Friday, July 5, 2013

"Mẹ toàn cặp bồ, sao lại cấm con yêu?"

Sợ đứa con gái 15 tuổi sớm sa ngã vì yêu quá sớm, chị cố khuyên can, nhưng nó bảo, mẹ cặp bồ, thay bồ như thay áo, sao lại cấm con yêu được.

Nỗi sợ "vết xe đổ" của người mẹ

Chị Phương là một bà mẹ đơn thân. Hồi trẻ, chị ngây thơ trao tình, trao niềm tin và trao thân cho một "bạch mã hoàng tử" rồi bị bỏ rơi khi một giọt máu hình thành trong bụng. Hồi đó, tuy đã 19 tuổi nhưng chẳng biết gì về sức khỏe sinh sản, nên khi người yêu cao chạy xa bay thì cái thai cũng không phá bỏ được một cách an toàn nữa, chị đành bỏ thị xã quê hương lên Hà Nội làm thuê, chờ ngày sinh nở. 

Khi con gái gần 2 tuổi cũng là lúc nhan sắc gái một con của một người vốn xinh đẹp như chị càng trở nên rực rỡ. Rất nhiều đàn ông tỏ ý muốn che chở cho hai mẹ con, đem đến cho chị tình yêu, sự chăm sóc và cả tiền bạc, chỉ trừ danh phận, vì họ đều đã có vợ. Chị Phương chọn một người có vẻ chân thành nhất làm "người bảo trợ" cho mình. Vài năm trôi qua, vợ anh ta biết, đến gặp chị cảnh cáo. Sợ quá, chị van xin anh ta đừng qua lại nữa. 

Ít lâu sau, chị Phương có người tình mới. Những cuộc tình của chị thường chỉ kéo dài được một thời gian, người qua lại lâu nhất là 5 năm. Họ lấp đầy sự thiếu thốn tình cảm, tình dục trong chị, nhận từ chị sự dịu dàng, biết ơn và khoái cảm mà một người phụ nữ nhan sắc có thể đem lại, và giúp đỡ chị về kinh tế. Nhờ đó, dù một thân một mình nuôi con nơi xứ lạ, chị Phương không phải chịu cảnh nghèo khó, và dần dần có một số vốn để mở một cửa hàng nhỏ. 

Về sau khi có tuổi, các cuộc dan díu của chị bớt dần mùi tiền, chủ yếu là do nhu cầu tình cảm. Dù rằng tình cảm đến từ cả hai bên, nhưng những người đàn ông vẫn chỉ có thể tranh thủ đến với chị những khi thoát khỏi ánh mắt soi mói của vợ. 

Và Hân, cô con gái đang bước vào tuổi thiếu nữ của chị, quá quen với việc lâu lâu, một bác hay đến ăn ngủ trong nhà mình biến mất, rồi được thay thế bằng một bác khác. Cô bé cũng quen với những cái nhìn tò mò, khinh bỉ, ghẻ lạnh, những câu nói xóc của láng giếng về phẩm hạnh của mẹ mình. Hân hất mặt làm lơ, không thèm đấu lại với họ, cũng không khóc lóc hờn trách mẹ mình.  
"Mẹ toàn cặp bồ, sao lại cấm con yêu?"
"Mẹ toàn cặp bồ, sao lại cấm con yêu?"
Đầu năm học lớp 10, Hân có người yêu, một sinh viên năm cuối. Cô bé đắm say, cuồng nhiệt như nắng hạn gặp mưa rào, như thể chàng trai ấy đã lấp đầy khoảng trống mà sự thiếu vắng của người cha gây ra, đến nỗi người mẹ lập tức nhận biết. Đối với chị Phương, đó là một điềm dữ, hứa hẹn mang đến bất hạnh cho con gái chị, cho cái gia đình khuyết thiếu của chị. 

Phương quá biết với kiểu yêu đương của bọn trẻ hiện nay, với sự thiếu thốn tình cảm của Hân, với bản năng dữ dội giống y như mẹ của nó trong mối tình đầu, chẳng mấy chốc con gái chị sẽ có chuyện xác thịt. Và rồi viễn cảnh con gái mang thai ngoài ý muốn, bị bỏ rơi và sống cô đơn suốt đời hiện ra trong đầu chị.

Cũng như chị Phương, nỗi sợ con gái đi vào vết xe đổ của mẹ khiến chị Lan, 41 tuổi, mất ăn mất ngủ. Lan cũng là người đàn bà có nhan sắc, ly dị chồng khi con trai lên 8, con gái lên 5. Đứa con lớn đi theo bố vào TP HCM, còn con gái út ở với mẹ. Thương con, không muốn nó chịu cảnh "con anh, con em", lại biết rằng phụ nữ ly hôn lại đèo bòng con cái như mình khó tìm được cuộc hôn nhân thứ hai hạnh phúc nên chị Lan quyết định ở vậy.

Tuy nhiên ở tuổi còn quá trẻ, chị không thể "khép chặt phòng the", mà luôn có đàn ông trong cuộc sống của mình. "Người yêu" của chị già có, trẻ có, giàu nghèo đều có, bồ giàu thì tặng chì tiền bạc, xe cộ, nữ trang, bồ nghèo thì được chị giúp đỡ về kinh tế...

Dĩ nhiên trong số người tình của chị Lan có không ít đàn ông có vợ, hoặc có bạn gái lâu năm. Vì thế đã không ít lần chị bị đánh ghen, thậm chí có những vụ ầm ĩ cả khu phố. Vốn là người đàn bà ghê gớm, chị vượt qua tất cả mà chẳng phải chịu "thương tích" gì nhiều.

