Wednesday, July 3, 2013

Vì em là đàn bà

Đến tận bây giờ em vẫn nhớ như in buổi chiều chủ nhật hôm ấy. Em trực một mình, việc bù đầu. Ngoài cửa sổ, gió rất nhẹ, nắng rất nhạt. Dưới đường kia, thiên hạ đi lại dập dìu, nhưng ai nấy đều lặng lẽ lướt qua nhau, vội vàng. Chỉ có anh và em, duyên phận đưa ta vướng vào đời nhau trong muộn màng…
Vì em là đàn bà
Vì em là đàn bà
- Đố em, óc đàn ông và óc đàn bà, cái nào bán được giá hơn?

- Óc đàn bà, tất nhiên rồi.

- Vì sao?

- Vì em là… đàn bà!

- Vậy em biết Sharon Stone không?

- Cái cô đào đóng phim “Bản năng gốc” đó hả?

- Ừ, cô đó chỉ bị cái thông minh, IQ nghe đâu có 150 điểm. Biết cô ta trả lời sao không? “Tất nhiên óc đàn bà rẻ hơn nhiều. Vì là hàng second hand, xài rồi”.

- Và óc đàn ông, còn jin, nên mắc?!

Hihihi…

Tình yêu đến quá nhanh, như trong một giấc mơ. Như em thuở cầm điện thoại lên bấm bấm, mắt nhìn vào tập dữ liệu đầy những con số phải liên lạc, đầu lại tưởng như mình đang dò tìm một cái tên. Để cuối cùng, em gọi vào máy anh, cất giọng:

- Em là M. đây anh N. à. Hôm trước anh nhờ em hỏi về thủ tục chuyển đổi thuê bao đó, đúng không ạ?

Người đàn ông ở phía bên kia dường như hơi phân vân. Anh hỏi lại, thật dịu dàng:

- M. à, em nói lại đi. Anh vẫn chưa nhớ ra…

Đến tận bây giờ em vẫn nhớ như in buổi chiều chủ nhật hôm ấy. Em trực một mình, việc bù đầu. Ngoài cửa sổ, gió rất nhẹ, nắng rất nhạt. Dưới đường kia, thiên hạ đi lại dập dìu, nhưng ai nấy đều lặng lẽ lướt qua nhau, vội vàng. Chỉ có anh và em, duyên phận đưa ta vướng vào đời nhau trong muộn màng.

Khi đó, anh kể rằng mình đang nằm lười nhác trên giường, bỗng dưng có một số lạ gọi đến, một cô nào đó nói chuyện tỉnh bơ như là quen biết. Giọng nói của em thật nhẹ nhàng và dễ chịu. Anh không nén được một chút tò mò, một chút hiếu kỳ, và cả một chút thách thức đã đưa anh lại bên em, tình cờ.

Khi đó, hôn nhân của em đã bước qua những năm nồng thắm. Những năm đầy sóng gió cũng đã đi ngang. Em đã là gái hai con hoàn thành nhiệm vụ. Em đã thôi những ảo mộng về một tình yêu rằng “hoàng tử cưới công chúa, hai người sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi”. Điều đó giờ đã trở thành quá vãng mất rồi. Bởi em đã đủ tỉnh táo để nhận ra, cuộc đời chẳng phải như là cổ tích, con người chẳng thể hoàn thiện và đơn giản như tính cách của công chúa, hoàng tử, tốt ra tốt và xấu thì toàn xấu. Mà con người là một tổng thể những điều vừa phức tạp vừa đơn giản, vừa hỗn loạn vừa ngăn nắp, vừa lương thiện vừa độc ác chẳng hạn. Có khác chăng, là người này ít nhiều hơn so với người kia mà thôi.

