Thursday, July 11, 2013

Tôi ế là do ai?

Tôi đã cố nhưng không hiểu sao trái tim có vẻ đã ngừng rung động rộn ràng.

Tôi ế là do ai?
Tôi 24 tuổi, bạn gái tôi 18. Lần đầu tiên dẫn bạn gái về nhà ra mắt mẹ không nói gì, tôi đoán là mẹ quá bất ngờ bởi tôi chưa bao giờ nói với mẹ về vấn đề này. Mẹ nhìn tôi rồi quay ra nhìn cô ấy “Hai đứa còn quá nhỏ để nghĩ đến chuyện yêu đương”, mẹ phán một câu duy nhất rồi bỏ vào trong. Thú thật lúc đó cả tôi và cô ấy đều sốc, cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu. Cả hai ngồi thừ một lúc trước khi tôi kịp đưa ra lời xin lỗi rồi đưa cô ấy về.

Mẹ tôi không phải là người thích đưa ra lời giải thích cho những việc mình làm, chỉ cần biết là mẹ không đồng ý chuyện tình cảm của tôi. Dù đau khổ, nhưng rồi tôi cũng đành làm theo lời mẹ. Hai hôm sau, tôi nói lời chia tay. Tối đến tôi trùm chăn kín đầu và bắt đầu sụt sùi như một đứa trẻ. Nghĩ lại lúc đó mình trẻ con thật, mẹ nói thế nào cũng không chịu và thề là suốt cuộc đời này chỉ yêu mỗi cô ấy.

Hai năm sau tôi gặp "cô ấy" khác, lúc đó trái tim tôi đập dữ dội dồn dập. Đây là những cú đập dữ dội nhất mà tôi gặp phải sau vết sẹo của mối tình đầu. "Ôi trời ơi! Hình như tôi yêu nữa rồi!".

Thế là ngày nào tôi cũng ngóng nàng, sáng đi làm là lượn qua nhà nàng mặc dù đường xa lắc xa lơ chứ chẳng phải cách nhau cái giậu mồng tơi gì đâu. Chiều đi làm về tôi cũng lượn qua nhà nàng, mục đích chỉ là để nhìn ngó một tí, hòng vơi đi nỗi nhớ nhưng không để nàng phát hiện. Lúc ấy tôi chỉ muốn liều mình mà nói rằng “Anh yêu em” với cô ấy nhưng chẳng dám làm, vì cô ấy rất xinh và lại nhà giàu nữa nên tôi nào dám.

Phụ nữ được nói là giống nhau ở cái nhạy cảm, nhưng tôi thấy hình như chỉ mẹ tôi có nó thì phải. Cô ấy chưa kịp hiểu trái tim này thì mẹ tôi đã đoán biết được:

- Bộ con thích con bé N con bà T đại gia ở đầu xóm mình à?

Lúc ấy, mặt tôi đỏ như trái gấc, không nói gì chỉ ậm ờ cho qua chuyện và luôn thắc mắc tại sao mẹ lại biết.

- Mẹ thấy con đủ lớn rồi nên mọi chuyện của con con có thể tự quyết định.

- Dạ!


- Dạ, con biết rồi mẹ.

Rồi công việc của tôi cứ cuốn vào khiến tôi không còn thời gian cho cái việc gọi là tình yêu nữa và dằn lòng quên đi những rung động của trái tim để nghĩ đến con đường trước mắt.

Và rồi trong thời gian đi làm tôi lại quen một cô gái khác nữa. Hai đứa làm chung lại cùng quê nên sớm phải lòng nhau. Lúc này tôi đi làm xa nhà nên mọi chuyện mẹ tôi không quản nữa, chúng tôi yêu nhau được một thời gian. Những lúc ngọt ngào, tôi cũng đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ và sự thật là cũng đã có quyết định được đưa ra. Đó là khi hai đứa dành dụm đủ tiền để cưới là tôi dẫn em về quê xin phép mẹ.

Mẹ hỏi - Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?

- Dạ gần 1 năm ạ!

Mẹ chỉ nhẹ nhàng: "Hai đứa cứ yêu nhau, mẹ không cấm nhưng phải tìm hiểu thật kỹ, mới gần một năm thì chưa hiểu về nhau nhiều, hôn nhân không phải chuyện đùa đâu".

Thấy cũng có lý nên hai đứa xuôi lòng. Thế nhưng các cụ dặn chớ có sai “Cưới vợ phải cưới liền tay", cuộc sống vội vã với những lo toan khiến chúng tôi nhanh chóng cảm thấy nhiều xa cách. Và rồi chuyện gì đến nó tự đến, cô ấy chờ đợi quá lâu nên đã tự ra đi không lời tạm biệt.

Giờ thì đã 30 tuổi rồi, đôi lúc nhìn vào gương thấy mình già hẳn đi, vậy mà vẫn độc thân. Nhìn lại thấy bạn bè ai cũng đã có con bế lại cảm thấy cô đơn vô cùng. Giờ thì tôi đã cố tìm song không hiểu sao trái tim có vẻ đã ngừng rung động rộn ràng, mà hình như đã ngừng thì không bao giờ rung động được nữa thì phải.

- Con định bao giờ cưới vợ cho mẹ đây hả, định không cho mẹ bế cháu à. Hay đợi đến lúc mẹ và ba về với nội ngoại rồi mày rồi mày mới cưới vợ?

- Tại mẹ cả thôi nếu không giờ này không chừng mẹ cũng có mấy cháu rồi cũng nên.

- Mày nhanh lên đấy, đừng để mẹ phải nhắc đến vấn đề này nữa.

Đấy, ngày nào cũng được mẹ giục cưới vợ mà tôi chẳng biết để làm gì?

- Mẹ ơi con ế rồi...

No comments:

Post a Comment

Popular Posts