Friday, July 5, 2013

Tiếc vì đã không buông tay sớm hơn

Tôi từng có một cuộc hôn nhân mà tôi luôn nghĩ sẽ lâu dài, bởi chúng tôi tự nguyện đến với nhau bằng tình yêu. Thế nhưng...

Để vợ ở nhà lo việc nội trợ, mình tôi kiếm tiền cho gia đình. Tôi không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể kiếm được tiền, vừa làm việc cơ quan, vừa tham gia biên tập cho một công ty sách, soạn chương trình cho các buỗi lễ, tiệc theo đơn đặt hàng, thậm chí kiêm luôn vai trò MC khi được mời.

Tiếc vì đã không buông tay sớm hơn
Tiếc vì đã không buông tay sớm hơn
Nhưng, vợ tôi không chịu nhận ra những nỗ lực của tôi. Nàng luôn so sánh tôi với những người đàn ông thành đạt và tự oán trách mình bạc phước, không lấy được người chồng giỏi giang. Thời gian nhàn rỗi, thay vì lo vén khéo chuyện nhà cửa, vợ tôi thuê một người giúp việc làm thay mình, còn nàng thì bắt đầu những cuộc hẹn hò với bạn bè thời con gái. Ban đầu là cà phê, sau lại đến vũ trường, quán bar. Hôm nào đi làm về tôi cũng chỉ gặp con gái và người giúp việc. Khi nàng về, kim đồng hồ luôn chỉ hơn số 10.

Thoạt đầu, tôi tỏ ý không hài lòng, vợ tôi còn ái ngại thanh minh này nọ nhưng lâu dần, nàng nói thẳng là sống với tôi nàng thấy quá nhàm chán, nếu không có bạn bè thì cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì. Tôi đề nghị nàng tìm một việc gì đó để làm, hoặc buôn bán thì nàng lu loa rằng bạn bè của nàng lấy chồng được cưng chiều, ở không hưởng phước, còn nàng thì vô phúc vớ phải ông chồng muốn vợ phải đi làm. Thế là tôi đành nhẫn nhịn cho qua chuyện. 

Rồi đến lúc nàng có nhân tình. Hắn là bạn nhảy của nàng, là người hằng đêm thay tôi dìu nàng từ sàn nhảy đến… lên giường. Khi sự thật phơi bày, nàng chủ động đề nghị chấm dứt quan hệ vợ chồng với tôi. Mệt mỏi sau bao nỗ lực hàn gắn đều thất bại, tôi thuận tình ly hôn. Những người mẹ khác thì luôn muốn bắt con, vợ tôi ngược lại, giao con cho tôi nuôi. Nàng bảo, muốn hoàn toàn tự do để làm lại cuộc đời. Không hiểu sao, khi tòa tuyên ly hôn, tôi lại cảm thấy lòng nhẹ tênh chứ không vật vã hay đau khổ như tôi đã tưởng. Hóa ra, tình yêu trong tôi đã chết từ lâu, những cố gắng níu kéo chỉ vì con cái.

Giờ con ở cùng tôi, tôi thừa khả năng nuôi nấng và chăm sóc cháu mà không cần bàn tay mẹ nó. Khi trở lại làm người tự do, tôi chỉ hối tiếc vì mình đã không buông tay sớm hơn. Ly hôn với tôi thực sự là lối thoát…
Nguồn:yume

No comments:

Post a Comment

Popular Posts