Khi đó, em không bao giờ ngờ cuộc điện thoại ngớ ngẩn của mình sẽ đưa đời em bước sang một khúc ngoặt khác. Em sao dám tưởng tượng đến mức đó. Em sao ngờ cái giọng nói vững chãi, dễ tạo sự tin cậy kia đến một lúc nào đó sẽ trở nên thân thiết với em, sẽ hiện diện bên em mỗi ngày, chia sẻ cùng em những chuyện vụn vặt, dạy cho em phải sống thế này, cư xử thế kia, nên làm như vầy, như vầy, nên ứng phó như vầy như vầy chẳng hạn. Làm sao em hình dung được anh ngày một quan trọng trong lòng em, ngày một ảnh hưởng đến suy nghĩ và tình cảm của em, mở cho em một cánh cửa mới, lạ lẫm và mới mẻ. Phía sau cánh cửa đó chẳng phải chỉ có niềm vui và hạnh phúc, mà đan xen vào đó nỗi đau, sự dằn vặt nuối tiếc, cảm giác tội lỗi và hối hận, những êm ái si mê, mọi ghen tuông tức tưởi… Mọi thứ cảm xúc đó trói chặt em lại bởi tình yêu dịu dàng em dành cho anh. Để có lúc, em đã thầm cảm ơn ông trời đã đưa đẩy anh đến bên đời em, như một cách bù đắp cho những thiếu thốn, khổ sở, những khát khao, ước mơ chưa thực hiện được của em vậy.

Những cuộc điện thoại ngày càng dày, càng dài. Những tin nhắn ngày càng thân, càng bối rối. Em không còn quá trẻ con để dấn vào một việc lãng mạn và đầy cảm tính thế này. N. là ai? Tại sao chấp nhận bước vào cuộc chơi này với em? Anh đang mưu cầu điều gì? Anh đang làm việc trong một ngành đầy cạnh tranh khốc liệt, đầy mưu mô toan tính để gạt bỏ nhau. Vậy, anh có đề phòng em không, có bao giờ nghĩ em là một cái bẫy ai đó đang chăng ra đợi anh bước vào hay không?

Chắc là có chứ. Nên khi một bữa em đột nhiên gọi anh, giọng đầy hào hứng:

- Mình đi cà phê đi anh, hôm nay em giỏi, muốn tự thưởng cho mình cái gì đó. Và tự dưng em nghĩ mình nên gặp nhau một lần cho biết.

- Sao thế? Mấy lần anh rủ em đều lừng khừng, sao bữa nay lại bất ngờ vậy M.?

- Em cũng không biết nữa, dở hơi sáng nắng chiều mưa mà!

Em cười, nhẹ tênh sau câu đùa như thật của mình. Mà em vẫn “tự quảng cáo” với anh rằng, em chán lắm, em rất buồn cười, em rất mâu thuẫn, em chẳng ra sao hết… Mà nói vậy để làm gì nhỉ, em và anh đã có ai nói gì, đã có dự định gì với nhau đâu…

Mình hẹn nhau ở một quán sân vườn gần nhà. Em đến trễ, bối rối leo lên cầu thang, tay nắm chặt chiếc điện thoại. Em cũng không biết mình đang làm gì nữa. Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bước chân ra khỏi giới hạn vốn có của nó. Mà như vầy, liệu em đã có lỗi chưa? Chỉ là ra ngoài uống cà phê với một người bạn thôi mà?

- M.?

- Ơ… Dạ.

M. ngồi đối diện tôi, ở giữa là cái bàn nhỏ và hai ly nước. Cô bối rối không dám ngó thẳng, thi thoảng lấy hết can đảm để nhìn tôi. Bắt gặp tôi đang quan sát mình, cô ngượng ngùng cúi mặt. Cả hai chợt lúng túng. Buồn cười thật.

Ngay khi cô ấy bước lên khỏi cầu thang, từ vị trí dễ quan sát ở cuối phòng tôi đã biết đó chính là M. Là cô gái lạ kỳ mà tôi vừa quen biết chưa bao lâu qua điện thoại. Em không đẹp, cũng chẳng còn trẻ. Nhìn thoáng qua là đủ biết, đó là một phụ nữ đã có gia đình, sinh con. Vậy là về gia cảnh, cô ấy đã không nói dối. Để xem cô ấy muốn gì trong việc giả vờ tạo mối quan hệ với tôi đây?

