Dù năm tháng có để lại dấu vết trên gương mặt em thì chắc chắn tôi cũng sẽ nhận ra.
Trái đất tròn |
Thoạt nhìn cô bé, tôi đã giật mình. Có một sự giống nhau đến lạ kỳ giữa cô bé với ký ức xa xăm. Ngày đó tôi hai mươi, còn em mười bảy. Con đường đến ngôi trường trung học duy nhất trong vùng phải đi ngang nhà tôi.
Mỗi sáng, bên khung cửa sổ, tôi có thói quen chờ đợi một người. Chỉ khi nào người ấy đi ngang, tôi mới có thể yên tâm đạp xe ra chợ để phụ việc trong một tiệm sửa xe.
Tôi chưa bao giờ dám ngỏ lời cùng em bởi mặc cảm thân phận. Một anh thợ sửa xe làm sao có thể với tới con gái yêu của một nhà giáo được cả vùng kính trọng. Tôi chỉ biết giấu kín trong lòng tên tuổi và hình bóng một thời dấu yêu, cái thời mà chỉ cần một cơn mưa chiều bất chợt làm ướt áo người thương cũng khiến mình thao thức...
Tôi ngỡ ngàng đứng chôn chân khi nhận ra những nét thân quen của một vóc hình mà mình từng thầm yêu trộm nhớ |
Năm tháng qua đi, cuộc sống bộn bề khiến đôi khi có cảm giác ký ức đã ngủ yên trong trái tim mình. Thế mà chiều nay, tất cả bỗng dội về như những con sóng tràn bờ khi bất chợt gặp lại hình bóng ấy trong buổi chiều mưa giăng. Linh cảm bùng lên, kỷ niệm ùa về. Tôi ngỡ ngàng đứng chôn chân khi nhận ra những nét thân quen của một vóc hình mà mình từng thầm yêu trộm nhớ. “Mẹ cháu ngày trước cũng ở Mai Thôn, ông bà ngoại làm nghề dạy học...”. Chỉ vậy thôi mà trái tim bỗng bồi hồi... Bỗng quên mất mình đã là chàng trai tóc bạc...
Đúng là trái đất tròn. Giờ mình sắp thành thông gia. Ngày mai tôi sẽ về nơi ấy gặp em. Không biết bây giờ em ra sao... Miệng muốn hỏi mà lòng không dám hỏi. Nhưng dù thế nào đi nữa thì mẹ của cô gái mà con tôi yêu thương hẳn cũng không phải tầm thường. Và cho dù năm tháng có để lại dấu vết trên gương mặt em thì chắc chắn tôi cũng sẽ nhận ra...
Nguồn: 24h
No comments:
Post a Comment