Ta đang đếm dài những ngày để quên đi người trong sự cố chấp.
Những kỷ niệm loang lổ |
Trời Hà Nội sau cơn mưa của mùa hè oi ả, trở về đêm nhè nhẹ làn gió, thấy lành lạnh như thể sang thu, và thấy lạc lõng như đang chui trong mùa đông ảm đạm. Chẳng có gì ngoài màn đêm yên lặng, vài tiếng hạt nước rơi tí tách bên hiên nhà còn sót lại và ta. Đã lâu rồi không ngồi đối diện với bóng đêm như thế, đã lâu rồi cảm xúc mới cô đọng và viết thành lời như thế. Quãng thời gian qua lao mình vào công việc để quên đi những gì đã xảy ra, quên đi những gì đời gây ra.
Đời chỉ một tiếng thôi mà sao chua chát thế. Đúng là đời vốn dĩ đã là vậy.
Người quen ta, gieo vào lòng ta một mầm xanh hy vọng. Mầm xanh đó lớn dần từng ngày để rồi người đạp chân lên, và rồi mầm xanh tan nát. Bất chợt nghĩ lại câu “tại sao cứ phải là người con gái xinh đẹp, giàu sang” và tự mỉm cười, nụ cười của sự mỉa mai, cợt nhả mà ta hình dung người đã làm như thế.
Những gì người mang lại cho ta ngoài nỗi buồn và những vết thương in hằn còn là những mảng ký ức loang lổ mà hàng đêm ta vẫn thường góp nhặt. Những chuyến đi xa trong đêm trở về chỉ mong nhìn người trong hạnh phúc, đam mê. Những món quà nho nhỏ nâng niu như báu vật cho người vậy mà… Có ai hiểu được, tình yêu đâu có những phép màu.
Ta đang đếm dài những ngày để quên đi người trong sự cố chấp |
Ta đang đếm dài những ngày để quên đi người trong sự cố chấp. Ta đã đi ngược lại duyên phận thế nên cái nhận được là những đêm như thế. Có cảm tưởng rằng ta đã phải lòng đêm, phải lòng những cơn mưa và cả những vì sao trong đêm. Chẳng phải lòng thì vì sao đôi mắt chẳng chịu khép mi đi tìm giấc ngủ mà cứ kiếm tìm cái gì đó mơ hồ thuộc về người.
Lúc này, lúc này của hôm qua và lúc này của ngày mai liệu có khác nhau không nhỉ? Chẳng khác nhau nhiều, vẫn tâm trạng ấy, vẫn cảm xúc ấy, vẫn bóng hình ấy chỉ có khác đôi điều đêm qua có sao thì đêm nay có mưa.
Hà Nội mùa này vẫn thế thay đổi nhanh, lạnh lùng như lòng người và yên tĩnh đến ghê sợ như lòng người thế ấy.
Tàn chút men cay, đêm còn tĩnh lặng.
Tàn một mối tình mà người vẫn còn đây.
Đêm yên tĩnh, nằm đếm từng giọt mưa rơi tí tách, nhớ từng kỷ niệm loang lổ còn vương về một con người và một cái tên mang khúc ca đồng hồ binh boong, binh boong.
Nguồn: 24h
No comments:
Post a Comment