Minh hoạ : Thành Chương.
Em bảo tôi qua ngồi cùng phía với em, trên chiếc ghế dài êm mượt của quán.”Em không quen ngồi đối diện vầy, giống như đang đi phỏng vấn ấy, không được tự tin lắm…”. Tôi hơi bất ngờ vì sự táo bạo của đề nghị ấy. Nhưng nhìn vào mắt M., tôi hiểu cô rất thật lòng. Không dưng, sự nghi ngờ đề phòng của tôi sụt giảm. Tôi thấy mình mỉm cười rất hiền, đứng dậy bước về phía đối diện, ngồi xuống.

Câu chuyện giữa tôi và M. giống như một bông hoa vừa chớm nở vào lúc bình minh lên, chầm chậm mà thu hút, đơn giản mà tinh khôi, không làm sao ngăn lại được. Cô kể tôi nghe về quê nhà, về những đứa em, về mẹ, về bé Tép cu Bi… Những đề tài mà lẽ ra cô phải e ngại khi nhắc đến. Về thời sinh viên với những lần cùng bạn đạp xe từ Gò Vấp qua quận 5 chỉ để ngắm nhìn những chuỗi hạt lóng lánh như pha lê trong trung tâm thương mại sang trọng. Về số tiền tích cóp được sau khi đi học dùng để làm gì… Nên tôi tự nhiên kể M. nghe về thằng con trai nghịch ngợm của mình, về sở thích yêu bong bóng đến khó hiểu của cậu nhóc. Tôi kể M. nghe về những mùa bông súng nở tím đồng hoang, về mắm cá linh, về đủ thứ linh tinh mà chúng tôi có thể nghĩ ra, có thể bất thần nói tới. Thậm chí, tôi đã nghĩ mình dám kể M. nghe những thứ mà chưa từng chia sẻ với một người nào khác ấy chứ. Chúng tôi nhắc tới người thân đã khuất của mình. Em gái M. từng mất vì sông nước. Và anh trai tôi cũng vậy. Khi tôi kể tới đó, M. dịu dàng đưa tay vỗ về nhè nhẹ lên tay tôi. Trong một thoáng, tôi dường như lặng đi bởi cảm động. Đã lâu lắm rồi tôi những tưởng lòng mình đã chai sạn như gỗ đá trước bất kỳ tình cảm nào. Thằng đàn ông từng trải trong tôi càng không thể bỏ lỡ cơ hội, tôi nắm lấy tay cô ấy. Tay M. không thon nhỏ, nhưng mềm mại và ấm áp. Cô để yên trong tay tôi vài giây rồi bối rối rụt tay lại. Nhưng bấy nhiêu cũng đủ để tôi hiểu, cô ấy đã chấp nhận tôi một cách tự nhiên và đơn giản nhất.

M. không có lối nói năng kiểu cách màu mè, mà thân thiện dễ gần. Ngồi bên cô ấy thật dễ chịu. Đầu giờ chiều tôi có hẹn với một người khách quan trọng, nhưng khi ở trong toilet, tôi đã gọi điện xin lỗi, dời qua một bữa khác. Chính tôi cũng không hiểu vì sao mình lại hành động như vậy nữa. Tôi vốn tham công tiếc việc, rất ghét phải sai hẹn hay trì hoãn với ai. Lâu lắm chưa có người nào làm tôi phải phá vỡ nguyên tắc của mình. Huống gì đây chỉ là một cô gái tầm thường mới quen.

Đúng là so với những cô gái từng đi ngang qua, khi nhanh khi chậm, M. chẳng có gì nổi bật. Mọi cái đều bình bình, da không đen không trắng, không thấp không cao, mặt cũng không có nét gì thu hút. Bụng cô dư ra một chút mỡ của người phụ nữ đã trải qua sinh nở. Mới nhìn có cảm giác M. hiền, nhưng khi cô cất lời, tôi nhận ra đó là một phụ nữ không dễ gì khuất phục. M. nhạy cảm và tinh tế. M. yếu đuối và hung hăng. M. dịu dàng và nóng nảy. Đó là những nhận xét thoáng qua trong đầu tôi về M. Ở cô toát lên một cảm giác gì đó rất đàn bà, không sao lý giải được. Chưa hẳn là do sự cuốn hút về mặt giới tính, dù mùi nước hoa từ người cô toả ra thoảng thoảng dễ chịu. Dù ngực M. phập phồng lên xuống mỗi khi cô hăng hái tranh luận hơn thua gì đó. Y như một đứa trẻ con hiếu thắng vậy!

