Linh đã đứng chết lặng khi tận mắt chứng kiến người đàn bà đanh đá ấy cứ cào xé, lăng mạ mẹ mình.
Phản bội, yêu thương và tha thứ |
Cho mày biết thế nào là lễ độ, thói đàn bà đâu coi chồng người ta là chồng của mình. Chúng mày lấy tình yêu để ngụy biện cho việc làm sai trái của chúng mày. Tiền bạc, danh vọng đã biến mày trở thành người không còn liêm sỉ. Một con đàn bà là mẹ của một cô con gái xinh đẹp như thế kia, giỏi giang như thế kia có xứng đáng hay không? Mày chỉ có thể làm được như thế với bố của con bé, chứ với chồng bà thì còn lâu. Bà sẽ nói cho bàn dân thiên hạ biết, để họ cạch cái con người luôn tỏ ra quý phái, luôn dịu dàng đúng mực là mày.
Còn nhiều, còn nhiều những gì người đàn bà ấy nói. Tưởng như trái tim Linh bị hàng ngàn nhát dao kia xé đến nát toang. Sự thật quá phũ phàng khiến trái tim của cô gái trẻ 22 tuổi khó lòng chịu đựng nổi.
Linh bỏ mặc ánh mắt van xin đến thấu trời của mẹ, những giọt nước mắt trên khuôn mặt quý phái ấy cũng chẳng làm Linh động lòng. Cô bỏ chạy mà không biết mình sẽ đi về đâu. Linh cứ khóc, khóc không ngừng khiến đôi mắt đỏ hoe. Sao lúc này Linh lại nhớ bố đến thế, càng nhớ Linh lại càng thấy hối hận vì những điều không tốt cô đã nghĩ về bố.
Nào là người đàn ông chẳng ra gì khi đã bỏ hai mẹ con Linh để về bên vợ cũ. Nào là người bố chẳng có trách nhiệm với chính đứa con gái của mình. Thế nên khi Linh đã lớn, đã có nhận thức của riêng mình, Linh lại càng ghẻ lạnh và từ chối sự quan tâm của bố. Để giờ đây khi biết được một phần sự thật, Linh lại càng đau khổ.
Ý nghĩ chỉ cần được nhìn thấy bố đã thôi thúc Linh tìm đến nơi mà bố đang ở. Linh đi băng băng, mặc cho những cơn gió lạnh đầu mùa tạt qua mặt. Gần hai chục cây số đi bộ, căn nhà với vườn cây ăn quả trĩu trịt, tiếng chim kêu ríu rít, bố chứ chẳng phải ai xa lạ đang ngồi trong chiếc xe lăn. Bố ngó trời, ngó đất và khóe miệng cười tươi cùng người vợ của mình.
Lòng Linh xắt lại, thì ra một đứa con gái như Linh có tội quá lớn, đến bố mình giờ ra sao Linh cũng chẳng biết, chỉ biết đuổi theo những lỗi lầm mà mẹ đã đổ vấy cho bố. Chợt ánh mắt bố nhìn về phía cánh cửa, giọng bố vội vàng: “Phải Linh đó không con?” Linh quay lại nhìn bố rồi ngồi thụt xuống mà khóc.
Trước mắt bố và vợ bố, Linh cứ quỳ mãi như để chuộc mọi lỗi lầm của mẹ. Linh nhìn họ và nhìn rõ những nếp nhăn trên từng khóe mắt của vợ bố. Người đàn bà phúc hậu chỉ biết đứng nhìn người ta cướp chồng và cướp cha của các con mình.
Ngày ấy cách đây hơn 20 năm, khi ấy bố là Giám đốc của một Công ty xuất nhập khẩu, phong độ, điển trai, cực kỳ ga lăng có vợ và 3 đứa con trai ngoan ngoãn, học giỏi. Và khi nền kinh tế thị trường xuất hiện, một điều đặt ra là muốn công ty phát triển làm ăn có lãi và có chỗ đứng trên thị trường trong nước và quốc tế buộc bố phải trở thành một người năng động nay đây mai đó. Chính trong những chuyến công tác dài ngày bên cô thư ký trẻ đẹp, bố ngã vào vòng tay của người đàn bà khác ngoài vợ của mình lúc nào không hay.
Lúc đầu, bố cũng thấy có lỗi, sau rồi từ trong chính trái tim khao khát dục vọng và khao khát của người đàn ông thành đạt đã đưa bố đi chệch khỏi đường ray của sự chung thủy. Nhất là khi cô thư ký báo tin mình đã mang trong mình giọt máu kết tinh của tình yêu ấy. Bố quyết định dứt tình với người vợ kết tóc xe tơ bấy nhiêu năm, bỏ mặc 4 mẹ con họ để đi theo tiếng gọi của trái tim.
