Tôi đã từng yêu em nhưng nếu em tìm đến tôi sau sai lầm của em, tôi sẽ không tha thứ được như người đó.
Người con gái tôi yêu |
Tôi lặng nhìn Thùy Dương, một cảm giác xót xa dâng ngập lòng. Có gì đó như đâm xuyên thấu tim tôi khi nhìn em bên người chồng ấy. Tôi có một cảm giác thật lạ, tiếc nuối, hoài nghi và lo sợ. Thùy Dương – người con gái tôi đã từng khát khao lại có ngày cười viên mãn bên một người chồng thấp hơn cô ấy, đen nhẻm và gương mặt không có nét gì dễ nhìn? Điều gì đã xảy ra với em?
Thật may là tôi có cơ hội được gặp lại em một lần nữa sau ngày tình cờ gặp lại ở đám cưới một người bạn. Em ngồi đối diện trước tôi. Tay em xoay vần ly nước cam, cố che giấu đi chút ngượng ngùng khi gặp cố nhân. Em biết, tôi đã từng là tên khờ, từng lụy tình vì em nhiều đến thế nào nên chắc chắn em hiểu được sự ngạc nhiên quá đỗi của tôi khi gặp em và chồng:
Hãy nói thật đi, em hạnh phúc chứ?
- "Tôi đánh mất mọi bản năng ăn nói khi gặp em và hậu quả là tôi đã thốt ra một câu nói nghe thật chối. Nhưng đó là điều duy nhất tôi muốn biết lúc này. Tôi không thể hiểu vì sao tôi bị em khước từ để rồi cuối cùng lại nhìn thấy em trở thành vợ của một người đàn ông mà tôi dám chắc là anh ta thua kém tôi về mọi mặt".
- "Ánh mắt em hôm cưới bạn đó không đủ để cho anh hiểu rằng em hạnh phúc đến nhường nào ư?"
Tôi đã từng yêu em đến cuồng si, nhưng tình yêu đơn phương đó em từ chối |
Tôi ngồi lặng đi sau câu trả lời của em. Đúng vậy, đúng là tôi đã nhìn thấy em rất mãn nguyện và hạnh phúc khi em sánh vai bên chồng. Tôi đã mong muốn rằng đó là một sự hạnh phúc giả tạo vì điều đó tôi còn có thể giải thích được. Nhưng cái cảm giác hạnh phúc của cô ấy rõ ràng là thật. Nó khiến tôi hoang mang!
Thùy Dương của tôi hơn 10 năm về trước là một cô gái đẹp. Một cô gái mà bất cứ gã trai mới lớn nào cũng mơ mộng được trở thành người tình của nàng. Và tôi cũng vậy. Tôi đã có biết bao đêm ước ao và thơ thẩn vì em. Nhưng tấm chân tình của chàng thư sinh như tôi không đủ sức để em rung động. Tôi không nhớ nổi ngày đó mình đã đau đớn thế nào khi biết em nhận lời yêu một chàng trai nhà giàu, công tử bột và đẹp trai. Tôi chỉ biết rằng, vì em từ chối mà tôi bỏ học một năm và phải ra trường muộn hơn so với quy định.
Tôi không thể trách em vì ngay từ đầu tình yêu đó cũng chỉ đơn phương từ phía tôi mà thôi. Mặc dù không được em đáp lại nhưng những năm tháng sau tôi vẫn cố nghe ngóng về em. Tôi thấy họ nói em hạnh phúc vô cùng bên người đàn ông đẹp trai, hào hoa và xứng đáng với em. Điều đó cũng làm tôi ấm lòng phần nào…Cho tới cái ngày tôi gặp em ở đám cưới người bạn, kế bên em là một người đàn ông đen nhẻm, thấp và nhỏ con. Người đàn ông đó em gọi bằng…chồng!
- "Đó không phải là anh chàng ngày xưa em đã từng yêu. Người mà vì anh ta em đã khước từ anh và những anh chàng khác?"
- "Vâng, không phải người đàn ông đó".
Tôi khẽ mỉm cười, một suy nghĩ tiêu cực chạy ngang đầu tôi. Nhếch nhẹ đầu môi, tôi cười khẩy:
- "Lẽ nào người đàn ông này còn giàu có hơn anh chàng năm xưa?"
Em nhoẻn một nụ cười hiền hậu. Em hiểu sự mỉa mai mà tôi dành cho em:
- "Không, anh ấy nghèo lắm anh ạ! Tuổi trẻ với những nông nổi đã khiến em choáng ngợp với vật chất và giá trị phù phiếm bên ngoài con người. Em đã phải trả giá cho điều đó bằng một cái thai hơn 4 tháng trong bụng và người đàn ông đó thì biến mất như chưa từng có em. Em kiệt quệ, em đau khổ và muốn quyên sinh. Cái cảm giác một cô gái được bao chàng trinh phục, được kiêu kì và lựa chọn người đàn ông “đỉnh” nhất càng khiến cho bi kịch mà em gặp phải sau đó trở nên khủng khiếp hơn. Và đó chính là lúc anh ấy tới, yêu thương và đón nhận em!"
Tôi cố giấu một tiếng cảm thán lớn cho sự ngạc nhiên của mình. Bình tĩnh lại, tôi hỏi em như một lời thắc mắc cuối cùng cho sự hoài nghi:
- "Em cưới anh ta chỉ vì tìm một “tác giả” cho cái bào thai không chủ của mình?"
Tôi mừng vì em hạnh phúc và có một người đáng để làm chồng! |
- "Em ước gì mình không yêu anh ấy mà chỉ là lợi dụng. Vì như thế có thể một ngày nào đó em sẽ rời xa được anh ấy. Nhưng em lại quá yêu anh ấy. Tấm lòng nhân hậu, bao dung của anh ấy khiến em trân trọng vô cùng. Bây giờ điều em sợ lại là, một ngày nào đó anh ấy sẽ rời xa em, không biết lúc đó em có chịu nổi không?"
- "Điều gì khiến em lại yêu anh ấy như vậy...Thật lòng mà nói, anh ấy không có gì nổi trội hơn mọi người…"
- "Anh đã từng yêu em nhưng nếu một ngày nào đó em vác một cái bụng bầu tới và muốn anh đón nhận em, liệu anh có đủ lòng dũng cảm?"
Tôi im lặng. Hôm đó tôi ra về, tôi nhận thấy mình rõ ràng không thể sánh với chồng cô ấy. Tôi yêu cô ấy, cũng đã từng lung lạc rất nhiều khi tình yêu đơn phương đó không được đáp lại nhưng nếu một ngày, cô ấy tìm đến tôi khi một gã tồi nào đó đã tàn nhẫn bỏ cô ấy lại, dám chắc tôi sẽ không bao dung được như anh ấy. Tôi mừng vì em hạnh phúc và có một người đáng để làm chồng!
Nguồn: eva
No comments:
Post a Comment