Đồng hồ chạy nhanh như bị rượt đuổi. Đã xế chiều rồi. Tôi gọi cho M. món bún xào, và cho mình dĩa cơm ăn với cá kho. Tôi thích cá, như một phần tất yếu của những thói quen bùn lầy váng phèn không sao gột rửa được. Trâm vẫn thường mỉa mai nói vậy. Không dưng M. làm tôi nghĩ đến Trâm. Nghĩ đến chứ không phải nhớ đến. Đã lâu lắm rồi tôi hầu như không hề còn có cảm giác nhớ nhung gì với vợ mình nữa. Ngay cả việc nghĩ đến Trâm thôi cũng đủ gây nên cảm giác khó chịu rồi.

Thật ngạc nhiên khi M. lại làm tôi nghĩ đến Trâm, bởi hai người phụ nữ ấy hầu như chẳng có điểm gì tương đồng. Trâm là vợ tôi, còn M., cô ấy có là gì đâu kia chứ. Tôi cũng chưa từng bao giờ nghĩ đến vợ khi đang ở bên bất kỳ người đàn bà khác. M. có gì mà gợi nhớ đến Trâm nhỉ? M. xuề xoà quá. Còn Trâm, từng cái móng chân cô ấy cũng được chăm chút cẩn thận. Ở M. toát lên cái cảm giác cô bình dị dễ gần, còn nét mặt Trâm đầy lạnh lùng. Trâm hãnh diện và tự hào về bản thân, dù đôi lúc tôi cứ tự hỏi, Trâm có gì để mà hãnh diện tự hào kia chứ. Mà buồn cười, ý nghĩ đưa đẩy nào làm tôi so sánh M. với vợ, khi mà bao nhiêu cô gái trẻ đẹp khác từng qua tay tôi trước kia đều khá hơn cô nhiều. M. làm tôi ngạc nhiên về chính mình mất thôi.

Dĩa thức ăn của M. được đưa lên trước. Cô ăn tự nhiên, ngon lành, khen bún rất vừa miệng. Rồi cô rụt cổ lại cười bảo, nhưng đồ ăn ở đây mắc quá! Cử chỉ đáng yêu chi lạ. Cô làm tôi nhớ tới thời sinh viên thiếu thốn của mình. Đã lâu lắm rồi mới có một người con gái quan tâm đến việc mắc rẻ, tốn kém khi hẹn hò đâu đó. Lẽ ra em đâu phải quan tâm. Em đang đi chung với một người đàn ông kia mà. Phụ nữ bây giờ luôn hiểu, đàn ông là phải trả tiền. Phải rộng rãi. Phải chủ động. Phải đủ thứ hết.

Tôi thản nhiên và chăm chú ăn món cơm cá, thừa biết là M. đang quan sát mình. Trong một lúc ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp ánh mắt M. đang nhìn mình. Đúng hơn là cô đang có một vẻ mặt rất lạ. Nửa yêu thương, nửa trìu mến, lại mang dáng dấp của một ánh nhìn tội nghiệp. Phải nói là tôi rất ngạc nhiên trước ánh mắt đó. Thậm chí trong một thoáng tôi thấy hình như mình đang luống cuống. Em là ai? Cô ấy đang nghĩ gì trong đầu, đang toan tính gì với thằng tôi đây?

Chiều muộn khi M. đứng dậy xin phép ra về. Tôi vẫn còn chưa muốn rời quán, dù cả hai đã dành cả buổi chiều ngồi thiền ở đó. Tôi thấy mình luyến tiếc một cách khó hiểu. Tôi theo M. xuống bãi xe. Tôi lấy xe chạy theo cô, làm như tình cờ chung đường vậy. Không dưng tôi tưởng như mình còn rất trẻ, đang theo đuôi một cô gái nào đó.

Em vui không? Sẽ có lần gặp sau chứ, phải không M.? Tôi nhắn vào máy cô như vậy, khi cô cười rồi rẽ vào đường khác. Lòng tôi bỗng dậy lên một quyết tâm lạ lẫm rằng, nhất định tôi phải có được người đàn bà hai con này.