Mặc dù nổi tiếng về mức độ dày dạn tình trường như vậy, chị Lan lại mong mỏi một cuộc sống chuẩn mực, bình yên cho con gái mình. Chị cố gắng hướng cho con chú tâm học hành, luyện nữ công gia chánh, chơi với những người bạn ngoan hiền, giản dị, và sau này làm một người vợ tốt. 

Thế nhưng, con gái chị hừ hồi học lớp 8 đã có xu hướng thích ăn diện, giao du với những bạn bè ăn chơi sành điệu, và chưa gì đã học đòi yêu đương. Chị Lan hoảng sợ khi thấy con ở tuổi 16 đã trang điểm rất đậm, thích ăn mặc khêu gợi chụp hình, và có bạn trai. Sợ hơn nữa là chỉ trong vòng mấy tháng, chị đã thấy con hai lần có bạn trai mới, ai cũng "nhìn đã thấy không có bảo hành". 

"Mẹ có tư cách gì dạy con đoan trang?"

Tự nhắc mình phải kiềm chế kẻo hỏng việc, chị Phương cố gắng nhẹ nhàng lân la hỏi chuyện con gái, bóng gió khuyên con tập trung vào học hành, đừng yêu đương quá sớm kẻo hỏng hết tiền đồ. Nhưng cô bé Hân khôn ngoan biết thừa mục đích của những "câu chuyện tâm tình" này nên chỉ vâng dạ mà chẳng chia sẻ gì hết. Lâu dần mất hết kiên nhẫn, chị Phương nói thằng: "Mẹ cấm con yêu cái thằng đó. Mà cũng không được yêu thằng nào hết. Phải đỗ đại học đã". 

Nhưng Hân là đứa con gái cứng đầu cứng cổ. Cô bé vặn lại mẹ rằng "cái thằng đó" có điểm gì không được không để con còn bảo anh ấy khắc phục, rằng con lớn rồi, Juliet yêu Romeo cũng chỉ ở tầm tuổi con thôi, sao cô ta lại được ca ngợi thế... 


"Mẹ toàn cặp bồ, sao lại cấm con yêu?"
"Mẹ toàn cặp bồ, sao lại cấm con yêu?"
Mặc kệ con gái lý sự, nỗi sợ con "trót dại" khiến chị Phương ra sức kiểm soát giờ giấc, việc đi về của con gái, đồng thời yêu cầu Hân phải giữ mình, không được cho bạn trai "đi quá giới hạn". Thế mà chỉ ít lâu sau, chị đã đọc trộm được trên màn hình máy tính chưa kịp tắt của con gái, khi cô bé vào nhà tắm, những dòng chat từ chàng trai kia, nói về những cuộc ái ân tuyệt vời giữa họ. 

Người mẹ vừa đau khổ và giận dữ, trút lên con gái những lời mắng nhiếc nặng nề. Hân cũng giận dữ không kém. Cô bé nói: "Mẹ cặp bồ với hết người này với người khác, sao lại cấm con yêu. Tình yêu của con còn trong sáng hơn mẹ, chân thành hơn mẹ nhiều". Vung một cái tát vào má con gái, chị Phương ngồi phịch xuống sàn, biết mình hoàn toàn bất lực. Chị chỉ muốn bảo vệ con, nhưng những gì diễn ra trong cuộc đời chị khiến đứa con chẳng thể vâng lời, ít nhất là trong chuyện này.

Chị Lan cũng vậy, thấy con mới tí tuổi đã nay yêu anh này, mai yêu anh khác, chị rất sợ cuộc đời con sau này cũng dang dở, đa đoan, tai tiếng như mình nên hết tỉ tê khuyên giải đến nghiêm khắc cấm đoán. Nhưng cô con gái đều để ngoài tai. Chị biết con gái mình đã có quan hệ tình dục, cô bé thậm chí còn chẳng chối điều đó khi mẹ tra hỏi. 

Cố nén giận, chị Lan định tư vấn về giới tình, sức khỏe sinh sản cho con, nhưng mới bắt đầu nói đến tác hại của mang thai ngoài ý muốn và bệnh lây qua đường tình dục thì con bé đã gạt phắt: "Thôi khỏi đi mẹ, trên mạng có đầy. Có khi con còn thạo hơn mẹ ấy".

Đến đây thì bà mẹ hết kiềm chế nổi. Chị mắng con là đồ hư hỏng, mất nết, xấu xa... Cô bé nhún vai ra vẻ bất cần, vớ lấy tai nghe của máy nghe nhạc ấn vào tai, chân bắt đầu nhún nhảy. Chị Lan điên tiết giật lấy ném vào tưởng, đang định đánh cho con gái một trận thì cô bé gào lên: "Đủ rồi đấy. Con không nhịn mẹ được nữa đâu. Mẹ lấy tư cách gì mà dạy con phải đoan trang đứng đắn, tư cách gì mà bảo con hư hỏng này nọ? Mẹ xem lại mẹ đi".

Lời nói của con như dao đâm vào ngực, khiến người mẹ chỉ còn biết khóc. Chị biết rằng những lời khuyên răn hay mắng chửi lúc này chẳng có tác dụng gì với con bé, bởi nó đã có chính kiến, và đã có thành kiến sâu sắc về mẹ. Đây là lần đầu tiên chị thực sự cảm thấy hối tiếc vì cách yêu đương của mình. Chị vẫn nghĩ, đó là chuyện riêng của mình, chẳng ảnh hưởng đến ai, đâu ngờ chính con gái là người bị ảnh hưởng đầu tiên.
Nguồn: yume

No comments:

Post a Comment

Popular Posts