Linh ra đời trong niềm hạnh phúc mà không biết rằng có đến 4 trái tim vì hai mẹ con cô mà đau khổ... |
Linh ra đời trong niềm hạnh phúc mà không biết rằng có đến 4 trái tim vì hai mẹ con cô mà đau khổ. Và đúng thật, thời gian đã trả lời cho sự phản bội của bố. Khoảng cách chênh lệch gần 20 tuổi đã trở thành trở ngại cho cuộc hôn nhân mà mẹ Linh cố giành giật, đi bên người chồng đầu hai thứ tóc lại già nua, nhất là khi tuổi chồng ngoài 60 thì sự cộc lệch càng có khoảng cách lớn.
Mẹ Linh đâm ra chán nản trở về nhà bên sự già nua, những tiếng ho và những mùi khó chịu phát ra từ người chồng mình. Đâm ra cáu bẳn, mẹ Linh đòi ngủ riêng, nhất là khi bệnh huyết áp của bố ngày một tăng. Mẹ cặp bồ vui vẻ bên ngoài, bỏ mặc bố Linh vò võ cam chịu bởi ông đã là một ông già bất lực.
Chẳng có gì là ngạc nhiên khi tờ đơn ly dị được chìa vào tay ông. Chữ ký như một sự giải thoát cho cả hai con người đáng lý ra không nên đến với nhau, có nhiều đau khổ và nhiều nuối tiếc và hàng vạn lần hối hận của bố. Giờ sự phản bội lại như hàng ngàn sự hối lỗi với vợ cũ và các con mình. Bố không dám lại gần họ, sợ nhìn ánh mắt của họ thế nên khi họ đến đón bố trong trại dưỡng lão, bố đâu đủ can đảm để ra gặp họ. Cảm giác tội lỗi cho đến ngày hôm nay vẫn chưa khiến bố nguôi ngoai. Linh hiểu được điều đó trong ánh mắt bố nhìn vợ mình và cả nhìn Linh - đứa con mà bố chẳng thể giúp gì được khi lực bất tòng tâm.
Cơn đột qụy đến bất ngờ, cũng may nhờ có sự chăm sóc tận tình của bác gái và ba anh nên tính mạng của bố mới được như ngày nay. Linh cứ quỳ mà ôm đôi chân của bố không muốn rời ra. Bố không hỏi Linh nhưng hình như ông hiểu được tất cả. Bởi cái giá của sự phản bội luôn được biết trước, chỉ có điều sao biết trước được những điều đó mà những con người dù có học vấn, có tri thức cao vẫn vướng phải. Câu hỏi đặt ra Linh không cần tìm câu giải đáp mà Linh đang muốn tìm hướng đi cho chính mình, tha thứ hay không tha thứ?
Trong căn nhà đầy ắp tình người ấy, Linh ngủ thiếp đi bên những con người mà cô tưởng như đã trở thành người thân của mình từ lâu lắm rồi. Tiếng mẹ gọi khiến Linh choàng dậy, hóa ra đó là giấc mơ. Vợ bố vẫn ngồi bên cạnh Linh, bàn tay ấm áp của bác khiến lòng Linh ấm lại, đôi mắt hiền từ đầy nhân hậu ấy mới dễ gần làm sao, giọng bác trầm ấm như đang xóa nhòa mọi khoảng cách:
“Con à, hãy nghe bác, về với mẹ đi con. Dù có bất kỳ chuyện gì thì vẫn là mẹ của con. Bác tin người yêu thương con nhất chính là mẹ con đấy. Bác cũng là một người mẹ, một người mẹ mang nặng đẻ đau những đứa con mình, bác rõ điều đó lắm. Hãy tha thứ để những điều xấu xa ấy không còn cơ hội để lặp lại”.
Linh đã nghe theo bác và tạm biệt bố để trở về bên mẹ của mình. Chắc chắn sự cô đơn là thứ trong mấy ngày qua mẹ phải nếm trải. Mẹ vẫn là người Linh yêu thương nhất, vậy thì sao cô lại có thể hành hạ mẹ thêm một phút nào nữa. Sống ở trên đời là phải biết yêu thương và tha thứ, điều mà chính bác ấy đã khuyên trước khi chia tay Linh.
Trong sự ngỡ ngàng của mẹ, tiếng khóc nấc lên của hai mẹ con như hòa vào với nhịp đập của trái tim. Từ nay hai mẹ con Linh sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống chẳng giành giật của bất kỳ ai, một cuộc sống cho mình và làm cuộc đời trở nên tốt đẹp hơn. Sự phản bội hoàn toàn được xóa bỏ bắt đầu từ đây.
Nguồn; 24h
No comments:
Post a Comment