Quả là một ngày buồn cười, phải không M.?

*

Anh yêu M. bởi cô là một phụ nữ độc lập, không dựa dẫm. Cô thường tự giải quyết các khó khăn của chính mình, thậm chí đôi lần M. còn nhẹ nhàng đưa ra lời khuyên cho vướng mắc nào đó của anh. Bởi M. chưa bao giờ có ý lợi dụng hay ràng buộc anh. Bởi M. yêu anh không vụ lợi, không toan tính, không đòi hỏi thiệt hơn gì cả. Dù anh dư biết M. nghèo, cô sống đơn giản và chẳng mảy may chưng diện sắm sửa gì. Nhưng cô luôn nhẹ nhàng từ chối lời đề nghị phụ đỡ của anh. Những món quà nhỏ M. mua làm anh thương cảm, lòng anh không dưng chợt nhớ đến một người đã rất xa xôi rồi… M. yêu anh như thể cô sinh ra là để dành cho anh vậy. M. hiểu anh có khi còn nhiều hơn là chính bản thân anh nữa. Và anh, ở lại bên M. bởi những lý do mà chỉ có riêng mình anh biết.

Những buổi chiều dạo chơi đâu đó, M. như không cưỡng lại được ý muốn cùng anh rong ruổi đâu đó, được nhìn thấy anh, trò chuyện cùng anh, được ở bên anh. Huống hồ gì những nơi anh thường đưa M. tới gợi nên cảm giác thật êm ả và thanh bình. Những căn nhà đẹp như trong phim nước ngoài thi thoảng M. vẫn thấy. Những khu phố có cây xanh, có hàng rào, có hoa leo, ít tiếng xe, có những chiếc xe hơi bóng lộn đậu hiền lành… M. không phải quá ham mê cuộc sống xa hoa phù phiếm. Nhưng những lúc như vậy, M. thường bị dằn vặt bởi các ý nghĩ đan xen vào nhau. M. muốn ở nhà làm việc. Cũng muốn gặp anh. Càng muốn được cuộn tròn trong lòng anh. Cảm giác ấm áp đó M. không sao quên được. M. hiểu đó không phải là tình dục. Hoàn toàn không liên quan đến tình dục. Dù anh cũng là một người đàn ông tuyệt vời và đáng yêu vô cùng trên giường.

M. nhớ mãi lần đầu tiên họ thuộc về nhau. M. ngại ngần như một cô gái chưa chồng, không phải quá thẹn thùng e dè gì, nhưng cảm giác tội lỗi giằng xé làm M. không sao tự nhiên được. M. không hiểu điều gì đã xui khiến cô gật đầu đồng ý theo anh đến tận đây, giữa căn phòng lành lạnh có chiếc giường trải dra trắng muốt, có mùi nước xịt phòng nồng quá mức cần thiết. M. bước vào nhà tắm, rửa mặt, liếc nhìn cái khăn choàng cũng trắng muốt thật lớn một cái, rồi để nguyên quần áo, M. bước ra. Anh hình như cũng bối rối. Cũng chẳng biết phải làm sao, dù M. thừa hiểu, những nơi chốn thế này chẳng phải là lần đầu tiên anh bước vào. Nên anh cũng bước vào toilet, rồi bước ra với áo quần chỉnh tề. M. thoáng đỏ mặt với ý nghĩ, cô sẽ phản ứng ra sao nếu anh bước ra với cái khăn tắm quấn ngang người?

M. ngồi bên mé giường. Anh ngồi bên cạnh. Họ ngượng ngùng như thể tối tân hôn. Mà đâu phải ai còn bé bỏng ngây thơ gì cho cam. Rồi thì anh với tay lấy chiếc gối, hơi ngả người nằm xuống, bật tivi lên. M. cũng nhẹ nhàng và tự nhiên nằm xuống mé giường, song song với anh. Khẽ nghiêng người qua, anh bắt gặp M. đang nhìn mình dịu dàng. Bàn tay cô, một lần nữa làm cử chỉ mà lòng anh mềm lại. M. vỗ nhẹ lên tay anh. Và cũng một lần nữa, anh nắm lấy tay cô, siết chặt.

