Quen rồi. Tôi không sợ.
Tôi đứng nghiêm, sẵn sàng đón nhận. Cùng lắm là như những tiếng sấm chớp đang rạch nát bầu trời kia. Nhưng không. Nàng nói:
- Thôi được, em đồng ý.
Tôi ngơ ngác. Tôi không hiểu. Nàng nói một câu đầy đủ chủ ngữ, vị ngữ, đảm bảo đúng cấu trúc ngữ pháp mà tôi không hiểu. Đưa tay vuốt nước mưa trên mặt, tôi lập bập (do run vì lạnh của mưa nhiều hơn là do đứng trước nàng)
- Em... em... đồng ý gì?
- Thế anh đang làm gì suốt sáu tháng nay? - Mắt nàng tròn xoe như viên bi ve. Tôi dám cá là không thể tròn hơn được nữa.
Ối giời ơi! Vậy là nàng đã đồng ý yêu tôi. Trong tích tắc người tôi như có luồng điện chạy từ gót chân lên tới đỉnh đầu, dừng lại ở ngực lâu hơn một chút, tim đập... phầm phập. Người tôi nóng ran. Tôi thả chiếc xe đạp cái rầm, bánh xe trước võng lên quay xè xè trên mặt đường bị ngập. Hai tay tôi vuốt mặt đến lần thứ ba và bước tới.
- Em... em nói...
- Em nói là em đồng ý yêu. Nhưng là yêu... yêu tập sự - Nàng nói và giơ tay ra hiệu tôi không được tiến lại gần hơn nữa.
- Yêu tập sự là sao? - tôi đứng chết trân.
- Là chưa chính thức, phải thử thách đã.
2. Tối ấy, sau một cử tắm nước nóng và một cử ngồi xông, người tôi... vẫn sốt. Thằng bạn cùng phòng hoảng quá kéo cả chiếc chăn trùm lên người tôi rồi đóng cửa đi mua thuốc. Vừa rên hừ hừ trong chăn tôi vừa nghe tít tít dưới gối. Thì ra là tin nhắn của nàng.
- Anh nhớ lau người rồi tắm nước nóng không cảm lạnh. Hợp đồng mới ký mà đổ bệnh bắt người ta chăm là hủy luôn đấy.
- Em yên tâm, trông anh lèo khèo thế chứ sức đề kháng lớn lắm. Thế mới theo em được chứ. Mà hồi chiều em bảo yêu tập sự là sao. Nói rõ hơn đi - Tôi quên béng cơn sốt đang bám riết lấy mình. Tay run run nhắn lại.
- Anh học công nghệ thông tin mà lĩnh vực này chậm thế. Yêu tập sự là giống như giai đoạn thử việc ấy. Nếu anh làm không tốt sẽ bị cắt hợp đồng, ngược lại sẽ được biên chế chính thức.
- Trời ạ! Yêu với công việc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Thế em đã từng cho mấy chàng tập sự như thế này rồi?
- Anh là người đầu tiên đấy. Tự hào không?
- Tự hào quá nhỉ. Thế giới hạn để đạt được vào tập sự là phải chiếm được bao nhiêu tình cảm trong em?
- 20%.
- Tức là còn phải 80% nữa anh mới được biên chế chính thức. Sao em cho anh ít vậy? Cao hơn chút nữa đi.
- Không được. Làm theo năng lực hưởng theo lao động. Yêu cũng vậy mà.
- Nhưng em có biết anh yêu em cả 100% rồi không? Sao em bất công quá, như chủ nô ấy.
- Ấy! Em đâu được vinh dự ấy. Và anh càng không phải nô lệ. Chỉ là em cảm nhận được tình cảm của anh có vậy nên em đáp lại đúng bằng ngần ấy. Anh muốn làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu thì phải lên tình yêu... cộng đồng.
- Ừ, được rồi. Nhưng như vậy vẫn ít. Thêm một chút nữa đi.
- Thôi thì vì nể chiếc xe đạp hồi chiều bị thả rơi tự do, trật sên, thêm 5% nữa. Thế là em chịu lỗ đó. Cho anh nợ. Lo mà trả. Nếu không thì...
- Vẫn ít. Vẫn ít...
- Còn ít gì nữa. Hay là muốn về mo, về âm...
Vừa lúc ấy thì thằng bạn về, nó la trời mưa to quá, đường nước ngập cả, hàng quán đóng cửa tìm mãi mới được hiệu thuốc còn bán. Nói rồi nó kéo chăn giục tôi dậy uống thuốc. Tôi trả lời tỉnh queo. "Tao khỏe rồi". Mà thật. Mồ hôi tôi tứa ra nhiều hơn cả khi ngồi xông. Không lẽ mỗi lần chờ tin nhắn, chờ phản ứng của nàng ra sao tôi căng thẳng quá mà túa mồ hôi hột, hay là tin nhắn của nàng có ma lực gì đó, tương thích hệ thần kinh tôi. Chẳng biết nữa. Chỉ biết tôi cảm thấy người trở về trạng thái cân bằng, không còn chênh chao như gà say nắng giống hồi nãy nữa. Lạ thật. Nhắn tin mà trị được sốt. Liệu có ai tin không nhỉ?
