Sáng. Mở mắt tỉnh dậy, nhìn qua cửa sổ, ánh sáng le lói vào phòng, em cảm thấy có điều gì đó buồn vô hạn.
Lại một ngày mới bắt đầu với bao dự định, nhưng em chưa làm được điều gì cả. Chỉ luẩn quẩn trong căn phòng, nghĩ về cuộc sống, tương lai và nhiều thứ. Hạnh phúc, tình yêu, những thứ khó kiếm tìm ấy với em mà nói thật mong manh. Em lại dậy, chuẩn bị đi học và cố gắng nghĩ tới những việc để qua một ngày cho nhanh. Bao ngày nay em vẫn thế, vẫn lặng lẽ bước chân đi như vậy, bình yên đến lạ! Ngày. Em mệt mỏi với bộn bề công việc trước mắt. Ngổn ngang đó nhưng em chẳng thể tập trung làm được gì, bởi tâm trí em luôn luẩn quẩn hình bóng anh, người em đã từng yêu thương và mong muốn được tựa vai vào.
Có khi nào anh chợt nhớ đến em? |
Em đã từng biết yêu, đã từng khóc, từng cười, từng hạnh phúc, từng đau khổ về tất cả những gì diễn ra xung quanh mình. Em tự hỏi, tại sao mình lại yêu anh nhiều đến thế, tại sao lại không thể mở lòng ra với bất cứ người đàn ông nào? Hết giờ học. Em trở về với căn phòng trống trải. Bao nhiêu thứ cứ diễn ra trước mắt, vậy mà em cứ đi vô định, con đường quen thuộc tới nỗi em không còn ý thức được mình đã đi tới chỗ nào, đi làm sao, dừng bao nhiêu đèn đỏ và có ai đứng bên cạnh đang nhìn vẻ thẫn thờ của em không nữa. Em mệt mỏi, sống cho qua những ngày tháng buồn tẻ và cô đơn. Tối. Em đóng mình trong gian phòng, úp mặt vào gối và nghĩ về những kỉ niệm đã qua với anh. Tình yêu ngày xưa ngọt ngào là thế, giờ đây anh bỏ lại mình em cô đơn! Em sẽ phải làm gì để tiếp tục sống những ngày tháng tới. Đây không phải là ngày đầu tiên em như thế. Bao nhiêu ngày trôi qua nặng nề, em mệt mỏi, rã rời vì anh. Nhưng em đang cố gắng, gồng mình lên, cố gắng hết sức để tiếp tục vui vẻ những ngày tháng còn lại, để quên đi người em đã từng yêu thương. Anh đang hạnh phúc phải không, ở nơi nào đó có lẽ anh đang vui vẻ với vợ con anh. Thật là một gia đình mơ ước. Giá như người đó là em thì tốt biết mấy, nhưng anh không chọn em. Và giờ đây, sau bao nhiêu năm hi vọng và đau khổ,em phải bắt đầu từ đâu, phải yêu ai và cưới ai bây giờ. Em cô đơn lắm, một nỗi cô đơn không ai chia sẻ được. Em cảm thấy mệt mỏi nhưng vẫn phải cố gắng thôi anh! Một chút cô đơn bỗng nhớ về anh, em viết lên những dòng tâm sự này, mong rằng mọi thứ có thể vơi bớt đi và thôi không còn nhớ về anh nữa! Chúc anh hạnh phúc bên người mới!"
Em đọc bài này trên một trang báo, chẳng phải em viết nhưng lại thấy hình ảnh mình trong đó. Chúng ta chia tay rồi, giờ đây anh đã có một gia đình bên người vợ của anh, vậy mà sao em vẫn không thể quên anh, không thể xóa những kí ức về anh. Nhiều lúc em vẫn chợt nhớ anh, một nỗi nhớ không còn da diết nhưng nó vẫn âm ỉ trong lòng em. Để rồi vì nỗi nhớ đó mà em không thể bắt đầu một tình yêu mới, cái cảm giác "không cảm xúc" trong mỗi cuộc tình mà em cố tìm lại tình yêu đã khiến em mệt nhoài và không còn hứng thú với tình yêu nữa. Dẫu biết rằng cuộc đời này không ai sống thay được cho mình, nhưng sao em vẫn cứ mang hình bóng anh trong tim em. Bên gia đình có khi nào anh chợt nhớ đến em?
(Sưu tầm)
No comments:
Post a Comment