Cái nắm tay níu gần mọi thứ. Xoá hết mọi khoảng cách. Những việc sau đó diễn ra như lẽ tự nhiên nó phải thế. Họ hôn nhau, chầm chậm. Anh không ngấu nghiến M. như thói thường của mình trước mỗi con mồi mới mẻ mà anh săn được. Anh tỉ mẩn gỡ từng cái nút áo cho M., bàn tay anh mơn man trên làn da M. mềm mại. M. bỗng co người rúc vào cánh tay anh, và anh bỗng thấy mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tràn ngập trong lòng anh là cảm giác muốn được che chở bảo bọc cho người đàn bà bé bỏng này của mình.

*

M. tuyệt vời quá. Đã lâu lắm rồi tôi mới có cái cảm giác phấn chấn như vậy. Lâu lắm rồi tôi mới thấy lòng mình lâng lâng sau khi rời khỏi một khách sạn nào đó. Thường xuyên trong tôi là thứ cảm giác trống rỗng sau khi trút cạn đi những đam mê của mình. Mệt mỏi, rã rời, chán ngán, khinh bỉ… rất nhiều tính từ chỉ cảm xúc đầy bản năng sau đó.

Tôi không thiếu đàn bà. Từ ngày lấy Trâm, đàn bà với tôi đơn giản là món đồ chơi, không hơn không kém. Tôi thích hành hạ, tôi thích làm họ đau, tôi thích những cô gái đẹp, đanh đá một chút, thực dụng một chút. Cả những cô giả nai để nghĩ rằng tôi dễ dàng bị chinh phục. Cả những cô gái ngớ ngẩn tưởng rằng yêu người có vợ đang là một cái mốt phải cố khoác lên cho bằng được. Không cố tình “ăn tạp”, nhưng bộ sưu tập đàn bà của tôi quả thật rất phong phú và đa dạng. Bộ sưu tập đó nhiều đến độ tôi không thể nhớ hết tên tuổi và hình ảnh của bọn họ. Và đôi lúc tôi có một ý nghĩ thật man rợ rằng, nếu như mẹ con Trâm biết về “bộ sưu tập” đó, chắc hẳn họ sẽ chết đi vì tức tối. Bởi trong đó, có những người rất quen, rất thân của cả hai đã tình nguyện viết tên mình vào. Như một cô em họ của Trâm chẳng hạn. Dù lúc ăn nằm với cô ta, tôi cũng không giấu được cảm giác khinh bỉ và coi thường, thêm một chút day dứt mơ hồ nào đó. Cô ta muốn vậy kia mà. Tôi trả thù Trâm đã làm hỏng cả cuộc đời tôi, đã làm những gì tôi cương quyết đạt được bằng mọi giá bỗng có lúc trở thành vô nghĩa. Đàn ông thành đạt mà làm gì, có tiền của để làm gì khi không được sống bên cạnh người đàn bà mình yêu kia chứ?

Đã có lúc tôi tưởng rằng điều đó không quan trọng, chỉ cần mình thoát ra được khỏi đói nghèo cơ cực, chỉ cần mình giàu sang là có tất cả. Nghèo đi song song với hèn. Điều đó tôi hoàn toàn giác ngộ được. Nhưng chính tôi cũng không thể ngờ được là mình đã tính sai đường. Khi mọi thứ đã trở nên như mình mong muốn, khi không ai nhìn tôi và dám bảo, tôi từng là một thằng thanh niên khố rách áo ôm, không ai dám khẳng định cái thằng ốm nhom quê mùa trong tấm hình cũ là tôi, thì cũng là lúc tôi cay đắng nhận ra, mình chẳng thể rời bỏ Trâm như đã dự định. Mẹ con cô ta thật cao tay. Cả đời, tôi phải thừa nhận mình đã thất bại dưới tay của họ. Chua chát lắm chứ.

