóng em ngự trị.
Thực sự niềm tin anh dành cho em đã hết, chỉ còn sót lại một chút để anh còn có thể mỉm cười chào em. Chúng ta đều có lỗi, lời nói của em đã hiện diện hai chữ dối trá, còn anh thì quá mềm yếu, thiếu sự quyết đoán, chẳng trách ai được.
Giá như, giá như chúng ta quyết đoán hơn, giá như chúng ta sống thực tế hơn, chia tay sớm hơn thì chắc giờ đây anh không phải tự mình vật lộn với những kỷ niệm về em, để giờ đây những việc em làm anh nghe được làm anh thấy thật xấu hổ, xấu hổ vì anh đã tin lầm người. Thời gian trôi đi, con người cũng thay đổi, em đến với người ấy đâu phải là vì tình yêu làm nền tảng, hay để tìm cách quên đi tình yêu chúng mình hay là vì vật chất hả em?
Nhà anh không khá giả, không đất mặt tiền, lương viên chức quèn, anh nói chỉ để muốn em hiểu thôi, anh không tự ti về những điều đó, mà ngược lại, em đã từng nói em không chê anh điểm gì cả, chỉ cần chúng mình cố gắng làm lụng, cuộc sống đủ ăn mà hạnh phúc và có anh là em mãn nguyện rồi.
Em đã từng hối hận vì đã nói lời chia tay anh? Anh vẫn hy vọng về em rất nhiều, nhưng sau khi chuyện của em đến tai anh thì anh trở nên sợ em, thật sự sợ. Đừng trách anh rằng anh không cao thượng rằng anh không đủ bao dung cho em, vì trong khi yêu em hình ảnh của em đã dần dần cái gì đó không thật trong lời nói.
Giờ này chúng ta chẳng thể nói chuyện với nhau được nữa, dù ngày nào cũng đụng em trên trường. Em không chịu mở lòng hay anh sợ những lời dối trá của em? Chia tay em anh không vội tìm người yêu mới, không muốn lấp khoảng trống vắng trong tim khi mà hình bóng em vẫn còn trong anh anh sẽ đến với người con gái khác khi anh đã quên đi em, để anh không cảm thấy có lỗi khi dành tình cảm cho người mới.
Hãy cố gắng sống bình thường đi em à, đừng có tính toán, đừng làm miệng bồ tát lòng rắn độc, cuộc đời vẫn có nhân quả, anh cũng đã bước sang phương trời mà em đang sống, mọi người nơi đây để lại cho anh ấn tượng tốt, tại sao em lại không làm được nhỉ.
Cảm ơn em nhiều vì đã cho anh biết thế nào là tình yêu, cũng cho anh biết thế nào là cuộc sống không đơn giản như anh vẫn thường nghĩ. Anh sẽ trân trọng quá khứ ấy, dù cho nó như thế nào, sẽ cất nó vào góc nhỏ của con tim để bước tiếp.
Cuối cùng thì chúng ta đã trở thành hai đường thẳng song song, không bao giờ gặp nhau nữa, nhưng vẫn song hành với nhau đấy, anh sẽ dõi theo em, và luôn cầu chúc cho em được bình an.
Nguồn:24h
No comments:
Post a Comment