Tuesday, July 9, 2013

Bên em như ngày xưa

Mưa buồn rơi rả rích bên hiên nhà, từng giọt buồn khẽ lăn xuống trên nhánh hoa hoa tường vi mỏng manh... cái lạnh thấm vào hồn rét buốt.
Bên em như ngày xưa
Bên em như ngày xưa
Nằm đọc lại những trang thơ tình anh gửi cho em còn chưa ráo mực, một nỗi nhớ len lén xâm chiếm đi lạc vào hồn... vu vơ.

Sáng nay, trong mail là bức thư thứ sáu của năm mới em được nhận từ anh... Một cảm giác lâng lâng khó tả trong lòng.

Không khóc, không buồn nhưng thấy hụt hẫng, chơi vơi... Anh sao lại đụng chạm nhẹ nhàng vào cơn khát trong em thế nhỉ? Một nỗi đau từ từ không vội vã.

Dường như anh muốn nó ngấm vào từ từ từng chút một, âm ỉ... Nói đúng hơn em cảm nhận được anh sợ làm em đau khi lật lại kí ức ngày hôm qua, khi nhẹ nhàng thể hiện những mong muốn khao khát của mình cho hiện tại và tương lai.

Ngoài kia, mưa cũng như hiểu thấu nỗi lòng em... ru em vào giấc mơ hoài niệm của kí ức ngọt ngào.

Chẳng phải em mong manh dễ vỡ mà trời cho gặp anh để mạnh mẽ.

Chẳng phải em vô tư mà trời cho gặp anh để biết trăn trở, suy tư, thao thức hằng đêm mất ngủ.

Chẳng phải... và chẳng phải... nhiều lắm...

Nhưng quan trọng là em biết mình đã tìm thấy nhau trong nhau.

Không ồn ào nhưng mãnh liệt, không nồng nàn nhưng da diết bởi em biết anh sinh ra là để cho em, ta sinh ra là để cho nhau.

Nhìn bao người đã gặp gỡ rồi thành đôi em không khỏi chạnh lòng
Nhìn bao người đã gặp gỡ rồi thành đôi em không khỏi chạnh lòng
Ngày quen nhau, chia tay, giận hờn vu vơ đều là những ngày gió buồn mưa rơi ướt đẫm con đường tình yêu xa.

Cứ ngỡ như là trêu đùa vô cớ của tạo hóa khi anh có thể thức thâu đêm kể em nghe về mùa đông của anh, khi anh có thể lặng yên mỗi khi em bực tức giận hờn vô cớ một người dưng ngược đường.

Anh bảo em là cô gái cứng đầu, mạnh mẽ quá sẽ đau khổ trong tình yêu nhưng sau đó ít lâu lại ru em ngọt ngào bằng nỗi nhớ "yêu anh đi em sẽ hết cô đơn".

Chỉ là những câu nói vu vơ của những ngày nắng gió trở trời nhưng lại trở nên quan trọng... "Nhớ mặc áo ấm cho lòng khỏi lạnh, anh xa quá nên nồng nàn không đủ ấm tim em."

Thực ra, em cũng chẳng biết mình cần gì nơi anh nữa... Ngọt ngào anh đã có, cay nồng anh đã từng... Những khoảng lặng cũng đủ dài để ta thấy cần nhau chỉ là thiếu một buổi hò hẹn đúng nghĩa của hai kẻ đang yêu.

Nhìn bao người đã gặp gỡ rồi thành đôi em không khỏi chạnh lòng. Hai ba năm rồi chẳng lẽ chưa đủ gọi là yêu... với một ai đó. Hoặc giả trái tim cũng sắt đá nên hoàng hôn trong mắt em không đong nổi nỗi buồn anh.

Thứ bảy vu vơ đi ngược nắng, tự dưng lại thèm được yêu anh như ngày xưa... ngày đánh đổi nỗi buồn thế kỉ bằng một bóng hình lạ lẫm...

Thèm một câu nói đơn giản "nhớ người dưng..."
Thời gian có quay tở lại được không?
Về bên em như ngày xưa, anh nhé!!!

***

Bao giờ ta lại như xưa
Gỉa vờ ngu ngơ như trẻ nhỏ
Chơi trò chồng vợ để được tiếng ăn gian
Sao chỉ anh (cô ấy) được gọi chồng
Và chỉ em (người ta) được gọi vợ
Công khai thế chắc là duyên là nợ
Xe tơ hồng anh (em) đến chung đôi...
Nguồn: 24h

No comments:

Post a Comment

Popular Posts