M. thường thích dằn vặt tôi bởi những chuyện vụn vặt. Bởi những nguyên nhân cỏn con. Và bởi những ý nghĩ giằng co của cô ấy. Tôi biết, M. cảm thấy tội lỗi nhiều khi bước chân vào cuộc tình vụng trộm với tôi. Thậm chí đôi lúc tôi còn nghĩ rằng cô ấy hối hận thì phải. M. vừa già dặn vừa trẻ con. Vừa khôn ngoan vừa nông nổi. Vừa thực tế vừa lãng mạn. Vừa yêu thương vừa muốn rời xa tôi. Tổng hợp những điều rối rắm phức tạp ấy tạo nên một M. của tôi.

Có lẽ tôi yêu M. mất rồi. Thứ tình cảm mà lâu lắm rồi tôi không nghĩ còn tồn tại trong mình. Những Hoa, những Thi, những Hồng, những Tuyết trôi qua tẻ nhạt vội vàng, hừng hực mùi thân thể đàn bà, sang trọng mùi nước hoa son phấn, vun đầy những món quà lấy lòng đắt tiền. Và không thiếu cả những mưu mô thực dụng phía sau đó. Bọn họ vẫn nghĩ tôi là miếng bánh ngon có thể kiếm chác được. Mà đâu biết, tôi chưa bao giờ để bất kỳ người đàn bà nào qua mặt mình.

Ngoài hai mẹ con Trâm.

*

Em lặng lẽ rời xa thành phố đó. Anh sẽ không bao giờ biết được lý do. Đường xa bụi mù. Tay trái em hơi yếu, hệ quả của mấy lần bệnh phải vô thuốc. Mắt em hơi lờ mờ, do quên đem theo mắt kiếng. Tai em hơi nong nóng, vì đói, vì mệt, vì kiệt sức, vì những điều gì đó chẳng ra buồn, càng chẳng giống vui. Ngang qua khúc quanh gần quán trà sữa đã có lúc thường ngồi cùng anh, em chợt nhớ, đã có lần mình cãi nhau lớn, cũng ở chỗ này. Em bỏ về, cương quyết đi bộ. Lúc đó khuya trờ khuya trật. Anh sau vài lần chạy bám theo năn nỉ, đã giận dữ quát lên và rồ xe đi mất dạng. Em lủi thủi bước, mệt nhoài và tuyệt vọng, lòng tự nhủ rằng anh sẽ hối hận mà quay lại, anh đang đứng đâu đó bên đường nhìn em. Thương lắm. Em phải cố mà bước đi, cho anh thấy, cho anh xót ruột, cho anh hiểu rằng lần này em rất cương quyết và nhất định sẽ làm được. Em quyết tâm rời xa anh thật rồi. Sau bao nhiêu lần lời chia tay được nói ra nhưng rồi vì thế này, thế khác, lại chẳng thể thực hiện được.

Bởi em cứ nghĩ, em sẽ là mối tình lớn nhất và sau nhất trong cuộc đời anh. Em là người đàn bà vĩ đại mà anh không thể thiếu. Không có em, anh làm sao có thể sống, có thể vượt qua những lúc yếu mềm, có thể tìm kiếm cho mình một người đàn bà yêu anh như em?

Không có em, ai nghe điện thoại lúc anh say, đường khuya về nhà? Không có em, ai sẽ để anh vùi đầu vào ngực mà thổn thức vì đau đớn thất bại, khi đời còn lắm những thủ đoạn, những hơn thua cấu xé nhau? Ai sẽ cùng anh ăn món lẩu cá nấu măng chua, uống ly bia đắng ngắt ở quán một chiều trời chuyển mưa vần vũ, nói những chuyện vĩ mô xa vời? Không có em, ai cùng anh nụ hôn dài, ai để anh xoa đầu, ai để anh luồn tay sau gáy, vỗ về nhè nhẹ? Ai cứu rỗi người đàn ông tưởng mạnh mẽ vô cùng mà cũng có lúc yếu đuối ấy?

*

- Vì sao em bỏ anh?

- Em sao dám nhận chữ “bỏ” đó. Em yêu anh còn hơn cả bản thân mình. Anh biết đấy.

- Vậy thì tại sao, tại sao hả em?

- Vì em là đàn bà.

Vậy thôi…
(Sưu tầm)

No comments:

Post a Comment

Popular Posts