3. Tôi uể oải bước vào phòng. Thằng bạn hỏi: "Sao thế! Lại bị nàng tập kích à?". "Không! Ừ, mà phải. Một chút thôi". Tôi trả lời rồi nằm dài thượt ra giường. Nó hiểu là chưa phải lúc để hỏi thêm chuyện. Nó cười, một nụ cười bà mụ, và bảo phải đi có công chuyện. Tôi nằm một mình. Hai mắt trân trân nhìn trần nhà. Và lo. Không biết bao giờ mới qua được kiếp nạn tập sự. Nghĩ lại những ngày qua mà rợn cả tóc gáy. Chung quy chỉ tại nàng chẳng giống ai. Dù bận tôi vẫn dành một phần khá thời gian để ngốn không biết bao nhiêu sách vở về tâm lý bạn gái, tâm lý bạn gái đang yêu, hay đại loại là những cuốn sách kiểu ấy. Nhưng khi "ứng dụng thực tiễn" thì tá hỏa, nàng không phải "mảnh đất phì nhiêu" để tôi ươm những hạt mầm chân lý tình yêu của cả nhân loại đã kết tinh trong những cuốn sách ấy. Hay nàng yêu tập sự nên khác. Mà thật, có thấy cuốn sách nào nói về tâm lý bạn gái yêu tập sự đâu. Nàng là nàng. Độc lập. Đặc biệt. Là một. Là riêng. Là thứ nhất. Đã thế, nàng lại luôn ở tư thế sẵn sàng đón nhận những sơ hở và sai lầm của tôi. Hôm hẹn đi ăn chè, vừa dạy xong định lao đi ngay thì đúng lúc phụ huynh học sinh chẳng hiểu sao bữa ấy đi làm về sớm, mời lại uống nước hỏi han chuyện học và công việc gia sư. Thế là đến trễ. Nàng bắt đầu ì xèo, dù tôi đã cho miệng đi trước rồi mới phanh dừng xe trước nàng.
- Anh xin lỗi! Em chờ lâu chưa? Dù cố nhưng anh vẫn trễ năm phút - Tôi không quên nở một nụ cười cầu hòa.
- Năm phút mà anh tưởng ít à? Chỉ cần mấy giây thôi tên khủng bố đã thiêu trụi một thành phố rồi. Anh đang tập sự mà đã thế, liệu sau này sẽ sao? Không được, phạt 5%.
- Trời! Sao em ác thế. Chỉ năm phút mà em nỡ làm sứt mẻ cả một... con tim.
Nhưng nếu nàng đến muộn thì chỉ cần:
- Em xin lỗi! Anh được cộng 2%.
- Sao em phạt anh 5% mà em chỉ có 2% ?
- Vì em là con gái.
- Em hà tiện tình cảm quá đấy - Tôi hơi bực. Từ nhỏ tới giờ đã ai ăn hiếp tôi trắng trợn vậy đâu.
- Không lẽ anh thích đi tập sự ở nơi khác? - em tỏ rõ bực hơn.
Tôi chết cứng. Ngọng lưỡi. Cái gì nàng cũng "Vì em là con gái". Tôi muốn la lên với hội liên hiệp phụ nữ - tổ chức luôn hoạt động kêu gọi nam nữ bình quyền - một câu gì đó cho hả dạ mà cứ tắc nghẹn nơi cổ họng. Tôi đành phải xuống nước. Thành ra phần trăm tình cảm của em dành cho tôi cứ dao động điều hòa quanh con số 25. Thời gian cứ trôi. Biết lấy gì đắp đầy 75% kia. Con số 75 trở thành ám ảnh, tôi ghét nó lúc nào không biết. Đến điểm số 7,5 tôi cũng ghét. Thà được 7 còn hơn!
4. Nhưng nguyên nhân chính khiến cặp mắt tôi căng lên như bị ai chống hai mi mắt dậy là do chuyến đi chùa Thiên Mụ buổi chiều. Không biết xuất phát từ đâu mà nàng lại có sáng kiến ấy. Ừ thì đi chùa cũng được. Có sao đâu. Nhưng tại sao Huế có đến mấy trăm ngôi chùa mà nàng cứ nhất định phải đi Thiên Mụ. Nghe bảo những đôi nào yêu nhau mà lên Thiên Mụ sẽ chẳng bao giờ thành cả. Kiểu gì cũng tan đàn xẻ nghé. Một nhân chứng sống là cặp đôi lớp tôi. Hôm cả lớp tổ chức đi chơi, có ghé về chùa, hai người định không vào. Nhưng rồi thấy lớp chơi vui quá, không cầm lòng được chàng mới bảo nàng đi cổng chính còn chàng trèo tường vào. Như vậy là hai người đi hai đường khác nhau, không vào cùng một lúc. Ấy vậy mà chẳng lâu sau đường anh anh đi, đường em em bước. Hai đứa cùng yêu nhau 100%, đã tránh không vào cùng mà vẫn "rớt đài", huống hồ tôi và nàng mới có 25%. Dễ lắm chứ. Mong manh lắm chứ. Tôi nói lo lắng ấy ra thì nàng gạt phắt:
- Chúng mình đã yêu nhau đâu. Mới yêu tập sự mà.
- Nhưng tránh vẫn hơn. Cho yên tâm. Cho an toàn.
Tôi nói vậy mà nàng cười ngất, còn bảo: "Trông anh như ông cụ non ấy". Thế là đành mang vẻ mặt "ông cụ non" theo nàng lên chùa. Chân bước mà lòng lo nơm nớp. Tới khi vào chánh điện, nàng đốt nhang đưa cho tôi và bảo: "Anh khấn gì đi". Tôi giật mình. Khấn gì bây giờ nhỉ? Tôi đã bao giờ đi chùa đâu. Liếc sang. Nàng đứng nghiêm trang, vẻ mặt hết sức thành tâm. Nàng lẩm bẩm. Không rõ nàng đang cầu gì. Hay là mình cầu... cầu... hôn với nàng? Đã ai làm vậy trên chùa chưa nhỉ? Kệ! Tôi sẽ cầu. Nghĩ rồi tôi chắp tay thành tâm: "Con lạy đức Phật tổ Như Lai, con lạy Quan Thế Âm bồ tát từ bi cứu khổ cứu nạn, xin hãy phù hộ cho em đây sẽ lấy được người như... con, và sống đến đầu bạc răng... rụng. Nam mô a di đà Phật. Nam mô a di đà Phật". Dứt lời, quay sang em thì nhận được cái liếc xéo. Sắc đến lạnh người.
Vừa bước ra khỏi chánh điện, tôi bất ngờ bị một cú véo đến vẹo xương sườn.
- Khi nãy anh cầu gì? Chốn cửa Phật là nơi để anh đùa à? Vào đây phải nghiêm cẩn thành tâm chứ.
- Ai bảo anh không thành tâm. Lúc ấy chỉ nghĩ đến mỗi em nên cầu vậy.
Nàng không nói gì nữa. Thêm một cái liếc xéo. Nhưng lần này tôi không lạnh người mấy. Thấy hay hay. Rồi nàng chạy ra phía vườn thông.
5. Thoắt cái đã một năm kể từ ngày tôi được nàng nhận vào yêu tập sự... Tôi đề nghị phải làm lễ long trọng để kỷ niệm ngày đặc biệt này. Nàng hưởng ứng. Chúng tôi đi thuyền thiên nga ra giữa sông và thả hoa đăng. Tôi nhủ sẽ thả những ngày "tập sự" đi để nhanh vào "biên chế" mới được. Vừa đạp thuyền tôi vừa thắc mắc:
- Hết một năm tập sự rồi, em tính sao?
- Nhưng chúng ta mới đạt 30% tình cảm thôi mà.
- Vậy em định cho anh tập sự tới bao giờ? Có ai tập sự lâu hơn một năm đâu? Em định làm lại luật đấy à?
- Thì em học luật mà. Càng tập sự lâu càng chắc chắn chứ.
Tôi biết nói chuyện với nàng kiểu này có đến sáng mai cũng vậy. Chán. Tôi yên lặng, tập trung đạp thuyền. Nàng cũng lặng yên đạp. Hồi lâu, thấy không khí có vẻ u ám, tôi quay qua đề nghị:
- Bây giờ ta chơi trò đố nhau. Anh đố em, em trả lời sai anh sẽ được thêm 5%. Em đúng anh sẽ mất 5%. Rồi em đố anh ngược lại, được không?
- Nhưng đố kiểu gì? - Nàng hào hứng.
- Một người nhắm mắt lại, người kia hỏi về các sự vật hiện tượng trước mắt. Bắt đầu nhé. Em nhắm mắt đi, trước mắt chúng ta có mấy con thuyền?
Tôi vừa dứt câu hỏi, nàng đã nhắm mắt. Chỉ chờ có vậy. Tôi nghiêng qua ôm và... hôn. Nàng hoảng người vùng vằng chống lại. Tôi càng xiết mạnh hơn, giữ chắc và ghé sát tai nàng: "Em nhẹ chứ, kẻo lật thuyền". Tự dưng người nàng mềm nhũn. Nhưng chính lúc tôi đang lâng lâng nhất thì "bụp". Tôi giật mình. Mắt nàng tròn xoe nhìn tôi như nhìn... sinh vật lạ. Tôi định vặc lại vì cú đấm của nàng vào hông quá đau thì nàng đã dùng chính tay vừa "ra chiêu" che miệng tôi lại và nói: "Có mỗi thuyền ta thôi".
Tôi chẳng còn hiểu điều gì đang xảy ra nữa, chỉ biết kéo nàng sát vào mình hơn. Mặt sông hơi nước bay lên lành lạnh mà cả người tôi nóng rực. Hình như tôi đã qua kỳ tập sự!
VĂN THÀNH LÊ
Tuổi trẻ Online
Xem đầy đủ bài viết tại http://blog.360.yahoo.com/blog-iMzKa8Q4Y77zuCvpmg--?cq=1&p=1726
No comments:
Post a Comment